Đỗ Cảnh Khôn còn không biết đại ca nhà mình đã mở cửa sau cho Sở Triều Dương, lấy một cái giá cực kỳ ưu đãi để cô có thể mua được một căn biệt thự tại Mẫu Đơn viên.
Biệt thự tại Mẫu Đơn viên xịn đến cái tầm từ trước đến nay dù người ta có ra giá rất cao nhưng vẫn chẳng hộ nào chịu bán, mấy căn mới xây vừa mới lên thị trường đã lập tức bị cướp sạch, người có thể tới nơi này ở cũng đều là những người có địa vị có thân phận cao trong các lĩnh vực khác nhau, biệt thự nơi này cũng không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được.
Có câu vật họp theo loài, người phân theo nhóm, điều này chính xác được áp dụng cho việc mua căn hộ tại đây.
Căn hộ thì chỗ nào chẳng có, nhưng quan trọng là nếu như ở Mẫu Đơn viên, bạn không chỉ mua được căn hộ mà còn có thể móc nối quan hệ.
Nếu muốn tiếp cận một người, mà người kia vừa lúc cũng có căn hộ ở Mẫu Đơn viên, ngày thường hai người thường xuyên gặp nhau, nói là hàng xóm, vậy liền móc nối được quan hệ rồi.
Sở Triều Dương cũng không biết những điều này, chỉ biết Mẫu Đơn viên nằm ở giữa vườn công nghệ và cao đẳng giáo dục Kinh Thị, lân cận xung quanh tiểu khu còn có công viên rừng rậm quốc gia cùng với nhiều khu vui chơi phong cảnh đẹp, không riêng cảnh sắc đẹp, phong thuỷ cũng thập phần tốt.
Sau khi mua phòng ở, cha Sở mẹ Sở liền bắt đầu an bài việc chuyển nhà.
Biệt thự đã hoàn thành xong việc xây dựng, tường bao chắc chắn, bên trong đã có đủ tất cả đồ điện gia dụng cần thiết, các vật dụng cần dùng cũng đã được trang hoàng đầy đủ, nếu không phải người môi giới nói đây là căn hộ mới xây, Sở Triều Dương còn cho rằng đây là biệt thự trước đó nhà ai đã mua rồi, không có ở nên mới bán lại, thành nhà second-hand.
Trang hoàng quá mức tinh xảo, tất cả đồ điện gia dụng bên trong cũng đều là loại tốt nhất, ngoại trừ việc phải chuẩn bị thêm một ít đồ trang trí cùng với chăn gối bát đũa cá nhân thì cơ bản là có thể vào ở luôn.
Có thể là do xuất phát từ thiên tính của một người phụ nữ, mẹ Sở đối với việc sắp xếp nhà mới bỗng nhiên có sự nhiệt tình ngoài dự đoán của mọi người.
Biết con gái đã trả được hết số nợ trước kia, tuy cái biệt thự này cũng phải vay mới trả được, nhưng so với trước kia là đã tốt hơn rất nhiều, mẹ Sở cũng dám vung tiền sắm sửa đồ đạc.
Rốt cuộc nơi ở mới vừa to vừa đẹp như vậy, trang hoàng cũng đỉnh, vì vậy vật phẩm gia dụng sinh hoạt hằng ngày tuyệt đối không thể thiếu được, mua thêm thứ này lại mua thêm thứ kia, nhoáng cái đã mất mấy vạn.
Trong căn hộ trước kia của Sở Triều Dương còn có rất nhiều đồ vật vẫn còn có thể dùng được, nhưng cô không tính sẽ dọn toàn bộ sang nhà mới, bởi vì nói không chừng, căn nhà cũ này sẽ có lúc cô cần ở đến.
Mẹ Sở đem căn nhà trước quét tước sạch sẽ, toàn bộ đồ dùng phủ bạt trắng lên, nếu lần sau Sở Triều Dương muốn lại đây ở, chỉ cần xốc bạc trắng lên là được.
Cha Sở gọi công ty chuyển nhà lại đây bởi vì những vật lớn giống như đàn dương cầm ba chân khẳng định là còn cần dùng đến, còn có đàn ghi-ta của Sở Triều Dương, két sắt chứa một số bản thảo ca khúc.
Những bản thảo ca khúc này Sở Triều Dương đang định chuẩn bị khi nào có thời gian rảnh sẽ đem đi cục bản quyền đăng ký, đề phòng về sau xuất hiện tranh cãi bản quyền.
