Tuy là Lư Du Nhiên có công phu dưỡng khí cao thâm, nhưng lúc này cũng thực sự bị chọc tức không nhẹ, trong nhà vừa mới thay một đống bình hoa mới, lại nát.
Bảo mẫu cảm thấy, hiệu suất hỏng bình hoa trong nhà Lư tiểu thư thật sự quá cao.
Còn may mấy bình hoa này không đáng tiền lắm, chứ nếu đây là đồ cổ, không phá sản mới là lạ đấy.
Ai, Lư tiểu thư này nhìn thanh lệ tú nhã như vậy, nhưng thật ra tính tình cũng không nhỏ, đám bảo mẫu các cô ở trước mặt Lư tiểu thư đều nơm nớp lo sợ, tức giận cũng không dám lộ ra.
Làm diễn viên đúng là rất giỏi ngụy trang, ở bên ngoài ai có thể nhìn ra, tính tình ngầm của Lư tiểu thư lại là người xấu xa đến như vậy đâu? Còn có cái người đại diện kia của cô ấy nữa, cô đã nhìn thấy rất nhiều lần, cái người đại diện kia ở trong phòng Lư tiểu thư, mãi cũng không ra, dù sao thì khăn trải giường của bọn họ vẫn là do cô giặt đấy.
Bảo mẫu một bên thu thập mảnh vụn bình hoa vỡ nát đầy đất, một bên dọn sạch thảm.
Thảm tốt như vậy, Lư tiểu thư cũng bỏ đi được.
Sở Triều Dương đã thật lâu không về nước, người ở bên ngoài đều cho rằng hiện tại Vô Danh đang trong tình huống suy sụp u buồn, đâu ai nghĩ Vô Danh lại mang theo tiểu Trừng Quang đi ra ngoài thế giới chơi đùa.
Vốn dĩ đi ra ngoài công tác, cô không tính toán mang con trai theo, chỉ là khi cô nói với tiểu Trừng Quang rằng muốn đi ra ngoài mấy tháng, khả năng không trở lại sớm được, tiểu Trừng Quang lập tức khóc.
Người vẫn luôn phản ứng không lớn với thế giới bên ngoài như cậu, đột nhiên lại giống như một đứa trẻ bình thường, gắt gao ôm đùi cô, mặt chôn ở trên đùi cô, nước mắt rào rạt tẩm ướt đoạn quần áo trên đùi cô.
Vô luận cô nói như thế nào, cậu cũng không chịu buông tay, ngay cả buổi sáng khi Sở Triều Dương vừa mới ngủ dậy, cậu cũng lập tức bừng tỉnh theo, lập tức bò dậy ôm lấy đùi cô không chịu buông tay, cô đi đến chỗ nào cậu liền theo tới chỗ đó, khuôn mặt nhỏ ủy khuất cực độ, đôi mắt trông mong, hy vọng có thể đi theo.
Vô luận cha Sở mẹ Sở quát như thế nào cũng đều không được.
Cậu không phải kiểu khóc lớn náo lớn, mà là sẽ yên lặng nhìn cô rồi rớt nước mắt, nước mắt trong suốt giống như từng viên từng viên trân châu nện lên trên mặt đất, đôi mắt to đen nhánh sóng sánh ánh nước.
Hơn nữa từ sau khi biết cô muốn đi ra ngoài lâu như vậy, tiểu gia hỏa này liền bắt đầu không chịu ăn cơm, dù cho mẹ Sở nịnh nọt cậu như thế nào, răn đe cậu như thế nào, cậu đều không ăn, cần phải có mẹ cậu mới chịu.
Sở Triều Dương thật sự không đành lòng để cậu như thế, thật sự bị cậu làm cho không còn biện pháp nào khác, cô đành gọi điện thoại cho Hoàng Hiểu Tuyền, hỏi có thể mang cậu theo hay không.
Hoàng Hiểu Tuyền suy xét một chút, "Được, cô cứ mang theo đi."
