Editor: Mel*Meow
An Bội Bội: "???"
Hồ Dữu và Trương Hinh Tâm ở phía sau đều cười đến điên rồi: "Bội Bội cô đang đơ hả? Cô ấy chính là Dương Dương!"
An Bội Bội nhìn về phía Sở Triều Dương: "Mẹ nó đùa hay thật vậy? Cô là Dương Dương?"
Sở Triều Dương tiến lên ôm cô một cái, "Chính thức giới thiệu một chút, xin chào, tôi là Sở Triều Dương."
An Bội Bội quả thực không thể nào tin được!
Tuổi của các cô đều không lớn, do vậy đều được nhìn thấy Sở Triều Dương ở trong các loại phim thần tượng thanh xuân, trên TV, mặt Sở Triều Dương đẹp thì đẹp đó, nhưng cái kỹ thật diễn kia thì quả thật là..., dù sao cô ấy chỉ cần phụ trách đẹp đẹp đẹp là được, làm cho một đống người xem vui vẻ liếm màn hình.
Nữ chính phim thần tượng, không cần kỹ thuật diễn.
Nhưng vô luận là như thế nào An Bội Bội cũng không thể ngờ đến, cái cô Sở Y Huyên không hề có kỹ thuật diễn này, cư nhiên lại là người có ngón giọng tốt hơn cô rất nhiều lần - Vô Danh.
Hóa ra kỹ năng thiên phú của cô ấy đều tập trung ở diện mạo bên ngoài và khả năng ca hát sao?
Vài người khác trong phòng, Hồ Dữu cô có quen, Trương Hinh Tâm gặp qua hai lần, nhưng không thân, Cổ Duệ Chính và Hoàng Hiểu Tuyền đều là lần đầu tiên thấy.
Mấy người có mặt ở trong phòng ngày hôm nay, hoàn toàn là bởi vì nhờ Sở Triều Dương mới có thể quen biết nhau, mới có thể tụ tập lại ở bên nhau, bằng không sợ là nhìn mặt nhau cũng khó, ví dụ như An Bội Bội và Hồ Dữu, cho dù cả hai người đều cùng nhau lọt vào top trong của [Tân tiếng ca], nhưng các cô lại không phải là người trong cùng một thế giới, trên sân khấu [Tân tiếng ca] các cô cũng chẳng nói chuyện với nhau mấy câu.
Ngược lại sau khi [Tân tiếng ca] chấm dứt, các cô lại bởi vì Sở Triều Dương mà mới chính thức quen biết nhau, mối quan hệ càng ngày càng gần.
Trước kia, bởi vì Sở Triều Dương còn đeo mặt nạ, sử dụng nghệ danh, cho nên An Bội Bội mới có vài phần xa cách đối với cô, còn giờ phút này cô đã hoàn toàn tháo mặt nạ trên mặt xuống, để lộ ra thân phận thật sự,trong nháy mắt này An Bội Bội đã mở lòng hơn rất nhiều.
Bởi vì cô biết, Sở Triều Dương đã có đủ tín nhiệm với cô, cho nên mới có thể thản nhiên lộ ra thân phận thật trước mặt cô.
Cô rất rõ ràng, nếu chuyện Vô Danh chính là Sở Y Huyên bị lộ ra bên ngoài, nhất định là sẽ nhấc lên sóng gió động trời.
Sở Triều Dương thật đúng là không nghĩ nhiều như vậy.
Mười lăm tháng giêng này buổi biểu diễn sẽ bắt đầu, cũng thừa dịp lần này tụ tập mọi người lại thì lộ thân phận thật với mọi người luôn, đến lúc đó nếu cần diễn tập cho buổi biểu diễn gì đó, số lần mặt gặp mặt với mọi người khẳng định còn nhiều.
Lúc này cha Sở mẹ Sở cũng vừa đi ra từ trong phòng bếp, An Bội Bội nhìn thấy liền khách khí chào: "Cháu chào chú dì."
Mẹ Sở cười nói: "Cháu là Bội Bội nhỉ, cô đã thấy qua cháu ở trên TV, lớn lên xinh đẹp như vậy, giọng hát cũng thật dễ nghe, cô sớm đã nghe Dương Dương nói hai người là bạn tốt, hôm nay mới xem như gặp được."
"Dì khách khí rồi."
"Mau tiến vào đây mau tiến vào đây, ăn trái cây nào."
