*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.【Chỉ là tí việc xấu】
o
Lục Hào bẻ một nhành hoa mai lên xe, tiếp đó không hề ngủ gà ngủ gật, dọc đường cậu đều lôi kéo Huyền Qua tán dóc, tốc độ nói rất nhanh, chủ đề nhảy xoành xoạch.
Huyền Qua vừa lái xe vừa nghe, nụ cười bên khóe môi chưa từng biến mất —— Hắn có thể thông qua liên hệ huyết khế cảm giác được tâm trạng vui vẻ, phấn khởi của Lục Hào.
Sắp vào thành phố thì bị tắc đường một lúc, Lục Hào tiện tay gieo một quẻ, “Hai mươi tám phút sau sẽ không tắc nữa.” Rồi cậu lại kéo tay Huyền Qua, “Lúc Lục Phụ Bạc tới gõ cửa anh bảo em ra ngoài trước, sau đấy anh làm gì ở trong thế?”
Thấy đôi mắt hạnh của Lục Hào tràn đầy tò mò, Huyền Qua cầm ngón tay cậu cắn một cái, nhìn dòng xe cộ trước mặt, “Mèo con nghĩ tôi làm gì?”
“Em không nghĩ ra nên mới hỏi anh nè, nói cho em biết đi, nha?”
Huyền Qua nở nụ cười, đối diện với ánh mắt của Lục Hào, hắn gõ nhẹ ngón tay lên vô-lăng, “Em đang làm nũng đấy à mèo con?” Âm cuối hơi cao, mang cảm giác tán tỉnh.
Lục Hào không thừa nhận, “Em đang cực kỳ nghiêm túc muốn biết tình huống khi ấy.”
“Không có gì, chỉ làm một chuyện xấu thôi”
Hai người đi suốt đêm về nhà, lúc xe taxi đỗ ở cửa khu chung cư, Lục Hào đã ngủ. Huyền Qua vác ba lô lên lưng, mở một bên cửa xe khác, cúi người bế Lục Hào lên.
Sau khi tài xế rời đi, Huyền Qua để hai chân Lục Hào vòng ở hông mình, một bàn tay đỡ mông, lại dán vào lỗ tai Lục Hào nói nhỏ, “Mèo con, em sắp rơi xuống rồi.”
Một giây sau, Lục Hào mơ mơ màng màng cựa quậy, cánh tay vòng chặt cổ Huyền Qua, trên tay hãy còn nắm nhành hoa mai kia.
Không ngờ vừa tới rạng sáng hôm sau, Lục Hào đã phát sốt, amidan cũng sưng lên.
Cậu ngậm nhiệt kế uể oải nằm trên giường, hai gò má đều ửng đỏ. Nhành hoa mai kia cắm trong bình thủy tinh trên đầu giường, chăm bằng nước sạch.
“Trước kia em chưa dùng Đại diễn thệ pháp bao giờ, tốn quá nhiều sức, không ngờ di chứng lại ghê gớm như vậy, vậy mà bị sốt chứ.” Giọng cậu hơi khàn, tay chân cũng chẳng có sức, ôm gối chậm rãi trở mình, nằm nghiêng nhìn Huyền Qua.
“Ừ.” Huyền Qua nhéo mặt cậu, “Cũng có thể là cuối cùng đã tìm lại được quái bàn, đột nhiên thả lỏng.” Nói rồi lấy nhiệt kế, “Ba mươi chín độ, nhiệt độ ở khoang miệng cũng coi là cao.”
“Dạ.” Lục Hào gật đầu, kéo chăn ra, hơi nóng tản ra, “Lên đây với em đi, muốn ôm anh.”
Vì cổ họng đau nên Lục Hào nói hơi chậm, ánh mắt cũng khiến Huyền Qua hoàn toàn không từ chối được. Hắn dứt khoát cởi áo ra, nằm thẳng trên giường, nhẹ tay xoa cổ cậu, “Hai ngày nay em thích làm nũng lắm nhé mèo con.”
Lục Hào giả vờ không nghe thấy, rúc vào lòng Huyền Qua, trên người cậu cũng nóng, nhiệt độ cơ thể cao hơn đối phương, cảm thấy dán da vào như này rất dễ chịu, còn vô thức cò cọ. Trong chốc lát, chợt phát hiện có thứ gì đấy cạ vào mình, Lục Hào nhận ra đó là gì, trực tiếp duỗi tay chộp lấy.
Lòng bàn tay Lục Hào rất nóng, Huyền Qua hít một hơi, cắn lỗ tai cậu, “Mèo con, đừng nghịch.”
Lục Hào hoàn toàn không nghe Huyền Qua, lại rụt một đoạn vào trong chăn, hôn lồng ngực hắn, cách chăn cũng nghe được tiếng mút.