Trước khi album của Sở Triều Dương phát hành được hai tuần, Hoàng Hiểu Tuyền đã bắt đầu xuống tay tuyên truyền ở bên nước ngoài, trong khoảng thời gian này hắn lại vẫn luôn ở bốn nơi Thái Lan, Indonesia, Malaysia, New Zealand tuyên truyền, bản thân hắn từ bé đã lớn lên ở bên kia, đối với hoàn cảnh bên kia thập phần quen thuộc, rời đi khỏi mảnh đất thân quen, hắn vừa mới đến Hoa Quốc hai năm đã có thể mở ra thị trường ở Hoa Quốc, khiến ai cũng đều phải cho hắn vài phần mặt mũi, việc để đĩa nhạc Hải Báo trợ giúp tuyên truyền tại các chi nhánh bên nước ngoài hắn đã an bài xong từ sớm.
Mang thêm tiểu Trừng Quang, cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
Vì thế cứ như vậy mà hành trình lần này của bọn họ bỏ thêm một tiểu gia hỏa.
Bởi vì mới quyết định mang theo tiểu Trừng Quang, rất nhiều đồ hắn chuẩn bị đều không đủ, Sở Triều Dương dù sao cũng là lần đầu làm mẹ, lần đầu tiên mang con trai ra nước ngoài chơi, có rất nhiều đồ vật không hiểu biết, trong quá trình này cũng xuất hiện rất nhiều thứ không tiện, phải luống cuống tay chân một đoạn thời gian, ví dụ như bởi vì chuẩn bị tã giấy không đủ, Sở Triều Dương đang định cởi bỏ đai an toàn, mang tiểu Trừng Quang đi toilet giải quyết.
Tiểu Trừng Quang không mở miệng nói chuyện, kể cả mắc tiểu cũng không nói, chỉ là bất an mà ở trên chỗ ngồi nhích tới nhích lui, vẫn là Sở Triều Dương nhận thấy được cậu có điểm không đúng mới vội vàng hỏi cậu: "Bảo bối làm sao vậy? Có phải là đói bụng hay không? Khát? Mắc tiểu?"
Thời điểm nói đến mắc tiểu, tiểu gia hỏa mới mang vẻ mặt nôn nóng mà nhìn cô.
Cô hiểu rõ, cậu đây là muốn vào WC, cô vội vàng đem đai an toàn trên người cậu cởi ra, bế cậu lên muốn hỏi tiếp viên hàng không toilet ở đâu, nhưng xoay người một cái, tiểu Trừng Quang liền ra quần mất rồi, nước tiểu bắn vào quần áo của vị nam tử ở phía sau.
"Ai, xin lỗi xin lỗi, thật ngại quá." Sở Triều Dương luống cuống tay chân, cực kỳ ngượng ngùng, thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Một đôi mắt đen to lúng liếng của tiểu Trừng Quang nhìn lên, vẻ mặt vô tội nhìn nam nhân kia.
"Không có việc gì." Nam tử kia cúi đầu nhìn quần áo bị nước tiểu xối vào, hắn ngẩng đầu nhìn tiểu Trừng Quang, rất là ấm áp hỏi: "Đây là con trai của cô?"
Sở Triều Dương thấy nam tử này không hề tức giận, mới nhẹ nhàng thở ra, mà nếu người này có tức giận cũng là quá mức bình thường, xác thật là do cô chưa chuẩn bị đầy đủ.
"Đúng vậy, đây là con trai tôi." Sở Triều Dương ngượng ngùng mà nói.
"Thật là ngại quá đi mất." Cô cầm khăn giấy lau lau quần áo của nam nhân kia, "Anh có muốn đi đổi một bộ quần áo khác không?"
Nam tử cười cười, "Chân cẳng tôi có chút không tiện."
Nam tử này và Sở Triều Dương đều ngồi ở khoang hạng nhất, chỗ ngồi của hai người cũng gần nhau.
Hoàng Hiểu Tuyền đến Thái Lan trước cô.
Sở Triều Dương lúc này mới chú ý tới, nam tử trước mắt có chút quen mắt, đột nhiên linh quang hiện lên, "A? Có phải lần trước ở sân vận động tôi đã gặp qua anh hay không nhỉ? Ở bên trong thông đạo đặc thù số 3."