An Bội Bội cởi áo khoác, lộ ra áo lông bó sát người màu đen ở bên trong, cùng một chiếc quần bó màu đen.
Cô thân cao khoảng 1m76, dưới ngực xuống dưới một chút đều là chân, eo thon chân dài, dáng người cực đẹp, khí lực cường đại, cô ngồi xuống sô pha, liền toát ra phong thái chị đại cao lãnh.
Một đám người đều đang ngồi chơi mạt chược với nhau.
Vốn dĩ Sở Triều Dương cũng rủ Cổ Duệ Chính chơi cùng, nhưng Cổ Duệ Chính cư nhiên lại tình nguyện bồi tiểu Trừng Quang chơi xếp gỗ, không muốn chơi mạt chược.
Kỹ xảo chơi mạt chược của Sở Triều Dương thực sự rất kém cỏi, động tác lại chậm, lúc này An Bội Bội tới rồi, Sở Triều Dương vội vàng gọi cô: "Bội Bội mau tới đây, cô tới chơi đi, tôi sắp thua hết rồi."
Vài người đều nở nụ cười.
Xác thật, trong bốn người cô là người thua nhiều nhất, đừng nhìn Trương Hinh Tâm nộn nộn béo béo, kỳ thật cô ấy là một cao thủ chơi mạt chược.
An Bội Bội cũng không khách khí, đao to búa lớn ngước mắt lên, còn chưa ngước mắt lên, khí thế đã trào hết ra.
Sở Triều Dương ở một bên bưng trà rót nước cho mấy người họ, lại cắt trái cây thành miếng nhỏ, đặt ở trong tầm tay của bọn họ.
Năm ngày nghỉ tết, Đỗ Cảnh Khôn đều ở trong nhà hết, cảm giác hắn sắp mốc meo đến nơi rồi, nghĩ thầm hiện tại đang trong dịp tết chắc Sở Y Huyên không có khả năng bận đâu nhỉ? Hai ngày trước còn có khả năng về quê, chứ hôm nay chắc đã trở về nhà rồi.
Hắn dùng điện thoại di động của hắn gọi cho Sở Triều Dương, phát hiện số của mình vẫn bị kéo vào danh sách đen, vì vậy có chút buồn bực mà đá đá chiếc xe ô tô phiên bản hiếm của hắn, sau đó lại lấy số khác gọi cho cô.
Gọi mười mấy cuộc, đầu bên kia đều không có ai nghe máy, hắn buồn bực mà phi lên xe, trực tiếp lái xe đi đến nhà cô.
Hắn cũng không tin, cô còn có thể trốn đi đâu được nữa.
Bạn bè của Sở Triều Dương không nhiều lắm, những người cô quen biết trên cơ bản đều đã tới đây, sau khi nhận được cuộc điện thoại của bảo vệ báo rằng An Bội Bội đã tới, cô liền trực tiếp ném di động vào trong ngăn kéo.
Chủ yếu là do bây giờ điện thoại di động đều là cái loại cổ cổ cũ cũ, không phải điện thoại thông minh, cũng không sịn sò gì, lại nói, trong nhà còn đang có khách, không thể nào vứt khách ở đấy rồi một mình ngồi chơi điện thoại được đúng không, đặc biệt là Cổ Duệ Chính, không chơi mạt chược, cũng không chơi cái gì khác, hết sức chuyên chú ngồi chơi xếp gỗ cùng với tiểu Trừng Quang.
Vừa lúc Sở Triều Dương đem hai bài hát năm ngoái cô viết đưa cho Cổ Duệ Chính.
Hai người nói chuyện công việc khẳng định không thể ở dưới tầng, phía dưới mọi người đều đang chơi mạt chược với nhau, cãi cọ ồn ào, do vậy Sở Triều Dương liền tiện dẫn hắn tham quan nhà mới của mình.
Rất nhiều phòng ở tầng trên đều còn đang trống, trừ bỏ phòng ngủ của Sở Triều Dương ra, còn có phòng ngủ của cha Sở mẹ Sở, phòng ngủ của tiểu Trừng Quang, thư phòng cùng với phòng nhạc cụ đã được trang hoàng xong xuôi, cô còn cần chuẩn bị thêm hai căn phòng nữa cho bảo mẫu đến ở.