Nhưng bọn họ cũng không định lập tức dọn qua, còn cần để phòng ở được thông gió.
Tuy nói các căn hộ ở Mẫu Đơn viên đều là dùng những nguyên liệu tốt nhất để trang hoàng, lượng Formaldehyde* cực cực nhỏ, nhưng mà ai biết người ta có thật sự dùng những nguyên liệu tốt như thế hay không? Tiểu Trừng Quang còn nhỏ như vậy, bọn họ không dám yên tâm, ít nhất cũng sẽ chờ nhà được thông gió ba tháng.
*Dung dịch formaldehyde dùng để sát trùng môi trường, phòng ốc (như lau tường, trần, sàn nhà, cho bốc hơi trong phòng đóng kín để sát trùng không khí). Formaldehyde đã được chứng minh là có thể gây ung thư nếu được dùng trong, tức đưa formaldehyde vào trong cơ thể.
"Bọn họ đã dọn vào ở chưa?" Hiện tại, Đỗ Cảnh Minh cơ bản là đã bình phục, đã trở lại Đỗ thị làm việc, trong tầm tay vẫn luôn cầm điện thoại di động như cũ, tựa hồ như cứ một lúc lại phải mở điện thoại ra kiểm tra một lần.
Trương Thành Huy nhìn ông chủ nhà mình đang kiểm tra tin nhắn trong điện thoại di động, "Chưa chuyển, nghe bên kia người ta nói, bọn họ lo lắng phòng mới được trang hoàng có chứa Formaldehyde, đối với thân thể trẻ nhỏ không tốt, cho nên muốn thông gió ba tháng rồi mới vào ở."
Căn hộ này đã trang hoàng xong được hơn nửa năm rồi, có thể tùy thời vào ở.
"Bên môi giới cũng đã nói với bọn họ rằng căn hộ này đã trang hoàng được nửa năm, chẳng qua bọn họ tựa hồ muốn chờ một lần nữa, vì an toàn của đứa trẻ."
"Ừ." Đỗ Cảnh Minh xoay xoay điện thoại di động trong tay rồi lại ném lên ném xuống.
Trương Thành Huy không biết tốt cuộc ông chủ nhà mình đang suy nghĩ cái gì nữa, chắc sẽ không đập vỡ điện thoại di động đâu nhỉ?
Đỗ Cảnh Khôn biết khoảng thời gian này Sở Y Huyên đang bận chuẩn bị cho buổi biểu diễn sắp tới, khẳng định không rảnh phản ứng lại hắn, nhưng hắn vẫn không ngồi yên được, mua mấy vé VIP của buổi biểu diễn, còn đặt hoa hồng từ nước ngoài về, đến lúc đó dùng máy bay vận chuyển lại đây, đưa cho Sở Y Huyên.
Nhất định bất cứ một nữ nhân nào cũng không cự tuyệt được sự lãng mạn tuyệt đối như vậy.
Nghĩ đến cảnh Sở Y Huyên cảm động, khóc lóc thảm thiết, lại ôm ấp cầu xin hắn quay lại, hắn liền thỏa thuê đắc ý mà giơ giơ khóe môi lên.
Một cô gái trẻ tuổi rót cho hắn ly rượu, ngón tay mềm mại dừng lại ở trên vai hắn, tựa hồ như còn muốn trượt xuống dưới nữa, lại bị khuôn mặt vô biểu tình của hắn đẩy ra: "Cút!"
Cô gái kia có chút bi thương.
Nhưng cô sớm đã nghe nói qua, Đỗ tổng ngoại trừ đã từng đối xử đặc biệt một chút với Sở Y Huyên ở bên ngoài thì khi đối xử với người khác hắn đều không lưu tình như vậy.
"Đỗ tổng, chúng ta đổ xúc xắc đi?" Cô gái kia nũng nịu mà nói, "Ngài thua ngài uống?"
Đỗ Cảnh Khôn ngửa đầu uống xong nửa ly rượu kia rồi lập tức buông ly: "Không cần."
Gần đây bị nữ nhân Sở Y Huyên kia làm cho tâm tình bực bội, đến cả tâm tư chơi bời ở bên ngoài hắn đều không có.
