Editor: Mel*Meow

Sau khi nhà mới được trang hoàng xong, Sở Triều Dương liền ngay lập tức dọn vào ở.

Nhà mới của cô cũng là một căn nhà khá sịn sò, khoảng 130 mét vuông, gồm ba phòng hai sảnh, ngoài ra còn có hơn 30 mét vuông ban công nữa,

vào thời điểm mua nhà, cô còn dựng lên xung quanh ban công một lớp pha lê, trên đỉnh đầu có mái che nắng có thể đóng mở ra, phòng ở mới này không tính là to, nhưng lại rất ấm áp, đủ để cô cùng với Tiểu Trừng Quang ở.

Trong lúc trang hoàng nhà cửa, cô cũng để lại phòng cho cha Sở mẹ Sở, tuy rằng sợ ở cùng họ một chỗ, cha Sở mẹ Sở sẽ nhìn ra cô không phải nguyên chủ, nhưng cô xuất thân từ cô nhi viện, vô cùng khát vọng có một gia đình ấm áp, cũng hâm mộ nguyên chủ có một đôi cha mẹ yêu thương nhiều như thế. Huống hồ, về sau cô đi ra ngoài công tác, trong nhà chỉ có một mình Tiểu Trừng Quang ở, cô lại không yên tâm giao cậu cho bảo mẫu, đến lúc đó còn phiền cha Sở mẹ Sở một chút rồi.

Hơi khó xử một chút chính là vấn đề công tác của cha Sở mẹ Sở.

Cha Sở mẹ Sở đều là giáo viên theo biên chế của quốc gia, hiện tại họ còn chưa lớn tuổi, chỉ khoảng 40, còn lâu mới đến thời điểm về hưu, nếu như để họ bỏ công việc chỉ để lên đây chăm sóc con cô thì không khỏi quá mức ích kỉ.

Trên thực tế, Cha Sở mẹ Sở không nghĩ nhiều như vậy, cho dù con gái có nhiều thay đổi nhưng cũng chỉ nghĩ là con gái đã trưởng thành.

Sau khi nguyên chủ tiến vào giới giải trí năm 18 tuổi, rất ít khi về nhà, vợ chồng họ muốn nhìn con gái của mình chỉ có thể nhìn từ TV hoặc lên trên mạng xem.

Hiện tại con gái đã 22 tuổi, hơn bốn năm, cho dù con gái có biến đổi thế nào thì hai vợ chồng họ đều không thấy có gì kì quái.

Căn hộ này lúc trước mua chính là phòng ở có nội thất hoàn chỉnh, chỉ thiếu đồ điện thôi, sau khi chuẩn bị đồ đạc xong, cha Sở mẹ Sở đã hết kì nghĩ nên liền vội vàng trở về.

Sở Triều Dương dùng tiền cũng rất hợp lí, phòng ở chỉ đơn giản mà lại trang nhã, nhưng thật ra ở phòng Tiểu Trừng Quang thì có pha chút tâm tư, trừ bỏ trang trí các nội thất cơ bản khác còn thiết kế một góc riêng có kết hợp giữa gian chơi đồ chơi và kệ sách truyện lung tung.

Lúc bố trí phòng cậu, cô sẽ hỏi cậu thích trang trí kiểu gì, thích con vật nhỏ nào, hoặc không thích cái gì, tuy rằng cậu không đáp lại cô, nhưng cậu sẽ an tĩnh ngồi một góc nhìn.

Buổi tối cô sẽ đem cậu ôm ở trong khuỷu tay của chính mình, đầu của cậu gối ở trên cánh tay cô, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ ru ngủ cậu, rồi ngâm nga " Ngủ ngoan ngủ ngoan bảo bối của mẹ, đôi tay mẹ nhẹ nhàng vỗ vỗ con", cậu vẫn luôn mở to mắt nhìn cô, thẳng cho đến khi không thể chống đỡ nổi nữa mới chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ của cậu rất nông, buổi tối cô muốn đem cánh tay đặt ở dưới cổ cậu rút ra để đặt cậu nằm trên gối, vừa muốn rút tay ra, vừa động một chút, cậu liền bừng tỉnh, cô rơi vào đường cùng nên đành tiếp tục duy trì tư thế, lại tiếp tục nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu trấn an.