Phòng ngủ người một nhà Sở Triều Dương đều ở lầu hai, phòng ngủ để bảo mẫu ở Sở Triều Dương tính toán đặt ở lầu một, lầu 3 chính là phòng để quần áo, thư phòng cùng phòng nhạc cụ, đến lúc đó cô còn muốn chuẩn bị một phòng tập thể thao.
Nhạc cụ trong phòng hiện tại chỉ có một chiếc đàn ghi-ta, nhưng thật ra các thiết bị âm nhạc khác đều đã đầy đủ hết.
Sở Triều Dương đem bản thảo ca khúc đưa cho Cổ Duệ Chính, "Mấy ca khúc trong album mới của anh viết như thế nào rồi?"
"Gần đây vừa mới viết một bài hát, ngoài ra còn cần đăng ký bản quyền cho mấy ca khúc trước kia viết nữa." Cổ Duệ Chính an tĩnh ngồi lên tấm thảm lông ấm áp trong phòng: "Hơn nữa hai bài hát này cô đưa cho tôi, cảm thấy sao nhỉ, không thể nhanh như vậy được."
Sở Triều Dương đứng dậy mở két sắt ra, lấy hai bản thảo bài hát khác đưa cho hắn: "Tôi cảm thấy hai bài hát này có khả năng là cũng tương đối thích hợp để anh hát."
Cổ Duệ Chính nhận lấy bản thảo, bên trên ca từ và giản phổ đều đã viết xong xuôi.
Hai bài hát này đều là hai bài hát phi thường nổi tiếng ở trong thế giới cũ của cô, giai điệu dễ nghe, ca từ động lòng người: "Để tôi hát một lần cho anh nghe, anh cảm thụ một chút!"
Cô cầm đàn ghi-ta lên đàn hát hoàn chỉnh một lần.
Cùng một bài hát, người hát khác nhau sẽ có cảm giác khác nhau, thời điểm Sở Triều Dương hát đem lại cho người ta cảm giác yên lặng, linh hoạt kỳ ảo, chỉ nghe thanh âm thôi mà đã phảng phất như trong không trung hiện ra một rừng bạch dương đẹp đẽ kỳ ảo, giống như đang lẳng lặng nghe cô kể một câu chuyện xưa.
Cổ Duệ Chính hát lại đem đến cho người ta một loại cảm giác cô tịch, phảng phất như một bóng người lẻ loi trong bóng đêm, cô độc lại thưa thớt.
Cảm giác khi hát của hai người rất khác nhau, nhưng lại có hiệu quả như nhau, đều chỉ cần một lần mở miệng, đã có thể khiến cho người nghe không tự giác an tĩnh lại, lắng nghe tiếng ca của bọn họ.
Hai người đàn hát cùng nhau liền không khỏi nhìn nhau cười, cái loại cảm giác không cần dùng ngôn ngữ biểu đạt này, chỉ dùng âm nhạc liền có thể giao lưu với nhau, cảm nhận là tri âm tri kỷ của nhau, khiến cho nội tâm hai người sung sướng lại yên lặng.
Cổ Duệ Chính đặc biệt hưởng thụ loại cảm giác này.
Khi hắn ở cùng đám bạn chơi âm nhạc của hắn cũng sẽ như vậy, nhẹ nhàng lại thoải mái, không có một chút áp lực nào, trong mắt mọi người cũng chỉ có âm nhạc.
Đây là loại cảm thụ Lư Du Nhiên chưa bao giờ cho hắn.
Không, có lẽ cũng đã cho, lúc bọn họ mới quen biết, Lư Du Nhiên luôn là người cổ vũ hắn nhiều nhất, thưởng thức tài hoa âm nhạc của hắn, thưởng thức những ca khúc mà hắn viết, chỉ là về sau cô lại bất tri bất giác làm lộ ra một mặt khác, một mặt nóng nảy vì lợi ích và quyền lợi của cô.
Thứ cô thưởng thức không phải là âm nhạc của hắn, mà là ca khúc hắn viết có thể làm cô trở nên nổi tiếng.
Cho nên cô khen hắn, yêu cầu hắn phải luôn viết ca khúc cho cô.
Đến một ngày cô cảm thấy hắn đã hết thời, đã không có giá trị lợi dụng nữa, cô liền một chân đá văng, thuận tiện trở tay hung hăng thọc hắn vài đao.