Huyền Qua nhắm mắt lại, hô hấp càng lúc càng nặng nề, nhịn một lúc thật sự không nhịn nổi nữa, hắn trở mình, đè người trên giường xuống hôn mạnh. Nhiệt độ trong miệng Lục Hào rất cao, giống như muốn hòa tan người ta, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau, quấn quýt một chỗ, phát ra tiếng rên thoải mái. Bắp đùi trần trụi của Lục Hào còn cọ lấy Huyền Qua, trắng trợn không kiêng dè.
Hôn mười mấy phút, Huyền Qua dựa vào ý chí ngồi dậy, lau vệt nước ở khóe miệng, lại nắn cằm Lục Hào, mặt mày thâm thúy, “Bé con, ỷ mình bị ốm, biết tôi không dám chịch em đúng không?”
Lục Hào ôm chăn cười, một nửa eo lại lộ ra, chói lóa cả mắt.
Huyền Qua kéo chăn che eo Lục Hào, bóp ấn đường, bước hơi vội vào phòng vệ sinh. Chưa đầy một lát, bên trong đã truyền ra tiếng thở nặng nề, còn có tiếng gọi tên cậu hết tiếng này đến tiếng khác.
Lục Hào không ngờ mình nghe cái mà lại có phản ứng, cậu nhìn chằm chằm về phía phòng vệ sinh, tự kiểm điểm bản thân, bỗng cảm giác trước đấy mình đắc ý quá. Cậu xoay người dùng gối bịt tai, nhưng vẫn nghe thấy giọng của Huyền hết sức rõ ràng, còn vô thức tượng tưởng ra hình ảnh.
Cuối cùng Lục Hào thất bại ngồi dậy, cúi đầu nhìn, tùy tiện mặc chiếc áo sơ mi Huyền Qua để ở bên cạnh, đi vào phòng vệ sinh giúp hắn.
Lúc Lục Hào đi vào, Huyền Qua đang rửa tay, trên cơ bắp săn chắc ở lưng còn rịn ra một lớp mồ hôi, đặc biệt gợi cảm. Lục Hào ôm lấy Huyền Qua, tay đè lên trên cơ bụng của hắn, kề sát sạt.
Cảm giác được người dính sát từ phía sau, Huyền Qua nhìn Lục Hào trong gương, “Muốn hả?” Bàn tay lần ra sau sờ eo Lục Hào, giọng mang theo ý cười, “Còn mặc áo của tôi?”
“Ừm.” Lục Hào nhìn Huyền Qua trong gương, mắt ươn ướt, “Giúp em nhé?” Giọng nói hơi có âm mũi.
Huyền Qua không nói chuyện, trực tiếp xoay người ôm Lục Hào ở sau lưng vào lòng, vừa hôn thái dương đối phương vừa nói khẽ, có vẻ khá gấp gáp, “Ngoan, tôi giúp em.”
Sau cùng, Lục Hào lại được Huyền Qua bế lên giường. Tay chân cậu nhũn ra như con chi chi, nhưng tinh thần rất phấn khởi, kéo áo Huyền Qua không cho người ta đi.
“Tôi đi làm đồ ăn cho em.” Huyền Qua lấy áo của mình cho cậu ôm, vừa mặc áo khoác vừa hỏi, “Muốn ăn gì nào?”
“Sườn non sơn tra*.” Lục Hào ôm áo, chớp mắt, tay còn thò ra khỏi chăn diễn tả, “Mười quả sơn tra.”
*Sườn non sơn tra“Không phải nãy còn đau họng à? Tiêu sưng rồi?”
“Hết đau rồi.” Lục Hào nói, còn há mồm cho Huyền Qua nhìn, vô cùng nghiêm túc.
Huyền Qua cảm thấy hành động của cậu ngoan quá, cúi người hôn khóe miệng cậu rồi đi vào bếp.
Qua bốn giờ chiều, chuông cửa vang lên.
Lục Hào đang gấp áo của Huyền Qua thành hình vuông, kê ở giữa sườn mặt mình và giường. Nghe thấy tiếng động, cậu nhìn về phía cửa, “Là Tiểu Tráng.”
“Bói ra à?”
“Vâng.” Lục Hào gật đầu, giọng điệu khá là đắc ý, “Trước đó em cũng bói thời gian kẹt xe khá chuẩn, giờ tỉ lệ xem bói của em chính xác trăm phần trăm!”
Huyền Qua đi mở cửa, quả nhiên người đứng ở cửa là Tiết Phi Y. Anh đổi giầy đi vào phòng ngủ, thấy bộ dáng của Lục Hào thì hơi lo lắng, “Sao em lại bị sốt thế? Uống thuốc chưa?”
“Em uống rồi.” Lục Hào kê gối, ngồi dựa vào, “Sao hôm nay anh đột nhiên tới đây vậy, có chuyện gì à?”
“Không phải anh có chuyện.” Tiết Phi Y chỉ tinh bàn trong tay, “Là Đại Thanh Hà có chuyện tìm bọn em.”
Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện trong phòng ngủ, biểu cảm bình thản, mặt mày như vẽ đứng cạnh Tiết Phi Y. Mái tóc dài đen như mực của y vẫn cột bằng dây buộc tóc màu xanh da trời, y khẽ gật đầu với Lục Hào, “Lần đầu gặp mặt.”