Chiếc đàn dương cầm ba chân ở trong căn biệt thự kia cô thực sự không nỡ bán, liền đặt ở phòng khách, không có chuyện gì có thể lấy ra chơi vài bản với Tiểu Trừng Quang.

Mãi về sau cô mới học đàn dương cầm, nên cô đàn cũng không có đặc biệt xuất sắc, nhưng bởi vì nhiệt tình yêu thích nên cô cũng đàn được một vài bản.

Ban đầu cha Sở mẹ Sở còn cho rằng sau khi con gái bán biệt thự thì không có chỗ ở cho nên lúc biết con gái mình còn có một căn hộ khác, trong lòng hơi thả lỏng một chút, nguyên bản bọn họ còn có ý định đem căn nhà ở dưới quê bán đi. Sở Triều Dương sống chết không đồng ý, cũng không nhận tiền của bọn họ, cuối cùng cha Sở nổi cáu, Sở Triều Dương rơi vào đường cùng mới thu nhận 70 vạn kia.

Bởi vì cô biết, nếu cô không nhận, cha Sở mẹ Sở sẽ càng thêm lo.

Coi như vì trợ giúp của cha mẹ nguyên chủ mà đã giúp cô được không ít.

Biệt thự bởi vì bán gấp, bị người ta ép giá rất nhiều, xe thể thao cũng bị giảm giá trị, những bao quần áo trang sức kia đổi ra tiền thì may ra tích được một khoản khá lớn, hơn nữa mấy trăm vạn tiền tiết kiệm của nguyên chủ cùng những số tiền mà cô nhận từ truyền thông bồi thường kia cộng vào thì thật vất vả mới trả được hơn 3000 vạn, còn dư mấy trăm vạn số lẻ, Sở Triều Dương chỉ còn cách đem căn hộ ba phòng hai sảnh kia đi cắm thì mới vay được của ngân hàng một ít, đem toàn bộ tiền vi phạm hợp đồng trả hết.

Còn mấy bộ phim cấp ba đang treo trên đầu cô, cô liền đưa ra đơn đề nghị giải ước cùng với truyền thông Tinh Không.

Hiện tại, một chút giá trị cô cũng không có nên Đỗ Cảnh Khôn cũng không làm khó cô, còn không chút để ý cười cười nói: " Chỉ cần cô ta trả nổi tiền vi phạm hợp đồng, cô ta muốn giải ước thì cứ để cô ta giải ước đi, để tôi xem xem cô ta định chơi trò gì."

Cùng truyền thông Tinh Không giải ước chỉ mất có 300 vạn, nhưng đối với Sở Triều Dương hiện tại mà nói, số tiền này hoàn toàn có thể đem cô ép khô.

Áp lực tiền tài và việc đóng phim cấp ba một lần lại một lần đem cô bức đến tuyệt vọng, rốt cuộc lúc này cô có thể hiểu cảm giác của nguyên chủ khi bị bức ép đóng phim cấp ba, bị lợi dụng tham gia các buổi tiệc rượu, cuối cùng phải gieo mình tự vẫn từ trên nhà cao tầng nhảy xuống.

Bị buộc vào đường cùng phải chết.

Thế giới của Sở Y Huyên chỉ có một mình Đỗ Cảnh Khôn, sau khi bị Đỗ Cảnh Khôn ghét bỏ, cô chỉ còn hai bàn tay trắng.

Cho dù là cô muốn mượn tiền, cũng không biết mượn của ai.

Nhưng cô thực sự không thể nghe theo sự an bài của Lưu Duệ, trong đầu cô còn rất nhiều bài hát của thế giới trước, thật ra có thể bán, nhưng chỉ cần cô còn hiệp ước với truyền thông Tinh Không, trước sau cô đều có người quản chế, không thể tự mình làm chủ.

Bất đắc dĩ, cô đành tìm người đại diện trước mở miệng mượn tiền, Dương tỷ trầm mặc một chút liền cho cô vay 50 vạn.

_____ Còn tiếp _____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play