Nghĩ nghĩ, trong lòng hắn run lên, đầu ngón tay bấm tiếng đàn cũng vì đó mà rối loạn một nhịp, ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn đôi bàn chân đang đặt trên thảm lông, cô gái đó an tĩnh nghe hắn đánh đàn.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Hắn ngẩng đầu lên cười nhợt nhạt với cô.
Những lúc hắn không cười cả người có vẻ có chút u buồn, phảng phất như muốn cách ly với cả thế giới, nhưng thời điểm hắn bật cười, mặt mày hắn đặc biệt ôn nhu mang theo sự hồn nhiên chỉ có ở trẻ nhỏ.
Sở Triều Dương đặc biệt thích nhìn hắn cười, đặc biệt hâm mộ hắn có thể cười tươi như vậy.
Kiếp trước Sở Triều Dương cũng đã gặp qua một đứa trẻ có cùng dạng cười ấm áp như vậy, nụ cười vừa rực rỡ như ánh mặt trời lại hồn nhiên mười phần, đó là người cháu độc tôn trong một gia đình thương gia, là người được cả nhà hết sức sủng ái, cưng chiều.
Khi đó cô liền cảm thấy, chỉ có lớn lên trong hoàn cảnh tràn ngập tình yêu thương của gia đình, lại vẫn luôn có đủ tiền tài bên người, mới có thể nở nụ cười hồn nhiên không nhiễm bụi trần như vậy.
Cô nhìn thời gian, đôi tay chống xuống mặt đất làm đà đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đi xuống đi, đến giờ ăn cơm rồi."
Hiện tại, phía bên nhà Sở Triều Dương có bao nhiêu náo nhiệt, bên phía Đỗ gia liền có bấy nhiêu quạnh quẽ.
Đỗ Cảnh Khôn ở nhà buồn chán mấy ngày, cho nên từ sớm nay đã chạy đi chơi ở chỗ nào rồi không biết, Đỗ Quốc Lương cũng đưa vợ là Hạ Khanh trở về Hạ gia, bây giờ còn chưa quay lại.
Đỗ Cảnh Minh một mình ngồi trong thư phòng, hộp trang sức trên bàn mở ra, lộ ra một chiếc lắc tay thủ công tinh xảo.
Hôm nay Sở Triều Dương mời khách đến nhà hắn biết, mời người nào hắn cũng biết, chỉ là không mời hắn.
Đỗ Quốc Lương đưa vợ là Hạ Khanh trở về Hạ gia, bây giờ mới trở về.
Từ lúc Đỗ Quốc Lương vẫn còn có vợ, Hạ Khanh đã quấn lấy Đỗ Quốc Lương, bức ép ông từ chức, sau lại lợi dụng quan hệ và chức vụ của ba bà ta, dùng thủ đoạn không tốt, không nghe lời khuyên của người nhà tự ý sinh ra đứa con riêng kia, hiển nhiên chuyện ấy đã khiến Hạ gia nổi lên sóng lớn vô cùng, đồng thời, cũng làm nhóm bạn hay qua lại với Hạ gia khinh thường hết mức, Hạ lão gia tử càng là bị bà ta làm mất hết thể diện.
Mấy năm kia, Hạ lão gia tử đều nhọc lòng lo cho con gái, đầu bạc hẳn đi, chỉ trong nháy mắt ông trông giống như đã già hơn mười tuổi.
Đỗ Cảnh Chí cũng chỉ có thể ở Hạ gia đến bảy tuổi mới có thể trở lại Đỗ gia, sự tồn tại của hắn tựa như vẫn luôn nhắc nhở người Hạ gia, con gái bọn họ đã làm ra một chuyện khiến người ta phải khinh thường đến cỡ nào.
Mấy năm kia Hạ Khanh cũng không ít lần phải chịu sự chế nhạo từ người khác, nhưng con người bà ta vẫn luôn tự cho rằng mình là đúng, lại lao đầu vào làm một chuyện ngu ngốc đến chín trâu cũng không kéo lại được.
Sau khi vợ Đỗ Quốc Lương qua đời, bà lại càng kiên trì quấn lấy Đỗ Quốc Lương nhiều hơn trước kia, nhưng khi đó Đỗ Quốc Lương đã tự giải phóng bản thân mình, bên người các loại nữ nhân đều có, cũng có nhiều người đã có con rồi, bà làm sao có thể cam tâm chịu thua? Vì vậy bà đi quỳ gối cầu xin cha bà.
Hạ lão gia tử thế mà lại bằng bất cứ giá nào vác cái mặt già kia đi cầu xin Đỗ Quốc Lương cưới con gái ông, vì thế những năm gần đây, các loại nhân mạch tài nguyên, ông đều giật giây an bài cho Đỗ Quốc Lương.
Đỗ Quốc Lương đã lăng nhăng hoang đường một đoạn thời gian rồi, sau khi đáp ứng cưới con gái của lãnh đạo cũ xong, ông dứt khoát không qua lại với đám nữ nhân kia, hơn nữa những năm gần đây thật sự không hề qua lại hay có liên quan gì với đám nữ nhân ở bên ngoài.
Truyện Huyền HuyễnTừ trước đến nay ông đều biết làm như thế nào để đem lại lợi ích lớn nhất cho mình, nếu ông đã lựa chọn cưới Hạ Khanh, liền vẫn luôn đối xử với Hạ Khanh thật tốt, hai người nhìn thật là ân ái.
Sau khi Hạ Khanh kết hôn được với Đỗ Quốc Lương, bà cứ như là bắt Đỗ Quốc Lương phải đền bù đủ cho bà bảy năm phải chịu nghẹn khuất kia, mỗi năm đều phải cùng bà trở về nhà mẹ đẻ Hạ gia vài ngày.
Không riêng như thế, ở bên ngoài, Đỗ Quốc Lương nhất định phải đối xử với bà thật cẩn thận tỉ mỉ, cấp đủ mặt mũi cho bà.
Điểm này Đỗ Quốc Lương cũng làm thật tốt, ngày thường việc công tác của ông phi thường bận rộn, cũng không có quá nhiều thời gian làm bạn với Hạ Khanh, nhưng chỉ cần là thời điểm hai người ở cùng nhau, người ngoài nhìn vào tất nhiên là thấy thập phần ân ái, khiến người ta phải ghen tuông.
Cái thứ gọi là mặt mũi này, ông vẫn nguyện ý cho Hạ Khanh.
Đến mức người Hạ gia đều trêu chọc ông, nói ông không giống như vừa cưới một người vợ về mà là đang nuôi thêm một đứa con gái.
Tết năm nay, con trai ruột của hai người là Đỗ Cảnh Chí không có trở về nhà, nguyên nhân là bởi vì ở nước hắn đã nháo loạn với khác, vào quán bar bị người ta đánh gãy chân, hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện, sau khi Hạ Khanh nhận được tin tức, bà khóc một hồi, lập tức chạy ra nước ngoài.
Đỗ Quốc Lương về nhà nhìn thấy căn nhà an an tĩnh tĩnh, ông còn cho rằng hai thằng con trai của ông đều không có ở nhà.
Thằng con thứ hai là thường xuyên không về nhà, con trai lớn lại không có nguyên nhân đặc thù nào cả, mỗi ngày đúng giờ về nhà, cũng không vắng họp.
Ông đi lên lầu nhìn nhìn, con trai lớn không ở trong phòng ngủ, lại đẩy thư phòng của hắn ra, ôi trời, một mình ở trong này làm gì đây.
Ông đi vào nhìn hộp lắc tay vẫn còn đang đặt trên bàn của hắn, hỏi hắn: "Không đi ra ngoài?"
Đỗ Cảnh Minh lạch cạch một tiếng, đậy hộp trang sức lại: "Không đi."
Đỗ Quốc Lương vẫn luôn cảm thấy, tính cách thằng con trai lớn này của ông quá không giống ông, chiếc lắc tay này đã mua từ cuối năm ngoái, hiện tại đã là mùng năm tháng giêng rồi, sao còn không đem đi tặng đi, vì vậy không khỏi mở miệng cổ vũ hắn: "Người trẻ tuổi mấy con đừng vẫn luôn ở nhà đợi chờ cái gì đó chứ, người trẻ tuổi nên ở bên ngoài tụ tập với người trẻ tuổi khác nhiều chút."
Hai tay Đỗ Cảnh Minh thưởng thức hộp trang sức trong tay, xoay hai cái, mở ngăn kéo ra rồi cầm hộp trang sức tinh tế mà nhét vào trong, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay chống lên trên bàn, ngước mắt nhìn về phía cha hắn:
"Cô ấy không mời con."
_____
Hết chương 76 _____