Quả thật đây là lần đầu Lục Hào nhìn thấy hình dáng khí linh của Thanh Hà, nhất thời nhìn đến ngây dại, đúng lúc Huyền Qua bưng một đĩa hoa quả đi vào, thẳng thừng chắn tầm mắt cậu, “Nhìn lâu quá.”
Nghe rõ Huyền Qua nói gì, Tiết Phi Y ở đằng sau bật cười, im lặng làm khẩu hình với Lục Hào, “Chưa ——đến ——mười ——giây.”
Huyền Qua đặt đĩa trái cây xuống, dẫn Thanh Hà tới phòng khách.
Thanh Hà không vòng vèo, nói thẳng ý đồ tới đây, “Hôm qua tôi cảm nhận được hơi thở của Ly Hỏa Phù Minh bàn.” Y nhìn Huyền Qua, “Đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi.” Huyền Qua không giấu giếm, “Nhưng tôi bị mất ký ức, ký ức bây giờ của tôi vẫn bắt đầu từ lúc biến thành người.”
Thanh Hà gật đầu, suy nghĩ đoạn giải thích, “Khác với con người, ký ức của khí linh bởi vì quá dài mà đều bảo tồn trong linh tủy, và khí linh có thể tùy ý điều chỉnh trạng thái trí nhớ theo yêu cầu của mình. Trước khi gặp Tiết Phi Y tôi vẫn chỉ giữ lại ký ức mười năm gần đây. Quá nhiều ký ức không quan trọng, mệt óc.”
Thanh Hà nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Huyền Qua, nói tiếp, “Mà linh tủy mất, ký ức cũng sẽ biến mất theo.” Y nói thêm vài câu, “Lục gia có thể nhốt cậu lại, tất nhiên cũng có thủ đoạn rút được linh tủy của cậu, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng tìm về.”
Huyền Qua gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Đi về phía phòng ngủ, Huyền Qua nghe thấy Tiết Phi Y đáng buôn thị mới với Lục Hào.
“Vườn đa bị sập đúng không, hội trưởng bảo đúng là lúc Triệu Thù kích hoạt khắc văn trên người, sức mạnh trực tiếp khởi động trận pháp dưới vườn mới có thể xảy ra tình huống sập cả tòa nhà”
“Không phải bà Long bảo đã từng dọn dẹp qua ạ?”
Tiết Phi Y xua tay, “Từng dọn dẹp thật, về sau còn kiểm tra định kỳ cơ, nhưng rõ ràng có kẻ xâm nhập vào nội bộ Ủy ban huyền thuật. Hơn nữa tiền bối Chung khẳng định ông ấy nhận ra pháp trận ngăn cách không gian còn gì, nhưng hội trưởng điều tra hai lần đều không tìm được gì, vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Lục Hào nhớ tới trận văn màu bạc mình nhìn thấy trước đó, cảm thấy có lẽ tiền bối Chung nói đúng.
“Đúng rồi, biết anh định tới tìm em, bà Long bảo anh nói với em, bốn ngày sau bà ấy mời bọn mình ăn một bữa cơm an ủi, tiền bối Chung cũng đi”
“Vậy lát nữa em sẽ gọi điện báo với bà Long sẽ đi”
“Ừ.” Thấy môi Lục Hào khô đến tróc da, Tiết Phi Y đưa cốc nước qua, chờ Lục Hào nhận lấy, anh bỗng vỗ đùi mình, “Đúng rồi đúng rồi, tí nữa quên không nói!”
Biểu cảm của anh vô cùng phong phú, mặt mày hớn hở, “Tối qua công ty của Lục Phụ Bạc bị người của bộ thuế vụ kiểm toán, con số khủng lắm luôn, lần này chắc chắn ngã sấp mặt rồi. Còn nữa còn nữa, sáng nay, công trình dưới trướng công ty ông ta lộ chuyện chết người và ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, giá cổ phiếu sụt giảm. Mà nghe bảo trong cuộc họp hội đồng quản trị, Lục Phụ Bạc tức đến nỗi vào viện, úi chà chà, hấp dẫn ghê hồn!”
Lục Hào cũng bật cười theo, như thể có cảm ứng, cậu nhìn về phía Huyền Qua đứng ở cửa, lại nhớ những gì đối phương nói trên xe, chỉ làm một chuyện xấu.
Mà thấy Thanh Hà đi tới, mắt Tiết Phi Y nháy cái sáng bừng, “Hai người trò chuyện xong rồi à?”
Thanh Hà gật đầu, “Đi thôi, đi xem phim với cậu.”
“Đại Thanh Hà thật sự là một người b——“ Nhận ra tầm mắt Thanh Hà nhìn sang, Tiết Phi Y chuyển lời đang định nói, “Bắt trái tim tôi vào trong tay!”
Thanh Hà gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, “Ừ.”
o
Chú thích:
(1) Sườn non sơn tra