Trên mặt nam tử kia lộ ra một chút kinh ngạc "Là cô?" Màu mắt hắn rất đẹp, lông mi rất dài, khi nở nụ cười đôi mắt hắn cong cong, dường như là có ánh sáng tụ ở trong mắt hắn, "Lúc ấy tôi còn mượn di động cô, đúng không?"
"Thật là anh hả?" Trên mặt Sở Triều Dương lộ ra vài phần kinh hỉ, xấu hổ vừa rồi tức khắc tiêu tán không ít.
Trên mặt cô còn mang theo khẩu trang, hắn không nhận ra cô cũng là bình thường, chỉ là cô không nghĩ tới trên đời còn có chuyện trùng hợp như vậy, cư nhiên lại gặp gỡ lần nữa.
Trong lòng không khỏi cảm thán thế giới tuy rất lớn, nhưng lại cũng rất nhỏ.
Giống như ở dưới tình huống không ai lường trước được này, hai người lại có thể lần nữa gặp nhau, thật sư đây là một tỷ lệ phần trăm phi thường nhỏ.
"Tôi đến Thái Lan, anh đến chỗ nào?" Sở Triều Dương một bên động tác quen thuộc mà vỗ phấn rôm lên mông tiểu Trừng Quang, thay quần áo cho hắn, một bên nói chuyện phiếm với người ở đằng sau.
"Tôi cũng đi Thái Lan."
"Một mình anh đi à? Người nhà anh đâu?" Cô hỏi như vậy là bởi vì chân cẳng nam tử trước mắt thực sự không tiện.
Nam tử minh bạch ý tứ của cô, cười nói: "Tới sân bay rồi sẽ có người tới đón tôi."
Ngồi ở bên cạnh ông chủ nhà mình bấy lâu nay - Trương Thành Huy:...
Trương Thành Huy không nghĩ tới thế giới này sẽ nhỏ như vậy, vé máy bay lần này là hắn đặt, nhưng hắn thật sự không biết Sở tiểu thư cũng ở trên chuyến bay này nha, xem ra vẫn là có duyên đi.
Hắn nhìn ông chủ nhà mình, nhìn nhìn lại nhìn ghế phía trước.
Ghế dựa khoang hạng nhất rất cao, hắn cũng nhìn không tới phía trước là cái gì, chỉ là hắn cảm thấy, duyên phận tới một cách bất ngờ như thế này, thật sự là tuyệt không thể tả.
Lúc sau, dọc đường đi Sở Triều Dương đều không có nói thêm chuyện gì với nam tử phía sau, mãi cho đến khi đến sân bay, Sở Triều Dương đứng lên, một bên đeo ba lô, bế tiểu Trừng Quang vào trong lòng ngực, một bên khách khí hỏi nam tử ở phía sau một câu: "Có cần hỗ trợ không?"
Nam tử trẻ tuổi kia cũng không dối trá khách khí, nói: "Kia.. Lại phiền toái cô rồi."
Ờm…… Cô chỉ là thuận miệng khách khí một câu.
Lời đã nói ra, thằng nhóc nhà mình lại phun nước tiểu lên người ta, dù sao cũng nên thuận tay làm việc tốt vậy.
Người trên máy bay đều lục tục đi xuống.
Trương Thành Huy thần sắc phức tạp mà liếc mắt nhìn ông chủ nhà mình một cái, sau đó liền xuống máy bay trước, để lại Sở Triều Dương mang theo một đứa nhỏ cùng với một nam tử trẻ tuổi.
Nam tử trẻ tuổi kia hẳn là bởi vì chân cẳng không tiện nên vẫn luôn ngồi ở trên chỗ ngồi không động, nhìn dáng vẻ chắc là muốn chờ những người khác xuống máy bay hết sau đó mới đi.
Sở Triều Dương cũng liền ôm tiểu Trừng Quang ngồi xuống ghế, vẫn luôn chờ bọn người trên khoang đi xuống hết mới đứng lên, đem tiểu Trừng Quang đặt ở trên chỗ ngồi, dặn dò cậu: "Bảo bối ngồi yên đừng nghịch biết chưa, để mẹ đỡ thúc thúc ở đằng sau xong rồi lại đến bế con."