Ban đầu Hoàng Hiểu Tuyền chỉ tính sẽ mở lưu diễn ở năm nơi, đều là đô thị cấp 1 cùng những nơi kinh tế tương đối phồn vinh phía Nam.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi tin tức được thả ra, thanh thế to lớn, dẫn tới phản ứng nhiệt liệt chưa từng có, rất nhiều thành phố đều đã liên hệ với hắn, hắn lại châm chước suy xét một chút, đem năm nơi sửa thành tám nơi, cũng đem tin tức mời đám người Cổ Duệ Chính, An Bội Bội, Đồng Lâm Thanh làm khách quý trợ xướng lộ ra ngoài.
Fans Cổ Duệ Chính lập tức ngốc cả lũ.
Từ sau lần Cổ đại tiên nhi thời còn ngây ngô mở buổi biểu diễn ở vườn trường cho tới tận bây giờ, đã hơn mười năm chưa từng thấy qua Cổ đại tiên nhi tổ chức buổi biểu diễn.
Hiện tại Cổ đại tiên nhi lại làm khách quý hát trợ xướng cho Vô Danh.
"Thế là Cổ đại tiên nhi sẽ lên sân khấu biểu diễn ca hát hả?"
Bên trang web chính thức trả lời: "Đúng."
Các fans của Cổ Duệ Chính đều bật khóc.
Sao tin tức Cổ đại tiên nhi lên sân khấu quan trọng như vậy mà mấy người không nói sớm? Hiện tại còn có thể mua được vé sao?
Vì thế lại nhấc lên thêm một hồi mua lại phiếu ầm ỹ, vé của ba buổi biểu diễn phía sau cũng nhanh chóng bị tiêu thụ hết.
Một ca sĩ có lực ảnh hưởng hay không, doanh số phòng bán vé cho buổi biểu diễn là một loại bằng chứng rất quan trọng, phòng bán vé cho buổi biểu diễn của Vô Danh đã một lần nữa kêu gọi lại địa vị của cô trong vòng âm nhạc.
Lúc này đã là gần tháng một âm lịch, thời gian bán vé là 45 ngày, vừa vặn đủ để Sở Triều Dương ở nhà ăn tết, mà rất nhiều fans không có tiền mua vé vào cửa buổi biểu diễn, cũng đều ở nhà xoa tay hầm hè chờ ăn tết lại chờ tiền mừng tuổi.
"Ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, các cô, các chú……" Các fans cao trung còn có sáu tháng nữa là hết năm học đều đang tính số tiền mừng tuổi ít ỏi chỉ đếm trên đầu ngón tay liệu có đủ hay không.
Trừ bỏ vé VIP giá rất cao ra, các vé bình thường giá cũng khá đắt nhưng ít ra vẫn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận của fans.
Trước mấy ngày ở nhà ăn tết, Đỗ Cảnh Minh gửi tin nhắn hỏi cô năm mới định đón như thế nào?
"Đón như thế nào á? Đương nhiên là cùng người nhà trải qua thôi? Muốn chuẩn bị quần áo mới này, còn có tiền mừng tuổi."
Đỗ Cảnh Minh trả lời lại tin nhắn: "Tôi có phần không?"
"Anh?" Sở Triều Dương cười to: "Được thôi, cũng phát cho anh một bao lì xì."
Cô muốn nói chính là chức năng phát bao lì xì trên WeChat, nói xong mới nhớ ra, hiện tại không có WeChat.
Vừa lúc tiểu Minh trả lời tin nhắn, nói: "Vậy cô chuẩn bị tốt bao lì xì đi, tôi qua đó lấy."
Từ sau khi bọn họ tạm biệt ở Thái Lan, bọn họ còn chưa có gặp lại nhau lần nào, hai người đều bận.
Đến tận bây giờ Sở Triều Dương còn tưởng rằng 'tiểu Minh' chỉ là tên giả hắn dùng.
Sở Triều Dương tính toán lịch trình rồi nói: "Anh chừng nào thì rảnh? Tôi chỉ có mỗi 26 tháng chạp là rảnh."
Đỗ Cảnh Minh cũng nhìn lịch, "Vậy 26."
Sáng sớm ngày 26, Đỗ Cảnh Minh đã rời giường, còn cố ý trang điểm một phen.
Trong khoảng thời gian này Đỗ Cảnh Khôn đều đặc biệt an phận, không có lại đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia nữa, ngủ sớm dậy sớm, buổi sáng không có việc gì làm liền chạy bộ, cố gắng duy trì dáng người hoàn mỹ, hiện tại đang ngồi dưới lầu ăn bữa sáng.
Thấy đại ca nhà mình thế mà lại trang điểm, hắn còn kinh ngạc hỏi một câu: "Ca, hôm nay công ty có chuyện gì sao?"
Đỗ Cảnh Minh thong thả ung dung ăn xong bữa sáng, xoa xoa khóe môi, "Anh có chút việc phải đi ra ngoài."
"Chẳng lẽ là đã thông suốt rồi?" Đỗ Cảnh Khôn nghiền ngẫm tự nói.
Đại ca nhà hắn từ nhỏ đã hạn chế chơi bời yêu đương, lại thập phần lý trí, thật không biết là cái dạng gì nữ nhân nào có thể hấp dẫn được hắn.
Đỗ Cảnh Khôn thật là có chút chờ mong.
Cơm nước xong nhàn rỗi không có việc gì, Đỗ Cảnh Khôn lại mở máy tính ra, tìm kiếm tin tức mới của Vô Danh, rồi lại đưa mắt nhìn di động của mình, trong lòng có vài phần phiền muộn.
Nữ nhân này cũng thật là tâm tàn nhẫn, nói kéo hắn vào danh sách đen liền kéo vào danh sách đen, lâu như vậy, giận cũng nên tiêu bớt chứ?
Sở Triều Dương chỉ cần bước chân ra khỏi cửa, đều phải đeo khẩu trang cùng với kính râm.
Đến nay cô còn không biết thân phận thật sự của 'tiểu Minh', lần đầu tiên cô gặp mặt 'tiểu Minh' chính là khi đang giả dạng như vậy, nhưng thời điểm ở Thái Lan, cô đã bỏ khẩu trang xuống, nếu hắn có chú ý tin tức giới giải trí, hẳn là đã nhận ra cô là ai.
Trước kia cô đã hỏi qua hắn vấn đề này, hắn chỉ nhắn lại cho cô một câu: "Tôi chỉ tin tưởng vào đôi mắt của chính mình."
Về sau hai người liền không nhắc tới đề tài này nữa.
Hai người hẹn gặp trực tiếp ở quán cà phê bên cạnh tòa nhà thương nghiệp, đây là một quán cà phê nhãn hiệu đại chúng, trước kia ra cửa Sở Triều Dương đã hóa trang khuôn mặt thành một người khác.
Kiếp trước có rất nhiều võng hồng* đã làm video về vấn đề này, tay nghề tinh vi, có thể thông qua việc bắt chước các điểm đặc thù trên khuôn mặt người khác để tùy ý biến thành bất luận một người nào mà họ mong muốn.
*Võng hồng: Người nổi tiếng nhờ mạng xã hội.
Làm nghệ sĩ điện ảnh nhiều năm như cô, không thể thiếu phải học tập các kỹ xảo hóa trang này đó, hóa trang cho mình.
Cũng không cần thay đổi quá nhiều, chỉ cần đem đôi mắt lộ ở bên ngoài biến hóa một chút, đem đôi mắt đào hoa của bản thân nguyên chủ kéo mềm lại, khóe mắt điểm một vết nốt ruồi son, trên đầu đeo một chiếc mũ có thể che kín hai tai.
Sau khi thay đổi như vậy, người không quen thuộc muốn nhận ra cô, thật đúng là không dễ dàng.
Khi Đỗ Cảnh Minh nhìn thấy cô còn sửng sốt một chút, gọi cô: "Tiểu Dương?"
Cô tinh nghịch mà phất phất tay với hắn, đôi mắt đắc ý đều cong thành vầng trăng non: "Có phải không nhận ra tôi hay không?"
Đỗ Cảnh Minh thật ra là vẫn nhận ra cô, hành vi cử chỉ của cô, dáng vẻ dáng người, biểu tình bộ mặt cùng một số động tác nhỏ, tất tần tật đều hoàn toàn bất đồng so với hình ảnh trên màn ảnh trong quá khứ của cô.
Đây cũng là bộ dạng mỗi lần ra cửa cô hóa trang cho mình, cũng là nguyên nhân làm cho người ta rất khó có thể nhận ra cô là Sở Y Huyên.
Nhưng hắn không có gặp qua Sở Y Huyên trước kia, hắn chỉ nhận thức 'tiểu Dương' của hiện tại, cho nên muốn nhận ra cô cũng không khó.
Nhưng hắn vẫn phụ họa theo cô, nói: "Kỹ xảo hóa trang của cô thật tốt!" Hắn dựng ngón cái với cô.
Cô rất thích người khác khen cô, nghe xong, đôi mắt cong cả lên.
"Tôi đã học thật lâu." Cô hơi ngượng ngùng mà nói.
Cô không cần tháo khẩu trang xuống, chỉ từ một đôi mắt là có thể nhìn ra toàn bộ cảm xúc của cô.
Chỗ ngồi của hai người ở trong góc, bên cạnh còn có một cái bình phong đem khu vực bên trong ngăn cách thành một khu vực đơn độc.
Sở Triều Dương thấy nơi này không có ai, liền tháo khẩu trang xuống.
Phía dưới khẩu trang, khuôn mặt cô cũng đã được hóa trang qua, khuôn mặt trước có đặc điểm cá nhân của Sở Y Huyên đã hoàn toàn bị che đi hết, giá trị nhan sắc cũng hạ đi vài phần.
Khuôn mặt kiếp trước của cô đã giống tới sáu bảy phần so với khuôn mặt này, cô hóa trang như vậy, thật ra lại giống với khuôn mặt kiếp trước của cô tới mười phần.
Khi Sở Triều Dương soi gương, nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, ngược lại càng thêm tự tại và tự nhiên hơn.
"Đúng rồi, đây là bao lì xì cho anh." Cô lấy từ trong túi ra một bao lì xì đưa cho hắn, "Tôi còn định đi mua quần áo mới cho con trai ăn tết, xin phép đi trước, gặp sau."
"Uống xong một ly cà phê thì không kịp đi mua nữa sao?" Đỗ Cảnh Minh cười nhạt nhìn cô.
"À... Được thôi, uống xong một ly cà phê." Sở Triều Dương cũng nở nụ cười.
Đỗ Cảnh Minh cũng từ trong túi móc ra một bao lì xì, đẩy về phía mặt bàn bên kia.
Độ dày bao lì xì hắn đưa, cùng độ đay bao lì xì Sở Triều Dương đưa cho hắn là hoàn toàn bất đồng.
Sở Triều Dương kinh ngạc dùng tay chỉ chỉ cái mũi của mình: "Cho tôi?"
"Tiền mừng tuổi."
Sở Triều Dương kinh hỉ đến mức đôi mắt đều mở to lên, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô nhận được đồ vật tên là 'tiền mừng tuổi' đấy!
Cô cầm lấy bao lì xì, không cần mở ra xem, chỉ sờ độ dày mặt ngoài liền biết là không ít, vừa mở ra nhìn, quả nhiên đều là tiền lớn, tuy rằng thật vui vẻ, cũng thật không nỡ, nhưng cô vẫn đẩy bao lì xì trở về: "Cái bao lì xì này của anh cũng quá dày đi, tôi không thể nhận được."
Hắn uống lên một ngụm cà phê: "Cho tiểu Trừng Quang, trưởng bối cho con cháu, không tính nhiều ít."
Chỗ ngồi của hai người là ở bên cửa sổ phía đông, ánh sáng buổi sớm xuyên thấu qua cửa kính ấm áp chiếu vào trên người Đỗ Cảnh Minh, làm cho khuôn mặt vốn đã ôn nhuận nhu hòa của Đỗ Cảnh Minh nhìn qua càng thêm nhu hòa hơn.
Sở Triều Dương không vui cúi đầu, biểu tình rầu rĩ: "Anh vừa mới nói là cho tôi."
Đây là lần đầu tiên cô nhận được tiền mừng tuổi đấy, trước kia hồi còn đi học, mỗi lần nghe được các bạn học nói tết này nhận được bao nhiêu tiền mừng tuổi, cô đều hâm mộ vô cùng.
Tuy rằng cô chưa bao giờ nói ra.
Nói cũng vô dụng.
Sau cô có tiền, cô liền ham thích việc phát tiền mừng tuổi cho người khác, mọi người đều vui vẻ, nhưng lại không ai nhớ tới, không ai phát cho cô một cái.
Tim bỗng nghẹn lại.
_____ Hết chương 71 _____
_4/4/21_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT