(2)

Editor: Mel*Meow

Ở thời điểm Sở Triều Dương gọi điện thoại, mẹ Sở đã lại đây, "Tiểu Cổ gọi hả?"

Trên tay bà còn cầm một rổ lá rau cần đang nhặt được phân nửa.

Sở Triều Dương thấy mẹ cô lúc nãy vốn còn đang hái rau trong phòng bếp, thế mà bây giờ lại cố ý qua đây mang vẻ mặt bát quái ra hỏi một câu, cô có chút khó hiểu: "Đúng rồi, Cổ Duệ Chính ạ." Cô thay quần áo ở nhà ra, "Cha mẹ, bằng hữu hắn mua rất nhiều album của con, muốn con ký tên, nên là con chuẩn bị qua chỗ hắn một chút."

Thời điểm Sở Triều Dương thay quần áo ở bên trong, mẹ Sở vội vàng lấy hộp giữ ấm ra, làm cho Cổ Duệ Chính một hộp canh gà hầm.

Lúc Sở Triều Dương ra bên ngoài, cô liền nhìn hộp giữ ấm ở trên bàn, "Mẹ, đến lúc đó có khả năng bọn con sẽ đi ăn cơm ở ngoài, nên chắc không cần mang cơm theo đâu."

"Như thế nào lại không cần mang? Đồ ăn bên ngoài làm gì sạch sẽ vệ sinh như đồ ăn ba con làm được?" Mẹ Sở nhiệt tình mà đem hộp giữ ấm nhét vào tay cô: "Tiểu Cổ một mình ở bên ngoài không dễ dàng gì, các con là bằng hữu của hắn cần quan tâm tới hắn nhiều hơn.

Sở Triều Dương...... Sở Triều Dương có chút ghen tị.

Như thế nào cô lại cảm giác Cổ Duệ Chính giống con trai ruột của bà hơn, còn cô...... Cô vốn dĩ chỉ là con gái giả.

Mãi cho đến khi đến phòng làm việc của Cổ Duệ Chính, Sở Triều Dương vẫn còn thấy rất mất mát, cô nhìn Cổ Duệ Chính với một ánh mắt chua lòm.

Cổ Duệ Chính bị cô nhìn nên có chút ngượng ngùng, không được tự nhiên mà sờ sờ mặt, "Làm sao vậy? Mặt tôi không rửa sạch à?"

"Không phải." Sở Triều Dương một tay bế Tiểu Trừng Quang, một tay xách hộp canh, "Tôi là thấy anh vừa tiểu bạch kiểm* lại vừa đẹp trai thôi." Mẹ Sở mới nhìn thấy hắn một lần, liền quan tâm người ta như con trai ruột ấy.

*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm

Cô mỗi ngày đều ở cùng bọn họ, bọn họ còn cảm thấy cô xa lạ.

Bị gọi là tiểu bạch kiểm, khóe môi Cổ Duệ Chính nhẹ dương lên, ánh mắt hơi lóe, gương mặt lộ ra một chút hồng nhạt.

Sở Triều Dương lại không có chú ý tới biến hóa của hắn, mà là ôm tiểu Trừng Quang tới trên sô pha ngồi, "Đây là canh gà mẹ tôi làm riêng, bảo tôi đặc biệt mang qua cho anh, gà được nuôi dưới quê tôi, anh đừng quên uống." Cô nhìn khắp nơi xung quanh một phen: "Không phải bảo tôi qua ký tên album sao? Album đâu?"

Cổ Duệ Chính tay dài chân dài ngồi ở trên sô pha, có chút ngượng ngùng: "Album còn chưa có lấy qua đây."

Sở Triều Dương mở to hai mắt: "Vậy anh kêu tôi tới đây làm gì?"

Bởi vì tôi muốn gặp cô.

Không khí lập tức trở nên thật vi diệu.

Bị ánh mắt thâm thúy của Cổ Duệ Chính nhìnn sâu, Sở Triều Dương bỗng nhiên cảm thấy có chút luống cuống chân tay, cả người liền không được tự nhiên, thân thể hơi hơi giật giật, có chút muốn chạy trốn.

Cô cũng sờ sờ mặt, "Anh...... Anh nhìn tôi như vậy làm gì?" Hẳn không phải là do cô chưa trang điểm chứ? Giữa mùa hè, nóng chết mất, cô không có trang điểm đâu.

Dù sao mỗi lần ra cửa cô đều đeo khẩu trang và mắt kính, nên chỉ bôi chút son là được, trang điểm hay không cũng chẳng khác nhau mấy.

Nguyên chủ Sở Y Huyên có làn da phi thường đẹp, da thịt trắng nõn căng bóng, trắng như ngọc bích, ngày thường cô cũng rất chú ý bảo dưỡng và rèn luyện thân thể, cho nên cho dù là không hoá trang, cô cũng lấp lánh blink blink.

Kỳ thật cô phi thường thích tới nơi này của Cổ Duệ Chính, bởi vì, hiện tại ngoại trừ ở nhà không cần mang khẩu trang và kính râm ra, thì đến nơi nào cô cũng đều phải trang điểm võ trang hạng nặng, rất rất mệt.

(Mùa dịch mọi người ra đường nhớ đeo khẩu trang đầy đủ, giữ gìn sức khỏe nhé!)

Chỉ có ở phòng làm việc của Cổ Duệ Chính này, cô mới có thể không hề cố kỵ mà tháo tóc giả và hết thảy ngụy trang trên mặt xuống, được là chính mình, dùng mặt của chính mình.

Cổ Duệ Chính có chút thẹn thùng, không biết nên nói gì.

Hắn thật ra là một người đặc biệt hướng nội, hắn duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu tiểu Trừng Quang, tiểu Trừng Quang ngẩng đầu không vui mà nhìn hắn một cái, hắn mới giật giật môi, "Tôi định ra album."

"Anh nên ra mà." Sở Triều Dương nói: "Tôi đã kỳ quái từ sớm, anh hát rất êm tai, tại sao viết ca khúc lại không tự mình hát mà là để cho người khác hát cơ chứ."

Được khẳng định của cô, khóe môi Cổ Duệ Chính nhấp nhấp, giương lên một độ cung rất nhỏ, "Trước kia......" Ba năm cao trung hắn vì có thể thi đậu một trường đại học làm cha mẹ vừa lòng, để về sau có thể toàn tâm học âm nhạc, nên ba năm này hắn đều nghiêm túc học tập, cho dù là viết ca khúc thì cũng chỉ bán cho công ty đĩa nhạc.

Khi đó hắn có quen một vị học trưởng mở công ty âm nhạc, cho nên trên cơ bản, các ca khúc hắn viết ra toàn bộ đều bán cho vị học trưởng kia, sau khi thi đậu đại học xong hắn cũng là vừa học tập vừa sáng tác ca khúc, rất nhiều ca khúc của hắn đều được người khác hát đến ~~~~ rất rất nổi tiếng, nhưng dù sao có nổi tiếng thì cũng chỉ là ca khúc của hắn và người biểu diễn, còn về tên tác giả, rất ít người chú ý tới.

Sau hắn có bạn gái, bạn gái hắn lại chính là một cô gái trong vòng âm nhạc Lư Du Nhiên.

Hắn khi đó cũng từng có ý tưởng ra album cho chính mình, nhưng sự nghiệp Lư Du Nhiên vẫn luôn không khởi sắc, cả người trông có vẻ rất sốt ruột, hắn vì cô viết hai bài hát, sau dần dần có chút danh khí, nên cô vẫn luôn yêu cầu hắn viết ca khúc cho cô.

Cô nói: "Về sau, ca khúc của anh viết ra đều để cho em hát nhé!"

Cô vẫn luôn đòi hỏi làm hắn thấy áp lực rất lớn, không có ai có thể đủ bảo đảm rằng mình sẽ luôn có tác phẩm ưu tú, hơn nữa nhất định tác phẩm đấy có thể trở nên nổi tiếng.

Tính cách bản thân hắn có chút u buồn, là một người bạn trai, phương diện nào đó hắn xác thật có chút không đủ tiêu chuẩn, ví dụ như hắn sẽ không đưa bạn gái đi chơi mấy, và so với việc đi ra ngoài chơi cùng các bằng hữu, hắn lại càng nguyện ý ở nhà với nhóm nhạc cụ.

Nhưng Lư Du Nhiên lại khác, cô bát diện linh lung, trừ bỏ việc ca hát ra, cô còn muốn đi xã giao khắp nơi, kết giao nhân mạch.

Chẳng sợ hai người khi đó đã có chút mâu thuẫn về quan điểm khác nhau, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cô sẽ hung hăng thọc hắn một đao như vậy.

Không hợp nhau, không còn thích nữa, chia tay không phải là lựa chọn đơn giản nhất sao? Vì cái gì khi hắn quyết định chia tay, hắn lại trực tiếp bị rơi xuống vực sâu.

Hắn vẫn luôn khó hiểu rốt cuộc mình đã làm sai cái gì, làm cô hận hắn như vậy.

"Lão Cổ? Lão Cổ?" Sở Triều Dương thấy hắn lại đắm chìm đến suy nghĩ riêng, cô liền vội vàng đẩy đẩy hắn.

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: "Tôi không có việc gì."

Thẳng đến khi nhìn thấy nụ cười tươi đẹp không có khói mù của Sở Triều Dương, hắn mới giống như lần thứ hai sống lại, được trở lại dưới ánh mặt trời.

Chỉ những người đang ở dưới vũng bùn, mới có thể thấy được ánh mặt trời của cô, mới thấy cô giống như là một bông hoa nở giữa màn đêm.

"Anh vừa mới nói, trước kia anh làm sao?"

"Trước kia tôi vẫn luôn rất muốn ra album, chỉ là không có ai động viên."

"Vậy làm đi, tôi động viên anh!" Ánh mắt cô sáng lên, "Vừa lúc tôi có mấy bài hát, tôi cảm thấy đặc biệt thích hợp với anh." Cô gấp không chờ nổi nói: "Hiện tại tôi liền viết giản phổ ra, anh nhìn xem nhé?"

Cô cầm giấy bút, nhanh chóng đem giản phổ viết ra, đưa cho Cổ Duệ Chính, Cổ Duệ Chính cầm giản phổ, liền đi theo bản nhạc nhẩm nhẩm giai điệu, ca từ vừa không có làn điệu rõ ràng liền tìm được cách hát, đôi mắt Cổ Duệ Chính sáng lên, ánh mắt nhìn cô vừa phức tạp lại vừa kinh hỉ: "Là cô viết à?"

"Không phải." Cô chỉ vào đầu mình "Là người trong mộng viết."

Hắn lại hiểu lầm cô đang nói người trong mộng chính là bản thân cô, "Đúng vậy, người trong mộng."

"Thật sự là do người trong mộng, trong giấc mơ của tôi có một thế giới phi thường xuất sắc, ở nơi đó có rất nhiều ca khúc hay, tôi chỉ mượn ca khúc của bọn họ, coi như là hát ca khúc của chính mình." Sở Triều Dương phi thường nghiêm túc nhìn hắn, "Cho nên, bài hát này tôi tặng cho anh với một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Tiền lời từ bản quyền ca khúc của người trong mộng, tôi đều sẽ dùng để quyên đến vùng núi nghèo khó, thành lập tiểu học Trừng Quang." Cô sờ sờ cái ót của tiểu Trừng Quang, tiểu Trừng Quang ngây thơ mà ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Tiểu học Trừng Quang?"

"Đúng vậy, tiểu học Trừng Quang." Cô tươi cười thập phần ôn nhu, "Đây là cái tên tôi định dùng để đặt tên cho trường học mình thành lập."

"Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tính toán của tôi, về sau còn có rất nhiều việc cần phải lo, do ai làm, nhưng chỉ cần một ngày tôi còn ở trên cõi đời này, chuyện này tôi nhất định sẽ làm."

Cô nhìn tiểu Trừng Quang đang ở trong lòng ngực của mình, cười nói với Cổ Duệ Chính: "Chỉ hy vọng tôi có thể ở thế giới này lâu một chút, có thể sống tới ngày nhìn thấy tiểu học Trừng Quang trải rộng đến các khu vực ở nhiều quốc gia khác nhau."

"Nếu như tôi có năng lực này."

Cổ Duệ Chính động dung.

Hắn vô pháp ức chế lại nội tâm của mình, thanh âm lồng ngực nhảy lên kịch liệt, thịch thịch thịch thịch, dường như là trái tim của hắn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Ta có thể gia nhập không?"

"Cái gì?"

"Tôi cảm thấy kế hoạch này đặc biệt tuyệt vời, tôi cũng muốn gia nhập kế hoạch này." Một đôi mắt của Cổ Duệ Chính giống như là ngôi sao trong đêm đen, rạng rỡ phát sáng.

"Ha?" Sở Triều Dương ngốc nói: "Anh muốn thành lập trường học cần gì phải làm cùng tôi, anh có thể xây dựng một cái tiểu học Duệ Chính mà, đến lúc đó người trên cả nước đều biết đến tên anh."

Cổ Duệ Chính bật cười, có ý vị riêng mà nói: "Tôi cảm thấy, tiểu học ánh sáng mặt trời, cái tên này không tồi."

Sở Triều Dương lại không nghe được một chút ý riêng nào của Cổ Duệ Chính, phi thường tán đồng mà nói: "Anh cảm thấy như vậy ư? Tôi cũng thế." Cô cứ như là vừa tìm được tri âm tri kỷ, cao hứng mà nói: "Anh biết không? Từ trước kia tôi đã muốn làm như vậy rồi, chỉ là năng lực của tôi hữu hạn." Năng lực của cô chỉ có thể nuôi sống một cái cô nhi viện kia.

"Tôi thật sự rất muốn làm cho toàn thế giới đều biết đến tên của tôi, đều có thể nhớ kỹ tôi." Đáy mắt cô để lộ ra một chút tiếc nuối và cảm giác tịch mịch sâu sắc: "Thời gian phát sáng của minh tinh thực sự quá ngắn ngủi." Sau khi hết thời, người khác rất mau sẽ quên ngươi, "Chỉ có thành lập trường học mới có thể làm càng nhiều người nhớ kỹ ngươi, một năm, hai năm, thậm chí hàng trăm năm."

"Anh đừng chê cười tôi, tôi biết tôi thành lập trường học chỉ là vì để người ta nhớ kỹ tên tôi, mà không phải là tôi trách trời thương dân muốn vì nước vì dân làm việc tốt đâu...... Tình cảm của tôi không đủ cao thượng và vĩ đại như vậy... Nhưng đây là ý nghĩ chân thật của tôi."

Tay cô vô ý thức để ở sau lưng tiểu Trừng Quang, vuốt lên xuống phần lưng nhỏ nhắn mềm mại của cậu, đặc biệt rối rắm mà nói: "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều mới quyết định dùng cái tên Trừng Quang." Trong mắt cô phảng phất như đang sóng sánh ánh nước: "Tôi muốn để tiểu học Trừng Quang mở ở khắp các nơi trên cả nước, khiến tất cả mọi người biết tiểu học Trừng Quang, biết đến tiểu Trừng Quang của chúng ta."

Nói đến kế hoạch này, cả người cô giống như là đang phát sáng, đặc biệt vui vẻ.

Tuy rằng cô rất sợ hãi sự tịch mịch, cũng rất muốn làm hậu nhân có thể nhớ kỹ tới cô, nhưng nghĩ nghĩ, cô vẫn cảm thấy tiểu Trừng Quang càng quan trọng hơn.

Nhìn cô cao hứng như vậy, hắn cũng phi thường vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu tình này trên mặt cô, lần đầu tiên nhìn thấy cô toát ra dáng vẻ thuộc về thiếu nữ, giống như trong tiểu thuyết, một người vô cùng mỹ lệ.

Giờ khắc này, hắn cảm giác mình như là đã đi vào được nội tâm của cô, nhận thức được một con người chân thật khác của cô mà hắn không biết.

"Vì cái gì?"

"Cái gì vì cái gì cơ?"

"Vì cái gì muốn cho tất cả mọi người đều biết đến tiểu Trừng Quang?"

"Bởi vì tôi yêu tiểu Trừng Quang a." Ngữ khí của cô giống như đó là điều đương nhiên, "Tôi muốn làm cho tất cả mọi người đều biết tôi yêu Tiểu Quang, như vậy, cho dù có một ngày tôi không còn trên đời nữa, cũng có người có thể đủ thay tôi nhớ rõ rằng tôi yêu hắn, mỗi một tòa trường học tồn tại, đều là chứng cứ rõ ràng cho việc tôi yêu hắn."

Trên mặt cô tươi cười ấm áp lại loá mắt.

Cô đã ngăn chặn khả năng biến tiểu Trừng Quang trở thành một một nhân vật đáng sợ như trong giả thuyết, cô sợ hãi ngày nào đó bản thân cô lại đột nhiên biến mất như cái cách mà cô đột nhiên xuất hiện tại thế giới này.

Cô nhất định phải lưu lại cho hắn một số thứ, chứng minh mình thật sự đã từng tồn tại.

Cô bỗng nhiên có chút thương cảm, sờ sờ đầu tiểu Trừng Quang, tựa trán vào trán cậu, mềm mại mà cười nói, "Bảo bối, hiện tại con có nghe hiểu hay không cũng không sao, nhớ kỹ là được, mẹ vĩnh viễn yêu con."

_____ Hết chương 59 _____

_14/2/21_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play