Cô nhìn một vòng, "Xe lăn của anh……?"
Nam tử nói: "Cô đỡ tôi một chút, tôi đã có thể tự mình đi được."
"Như vậy hả, vậy anh đợi chút để tôi đem bảo bảo bế lên trước đã."
Cô đem tiểu Trừng Quang cột vào trước người, lại đem hai dây đeo trẻ em cột ở trên vai, cố gắng tự mình buộc một chút, bởi vì muốn vừa phải bế tiểu Trừng Quang, vừa phải thắt dây đeo ở phía sau nên quả thật rất không tiện, cô muốn tìm tiếp viên hàng không, tiếp viên hàng không lại đang ở một đầu khác của cabin, vì vậy cô liền dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói một câu: "Phiền toái anh thắt dây an toàn ở phía sau hộ tôi một chút vậy, cảm ơn!"
Cô quay đầu lại cười với hắn một cái.
Hiện tại toàn bộ hành khách đều đã xuống máy bay, cô cũng đã tháo được khẩu trang, lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Da thịt cô trắng sứ hồng nhuận, đôi mắt thanh triệt sáng ngời, khi cô quay đầu lại mỉm cười, chính cô cũng không có cảm giác gì nhiều nhưng Đỗ Cảnh Minh lại cảm thấy phảng phất như toàn bộ ánh sáng trên thế giới đều đang tụ tập ở cặp mắt sạch sẽ thanh triệt kia.
Bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ vớ vẩn, giữa não hắn bất ngờ hiện lên một câu: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh.*
*Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc: Trích Trường hận ca ( Bạch Cư Dị): Tản Ðà dịch thơ: Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.
Hắn cầm lấy đai an toàn màu đen ở phía sau lưng cô: "Là cái này?"
Tiếng nói hắn trầm thấp dễ nghe, phảng phất như chất giọng thấp của tiếng đàn cello, Sở Triều Dương nghe vào trong tai bỗng thấy tê tê.
"Đúng, chính là cái này." Sở Triều Dương nói.
Đỗ Cảnh Minh cầm lấy đai an toàn thắt chặt, Sở Triều Dương đứng lên xốc xốc tiểu Trừng Quang trong lòng ngực, xác định dây an toàn đã được cột chắc, mới cầm ba lô của mình đeo lên phía sau rồi lại đây đỡ nam tử trẻ tuổi này.
"Tôi nên làm như thế nào?" Cô thật cẩn thận mà nâng cánh tay hắn lên. "Anh có thể chứ? Có muốn tôi kêu nhân viên tới giúp anh một tay không?"
Trên trán Đỗ Cảnh Minh dần dần thấm ra chút mồ hôi tinh mịn, "Không có việc gì, tôi có thể."
Hắn một bàn tay đỡ lưng ghế, một bàn tay đỡ cánh tay cô, mượn cánh tay cô làm chỗ dựa, nâng đỡ thân thể hắn lên.
Trải qua khoảng thời gian hồi phục dài như vậy, thân thể hắn đã khỏe lên rất nhiều, trên đất bằng ở nhà, đã có thể tự mình bước đi.
Sở Triều Dương có chút lo lắng: "Tôi vẫn là nên kêu nhân viên tới giúp anh đi?"
"Không cần." Trong thanh âm trầm thấp của hắn lộ ra sự quật cường.
Lúc này vừa lúc có một chị gái rảnh rỗi nhìn đến, muốn lại đây giúp hắn, lại bị hắn tránh đi, khách khí mà cười nói: “Có thể phiền toái cô chuẩn bị cho tôi một cái xe lăn đặt ở phía dưới không?"
Xe lăn của hắn đã tới đây trước một ngày rồi.
Hắn cười cười, "Phiền toái cô."
Sau đó hắn lại ngẩng đầu lên cười cười với Sở Triều Dương, "Nếu cô không tiện, tôi có thể tự mình đi."
Sở Triều Dương:…… "Không có việc gì, để tôi đỡ anh đi."
Nếu là đất bằng, hắn đã có thể tự mình đi bộ, cô chỉ cần tại thời điểm đi xuống máy bay dìu hắn một chút liền có thể.
Nhiệt độ không khí mùa thu cũng không thấp, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, lộ ra cánh tay non mềm trắng nõn, bàn tay khô ráo cực nóng của hắn bắt lấy cổ tay cô, có khả năng là do nhiệt độ cơ thể hắn cao hơn người bình thường một chút cho nên cô cảm giác làn da mình đều có thể bị hòa tan.
Chờ đem hắn đỡ lên xe lăn, sau khi hắn buông tay ra, cô mới thở dài một cái, liền nghe được một tiếng cười trầm thấp khe khẽ của hắn: "Mệt rồi đi?"
Cô ôm lấy tiểu Trừng Quang trong lòng ngực "Còn tốt, không đến nỗi nào."
Cô đẩy hắn đi tìm nhận hành lý.
Toàn bộ hành lý quan trọng của cô đều đã bị nhóm trợ lý mang đi trước, trên người chỉ còn lại một cái ba lô, nhóm papazari ở sân bay chờ thật lâu cũng không thấy cô ra, không ai nghĩ đến cô sẽ mang theo một đứa bé đơn độc xuống máy bay.
Hành lý của hắn cũng thập phần đơn giản, chỉ có một chiếc xe lăn, đến cả một cái balo còn không có.
Cô đem hắn đẩy đến cửa ra, khi đang tìm người tới đón hắn, hắn bỗng nhiên nói: "Chúng ta cũng đã gặp mặt hai lần rồi, lưu lại một cái phương thức liên hệ đi, nếu ở Thái Lan cô có chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho tôi, tuy rằng hành động của tôi không tiện, nhưng ở các phương diện khác, ví dụ như cô muốn hỏi tôi các điểm vui chơi ở Thái Lan, có lẽ tôi có thể giới thiệu cho cô một chút."
Sở Triều Dương bị hắn chọc cười, "Được, đến lúc đó tôi đi ra ngoài chơi, anh đề cử cho tôi một vài nơi có đồ ăn ngon cảnh đẹp nhé." Thời điểm lưu tên liên hệ, Sở Triều Dương nói: "Anh kêu tôi tiểu Dương là được."
Rất nhiều người không biết, phản ứng đầu tiên khi cô nói là 'tiểu Dương' đều cho rằng cô họ Dương, cô cũng không giải thích.
Sở Triều Dương không biết vì cái gì, bị hắn cười lại lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng mà nói: "Thái Dương Dương."
"Ồ, Thái Dương Dương." Đôi mắt hắn đầy ý cười, "Tôi là tiểu Minh, nhật nguyệt vì minh.”
"Tiểu Minh?" Má ơi, tên hắn so với tên mình còn muốn khoa trương hơn.
Sở Triều Dương tức khắc liền nghĩ đến kiếp trước, trên mạng có rất nhiều truyện cười về 'tiểu Minh, cút đi' vì thế cô liền phụt một tiếng cười khoa trương.
"Nghĩ đến cái gì mà vui vẻ như vậy?"
Sở Triều Dương tự nhiên sẽ không nói là nghĩ đến seri truyện 'tiểu Minh, cút đi', vì vậy cô cười nói: "Nghĩ đến khi chúng ta còn nhỏ, trên sách giáo khoa tiểu học, tất cả đều là lấy cái tên tiểu Minh tiểu Hồng."
Đỗ Cảnh Minh mặt mày 'tĩnh' lại một chút, cũng nở nụ cười.
Nhũ danh khi còn nhỏ của hắn, thật đúng là tiểu Minh.
Sau khi giao hắn cho người đón hắn, người tiếp đón cô cũng đã chờ ở bên ngoài, cô nắm tay tiểu Trừng Quang: "Hẹn gặp lại thúc thúc!"
Tiểu Trừng Quang không nói lời nào, chỉ giống như mèo chiêu tài máy móc mà vẫy vẫy tay với Đỗ Cảnh Minh.
Đỗ Cảnh Minh muốn sờ sờ đầu tiểu Trừng Quang, lại bị tiểu Trừng Quang tránh đi.
Hắn cũng không ngại, cũng phất phất tay với cậu.
Lúc này Sở Triều Dương ngoài ý muốn phát hiện, hắn và tiểu Trừng Quang không chỉ có động tác giống nhau như đúc, mà ngay cả diện mạo cũng đều có vài phần giống nhau.
Này thật đúng là duyên phận.
Ở Thái Lan, cô chủ yếu là làm công tác tuyên truyền, lên tham gia một số chương trình gameshow bên này.
Mấy gameshow như này kiếp trước cô đã tham gia qua rất nhiều, vẫn là tương đối có kinh nghiệm, ngoài ra thì lên ca hát một vài bài là xong, cùng với một số người khác nữa, công tác tuyên truyền đều rất thuận lợi, còn một vài công tác tuyên truyền khác đã do công ty đĩa nhạc Hải Báo hỗ trợ.
Phần lớn thời gian Hoàng Hiểu Tuyền đều rất vội, doanh số album của cô ở Thái Lan không tồi, hơn thế nữa cư nhiên được một nhãn hiệu điện thoại di động ở bên này nhìn trúng, ra giá 800 vạn cho một lần quay, vì nhãn hiệu di động kia quay chụp quảng cáo.
"Tìm tôi?" Sở Triều Dương giật mình nói: "Tôi ở Thái Lan đã có nhân khí đến thế rồi sao? Khai ra giá cao như vậy?"
"Người ta nhìn trúng không phải là nhân khí của cô ở Thái Lan, mà là nhân khí ở Hoa Quốc." Hoàng Hiểu Tuyền thật ra chỉ thấy bình thường, vẫn chưa cảm thấy cái giá cả này là rất khoa trương.
Quảng cáo tất cả là có sáu lần quay, tổng cộng là 4800 vạn Thái Lan, cái này tính ra nhân dân tệ cũng hơn 3000 vạn*, theo như Hoàng Hiểu Tuyền nói, hãng di động nhà người ta vẫn là kiếm lời.
*3000 vạn = 100 tỷ.
Chờ hắn hoàn thành kế hoạch tuyên truyền ở bốn nước trụ sở đĩa nhạc Hải Báo xong, nhân khí Sở Triều Dương ở Châu Á bay vọt hẳn lên.
Lúc sau Sở Triều Dương lại dùng thời gian mấy ngày viết ca khúc ra, trong lúc này 'tiểu Minh' gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có muốn đi ra ngoài chơi không.
Cô cũng gửi tin nhắn trả lời hắn: "Mỗi ngày đều bận công tác, làm gì có thời gian chơi?"
"Vậy tôi chờ cô vậy, khi nào rảnh chơi, nếu lúc đó tôi còn ở Thái Lan, mà cô lại không ngại đẩy thêm một người, tôi có thể làm người hướng dẫn du lịch cho cô."
"Cảm ơn a, đến lúc đó rồi nói sau, trước xem ông chủ tôi có thể an bài thời gian rảnh hay không đã."
Nghĩ nghĩ, cô lại nhắn: "Anh biết Disney Thái Lan ở đâu không? Có xa hay không?"
"Cô muốn mang con trai cô đi?"
"Đúng vậy, hai năm nay tôi đều bận việc công tác, xem nhẹ nó, hiện tại nó rất sợ người lạ, tôi muốn mang nó đi khắp nơi nhìn ngắm thế giới một chút, tiếp xúc với nhiều người khác, ngắm nhiều phong cảnh khác nhau, hy vọng nó sẽ vui lên."
"Tôi còn chưa có đi qua Disney, nếu cô không ngại, tôi cũng muốn cùng đi."
Anh đã bao lớn rồi, còn muốn đi Disney?
Bất quá Sở Triều Dương hoàn toàn có thể hiểu được, đến cả cô lớn như vậy rồi, nội tâm vẫn còn là một tiểu công chúa đây, cũng muốn đi Disney chơi.
Bởi vì…… Cô cũng chưa từng được đi qua.
_____ Hết chương 68 _____
_21/3/21_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT