【Tự tạo nghiệp, không thể sống】

o

Lục Hào nói xong thì không quan tâm đến Tưởng Thiều Sơn nữa, cậu đứng dậy, nhìn về phía Triệu Thù vẫn luôn im lặng ở một bên, “Bà Triệu?”

“Là tôi.” Giọng điệu của Triệu Thù vẫn bình tĩnh nhưng tay nắm chặt túi hơn, có vẻ hơi căng thẳng. Bà ta lùi về sau nửa bước, đang định nói gì đó thì ánh mắt bỗng khựng lại.

Cùng lúc ấy, Lục Hào nhận ra động tĩnh sau lưng, xoay người cực nhanh, thuận tay ném mạnh một đồng tiền ra ngoài.

Đồng tiền mang theo sức mạnh kinh người, cắm thẳng vào lòng bàn tay trái của Tưởng Thiều Sơn. Máu tươi nháy mắt nhỏ xuống theo khuỷu tay, đối phương kêu lên đau đớn, khắc văn nắm trong tay cũng rơi xuống đất.

Hiển nhiên Tưởng Thiều Sơn muốn lợi dụng cậu không chú ý để dùng khắc văn lên người cậu.

Lục Hào quay người nhìn về phía Triệu Thù, “Liên quan tới tờ giấy khắc văn này, bà Triệu tạm thời vẫn chưa thể đi được.”

Trong chốc lát, ở cửa đã truyền tới tiếng động, mấy người Huyền Qua đi tới, phía sau còn có hai người đội trưởng Phương phái đến tiếp ứng.

“Máy bay của bà Long đã hạ cánh, bảo là đang ở chỗ đội trưởng Phương.” Tiết Phi Y đi tới bên cạnh Tưởng Thiều Sơn, “Chậc chậc chậc” mấy tiếng, “Cái mặt này cũng có to lắm đâu, mà sao làm chuyện buồn nôn thế?”

Cánh mũi của Tưởng Thiều Sơn phập phồng, vẻ mặt sợ hãi và phẫn nộ. Gã cười nhạo một tiếng, bụm lấy vết thương ở mu bàn tay nhìn về phía Huyền Qua đứng chung với Lục Hào, “Đừng nói cao thượng thế! Nếu như chúng mày cũng giống tao, có cơ hội lấy được vận may của người khác, thậm chí là vô số của cải, chúng mày sẽ không lấy chắc? Biết đâu còn lấy nhiều hơn tao ấy chứ!” Gã vừa nói vừa nhìn về phía Huyền Qua, trong ánh mắt chợt lóe lên sự tham lam.

“Tôi có rất nhiều cơ hội như thế, nhưng tôi sẽ không làm.” Lục Hào đi ra phía trước, nhìn xuống đối phương, giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Không được nhìn anh ấy, nếu không tôi sẽ nổi giận đấy.”

“Anh ấy” tự nhiên là chỉ Huyền Qua.

Rất nhanh, Tưởng Thiều Sơn và Triệu Thù đều bị người của đội trưởng Phương mang ra ngoài. Lục Hào và Huyền Qua đi ở cuối cùng, đi chưa được mấy bước cậu đã cảm giác Huyền Qua ôm lấy hông mình từ phía sau, còn lại gần cắn vành tai của cậu, “Mèo con à, tôi thích em lắm.”

Lục Hào ra vẻ bình tĩnh, “Em cũng thế.”

“Nhất là lúc em nổi giận, muốn đè em xuống giường ghê”

Lục Hào quay đầu lườm Huyền Qua một cái, đi nhanh mấy bước đuổi kịp Dư Trường Sinh ở đằng trước. Huyền Qua nhếch miệng cười, cũng đi theo.

Tới nhà họ Phương, bà Long đã đến, đang uống trà với đội trưởng Phương, thấy đám Lục Hào tới thì vẫy tay, “Nào nào nào, để ta nhìn xem, có mập lên không?”

Tiết Phi Y lập tức bật cười, “Trong đám chúng cháu có khả năng mập nhất là Dư địa chủ thôi!”

Bà Long gật đầu, vẻ mặt “ta biết mà”, “Sư phụ cháu vẫn khỏe chứ Trường Sinh?”

“Vâng.” Dư Trường Sinh dừng một lát, bổ sung, “Cực kỳ khỏe, mập ba cân.”

Lục Hào nhớ tới biểu cảm cau mày sầu lo trung niên phát tướng của Chung Hoài Nam, cũng cười theo.

Bà Long phát cho mỗi người mấy viên kẹo mang về từ nước ngoài, nhìn Tưởng Thiều Sơn, ánh mắt trở nên nghiêm khắc, “Đây chính là kẻ cướp mệnh cách của người khác?”

“Chính là gã.” Lục Hào và Tiết Phi Y kể lại đại khái tình huống. Nghe xong, bà Long đặt chén trà trong tay lên bàn, phát ra tiếng “Cạch”. Bà nhìn thẳng về phía Triệu Thù, hai mắt không hề vẩn đục, “Xin hỏi khắc văn trong tay cô là từ đâu ra?”

“Tôi ——” Triệu Thù nắm chặt năm ngón tay, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, đối diện với ánh mắt của bà Long, “Hộp giấy khắc văn này là tôi tình cờ có được.” Bà ta trông vô cùng xinh đẹp, tuy đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn cho người ta cảm giác yểu điệu.

Giọng Triệu Thù hơi run, bà ta mất tự nhiên sửa sang mái tóc rũ xuống, “Lúc ấy tình cảm giữa tôi và Tưởng Mật không tốt, thế nên thường xuyên đánh bài bên ngoài, quen biết rất nhiều bạn bè. Trong đó có một ông chủ đồ cổ nói rằng chỗ ông ta mới lấy được đồ tốt. Khi ấy tôi vì giữ thể diện, cũng không hỏi rõ ràng là gì đã mua luôn. Bên trong có tổng cộng chín tờ giấy, bỏ ra mấy trăm nghìn. Về sau tôi mới biết, những tờ giấy này có tác dụng lớn đến thế.”

Bà ta cười khổ, hít một hơi, nói trôi chảy hơn, “Lúc ấy tôi đã muốn ly hôn với Tưởng Mật nhưng vẫn lo trước lo sau. Sau khi có tờ giấy khắc văn này, tôi có sức mạnh nên rời đi rất nhanh. Tiếp đấy… tôi dùng một tờ trong đó, cướp được mệnh cách của một người phụ nữ, thay thế cô ta, gả cho người chồng bây giờ của tôi.”

Đến đây, tốc độ nói của bà ta nhanh hơn, có vẻ hơi vội vàng, giải thích rằng, “Nhưng tôi chỉ dùng đúng lần đó, thật đấy, chẳng qua… chẳng qua tôi chỉ muốn thay đổi số phận của mình mà thôi. Còn lại tám tấm, tất cả đều cho Tưởng Thiều Sơn.”

Tiết Phi Y ở bên cạnh thì thầm với Lục Hào, “Em tin mấy lời này không?”

Lục Hào lắc đầu.

“Ý tưởng lớn gặp nhau nè”

Vẻ mặt của bà Long không có gì thay đổi, tiếp tục hỏi, “Sao cô biết tác dụng và cách sử dụng của giấy khắc văn này?”

Triệu Thù cắn môi, “Ông tôi trước đây là thầy phong thủy, có một lần tôi về nhà thăm ông, kể cho ông chuyện lấy một trăm nghìn mua chín tờ giấy lộn. Nghe miêu tả của tôi, ông bảo muốn xem, sau khi ông nhận ra thì bảo tôi thiêu hủy tất cả, nói là đừng lấy ra hại người, nhưng lúc ấy tôi không nghe, vẫn không đốt.”

“Vậy bây giờ ông cô?”

Tiết Phi Y nói nhỏ, “Đã mất.”

Hai giây sau thì nghe Triệu Thù nói khẽ, “Đã qua đời rồi.”

“Ái chà ái chà, nhìn xem, không có chứng cứ, quá hay luôn.” Tiết Phi Y lắc đầu, nhỏ giọng bảo, “Khả năng bịa chuyện của kẻ tình nghi lần này ghê gớm thiệt!”

“Xác định chỉ có chín tấm, một tấm cô dùng, một tấm ở đây, còn bảy tấm là Tưởng Thiều Sơn dùng, đúng không?”

Triệu Thù nhìn bà Long rồi gật đầu, giọng điệu khẳng định, “Vâng, đúng như bà nói.”

“Ừm, chúng tôi biết rồi.” Bà Long nhìn về phía đội trưởng Phương, “Đội trưởng Phương, trước hết cho người dẫn cô ấy vào phòng khách nghỉ ngơi đã.”

Chờ Triệu Thù bị mang đi, trong phòng khách chỉ còn lại Tưởng Thiều Sơn.

Bà Long đứng dậy, “Dẫn người lên phòng của Phương Minh, nhân lúc chưa quá lâu, trả lại mệnh cách.”

Tưởng Thiều Sơn vẫn luôn bị người kiềm chế vùng vẫy, “Chúng mày định làm gì? Những thứ đó đều là của tao! Đều là của tao!” Gã không ngừng lặp lại câu nói đó như bị điên.

Đội trưởng Phương tràn đầy cơn giận chưa trút, nghe thấy Tưởng Thiều Sơn kêu la trách móc thì trực tiếp nhấc gã lên, giọng nói dữ tợn, “Nói thêm một chữ nữa, ông giết mày mày có tin không?”

Đối diện với ánh mắt của đội trưởng Phương, Tưởng Thiều Sơn sợ không dám thốt ra lấy một chữ.

——Người này thật sự sẽ giết gã.

Đội trưởng Phương kéo Tưởng Thiều Sơn quẳng xuống cạnh giường Phương Minh, ông ta hít sâu một hơi, nói chậm, “Làm phiền bà Long.”

“Không phải phiền ta.” Bà Long xua tay, “Ta già rồi, không chịu nổi giày vò.” Bà nhìn về phía Lục Hào, “Lục Hào à, lần này cháu làm đi, cháu xem được mệnh cách của ta, vậy lần này trả lại mệnh cách cho Phương Minh cũng không phải vấn đề.”

Rồi bà lại vẫy tay gọi Dư Trường Sinh, “Trước đây ta từng dạy cháu khắc văn định thân rồi đúng không? Vẽ một tờ để dùng đi.”

Dư Trường Sinh gật đầu, cầm giấy bút, trong một chốc đã vẽ xong khắc văn. Bà Long nhận lấy dán lên người Tưởng Thiều Sơn.

Bà ngồi dậy, dạy học ngay tại chỗ, “Cách này thật ra rất đơn giản, dù sao đều nhờ cả vào trực giác, hoàn toàn không có kỹ thuật gì đáng nói.” Bà vẽ một cái khắc văn cực kỳ phức tạp vào lòng bàn tay Lục Hào, sau đó nắm lấy cổ tay Lục Hào, đặt tay cậu lên đỉnh đầu Tưởng Thiều Sơn.

“Nơi này là thiên linh cái, Lục Hào, cháu nhắm mắt lại, giống như xem quẻ vậy, cẩn thận nhìn mệnh cách của người này. Chờ đến khi tìm được cái thuộc về Phương Minh thì rút ra. Những cái thuộc về người khác, cũng rút ra luôn”

Tưởng Thiều Sơn nghe rất rõ ràng, ánh mắt gã trợn to, nỗi sợ hãi trong lòng căn bản không đè xuống được. Giờ gã mới chợt nhận ra, những mệnh cách kia của mình sắp không giữ được nữa! Tiền của gã, công việc của gã, những thứ khiến người khác ao ước của gã, sắp bị người ta cướp mất rồi! Gã ra sức giãy giụa, nhưng bởi vì giấy khắc văn mà chẳng nhúc nhích được tí ti.

Dựa theo lời của bà Long, Lục Hào nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, giả định như đang giải tượng quẻ. Lúc bắt đầu trước mắt không có gì, tối đen như mực, bỗng nhiên, lòng bàn tay cậu bắt đầu cảm giác được hơi nóng, trước mắt xuất hiện một quả cầu ánh sáng như đom đóm dẫn dắt cậu.

Dần dần, Lục Hào cảm giác như đang đặt mình trong bóng tối, trước mắt xuất hiện một sợi “dây mảnh”, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện, không chỉ có một sợi mà bên trên còn quấn mấy sợi “dây mảnh” độ dài khác nhau.

Lục Hào cẩn thận quan sát một lượt, phát hiện ngoài độ dài ra thì không có gì khác biệt, dứt khoát duỗi tay rút một sợi “dây mảnh” hơi ngắn trong đó ra theo trực giác, “Phương Minh?” Dây mảnh hơi rung.

Cảm thấy chính là sợi này, Lục Hào buông tay ra, sợi dây trong tay cậu liền biến mất không thấy đâu.

Sau đấy, Lục Hào cực kỳ cẩn thận rút từng sợi dây còn lại ra, bởi vì có khả năng liên quan đến số mệnh của người khác, cho nên cậu hết sức cẩn thận. Mãi đến khi trước mắt chỉ còn lại mệnh cách thuộc về Tưởng Thiều Sơn, cậu mới ngừng tay.

Lúc này, Lục Hào vô thức quay đầu lại,thì thấy phía sau mình cũng có một sợi dây mảnh tương tự đang lơ lửng. Nhưng khác biệt là, màu sắc mệnh cách của cậu rất nhạt, có vẻ hư vô, như thể chỉ một giây sau sẽ biến mất, song lại có một vòng lửa màu đỏ bao chặt lấy mệnh cách của cậu.

Là Ly Hỏa Phù Minh bàn.

Một lần nữa mở mắt ra, Lục Hào mới phát hiện toàn thân mình đều là mồ hôi, quần áo đã ướt đẫm, dán vào da rất khó chịu. Mà bà Long đang cầm tay Phương Minh kiểm tra, Tưởng Thiều Sơn ngã trên đất, đã ngất đi vì đau đớn.

“Tỉnh rồi hả Tiểu Lục Hào?” Tiết Phi Y ôm tinh bàn, rõ ràng rất vui vẻ, “Mới nãy cái tên Tưởng Thiều Sơn này, cả quá trình đau đến gào khóc, sau không chịu nổi nữa nên ngất luôn. Em nói xem, nếu ban đầu gã không cướp mệnh cách của người khác thì có phải đã chẳng nhận những đau khổ này rồi không?”

Anh vốn muốn dùng danh ngôn của người nổi tiếng để tổng kết, nhưng nghĩ hồi lâu cũng không ra.

Thanh Hà không nhìn nổi, “Tự tạo nghiệt không thể sống.”

“Đúng đúng đúng, chính là câu này! Ba yêu Tiểu Thanh Hà!”

“…”

Mấy phút sau Lục Hào mới chậm chạp đi qua, cậu chần chờ nói, “Bà Long ơi, nãy cháu còn thấy mệnh cách của những người khác, bọn họ… sẽ hồi phục chứ ạ?”

“Cái này khó nói lắm, giờ đã trả mệnh cách về, tuy không thể đền bù tổn thất nhưng sẽ tự động bù đắp. Dù sao mệnh cách thần kỳ ở chỗ, cho dù là chúng ta cũng không thể biết chuyện sẽ xảy ra mỗi giây mỗi phút, thế nhưng bước ngoặt lại thường xảy ra ở thời khắc ngắn ngủi này.” Bà Long thở dài, “Chúng ta đã làm những gì có thể, vậy là đủ rồi.”

Thấy mấy đứa nhỏ đều nhìn mình, bà có hơi bất đắc dĩ, “Trở về Ủy ban huyền thuật, ta sẽ tìm người điều tra rõ ràng, rốt cuộc Tưởng Thiều Sơn đã cướp mệnh cách của những ai, có thể giúp được thì giúp.”

Nói rồi, bà bỏ tay Phương Minh xuống, nói với đội trưởng Phương, “Mệnh cách của cậu ấy đã được bổ sung, qua mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại.”

Mẹ của Phương Minh lập tức bật khóc, sợ thất lễ nên lặng lẽ khom lưng.

Bà Long nhìn về phía đội trưởng Phương, giọng điệu nghiêm túc, “Đội trưởng Phương, ta giao Tưởng Thiều Sơn cho cậu, nhưng Triệu Thù thì ta phải mang đi.”

Đội trưởng Phương không phản đối, “Được, tôi sẽ báo cho nhà Triệu Thù biết.”

Đi ra khỏi nhà họ Phương, Tiết Phi Y quấn áo khoác, “Bà Long ơi, sao bà không mang Tưởng Thiều Sơn đi vậy ạ?”

“Mang gã đi không có tác dụng gì, đã vậy đội trưởng Phương còn kìm nén bực bội trong lòng.” Giọng điệu của bà Long trầm xuống, “Giờ ta lại đang lo Triệu Thù, rốt cuộc cô ta là nhân vật gì trong chuyện này? Một người buôn đồ cổ, không có khả năng thích là có thể lấy ra giấy khắc văn.”

“Bà nghi ngờ bà ta có quan hệ với chuyện lúc trước?”

“Ừ.” Bà Long gật đầu, “Mượn luôn chuyện các cháu đã gặp để nói, kẻ đứng đằng sau kia dường như có rất nhiều trận pháp và khắc văn cổ xưa, bao gồm thuật con rối, Ngư Hạc trận, trụ âm văn và âm châu, rất nhiều thứ ngay cả ta và ông Vũ của các cháu đều là lần đầu tiên thấy vật thật. Thế nên khoảng thời gian này không yên ổn, tự các cháu phải để ý.”

Bà nói rồi nhìn sắc trời, “Muộn rồi, các cháu về đi, trên đường chú ý an toàn.”

Đã là rạng sáng, trên đường cái rất ít xe cộ, Huyền Qua lái xe rất nhanh, đèn đường màu vàng quýt ven đường đều biến thành cái bóng. Vừa về tới nhà, Lục Hào cầm áo ngủ vào phòng tắm rửa ráy, cậu cứ cảm thấy trên người đổ mồ hôi dính dấp, không thoải mái. Kết quả chưa đầy một lát, khóa cửa bị mở ra, Huyền Qua đi thẳng vào.

“Sao anh lại vào đây?”

Giọng Huyền Qua mang theo ý cười, “Nhớ em.” Hắn đứng bên dưới vòi hoa sen, duỗi tay bóp sữa tắm, cẩn thận thoa lên người Lục Hào, từ cổ cho đến mũi chân, ngay cả kẽ hở cũng không bỏ qua.

Đèn sưởi rất sáng, làn da Lục Hào trắng đến lóa mắt, Huyền Qua cẩn thận xoa nắn, tay cầm vòi hoa sen chậm rãi xả sạch bọt trắng trên người cậu. Hắn lại ngồi xổm xuống, đặt chân của Lục Hào lên đầu gối mình, cẩn thận kỳ cọ như thể đối đãi với báu vật quý giá nào đó.

Lục Hào bị sờ soạng một hồi như thế, toàn thân đều nóng lên, gan bàn chân được dòng nước cọ rửa, cảm giác nhồn nhột được Huyền Qua nắn bóp, từ dưới đi lên, bao phủ toàn thân.

Cậu cúi đầu xuống thì thấy Huyền Qua đang nâng mắt cá chân cậu, nhẹ nhàng cắn bắp chân căng mịn. Nước nóng xối vào da rất mẫn cảm, cậu hít vào hơi nước, mới đè âm thanh sắp bật ra khỏi miệng về lại.

Huyền Qua đứng dậy tắm qua loa cho mình, “Ở đây, hay là trên giường?”

Lục Hào tiến lên một bước nhỏ, vòng tay qua cổ Huyền Qua, làn da kề nhau, “Trên giường, chỗ này lạnh.”

Một giây sau, cậu được Huyền Qua bế lên, đối phương hôn thái dương cậu một cái, “Được, lên giường yêu em.”

Hôm sau, lúc Lục Hào dậy thì Huyền Qua đã ra ngoài. Cậu hoạt động hông và đùi đau nhức, vào bếp ăn bữa sáng đã làm đâu ra đấy, thay áo khoác rồi tới Cẩm Thực.

Lục Hào đang trả tiền thừa cho thực khách, không nhịn được ngáp mấy cái, có khách quen nhìn thấy, “Tối ngủ không ngon à Tiểu Lục?”

“Tối qua ngủ muộn quá.” Lục Hào nói rồi lại ngáp một cái.

Không phải ngủ muộn quá, mà căn bản là không ngủ, mãi cho tới sáu giờ sáng Huyền Qua mới ôm cậu vào phòng tắm, hai người tắm cùng nhau. Sau khi đi ra, Huyền Qua lại tháo ga giường nhét vào trong máy giặt, trải cái mới lên. Cả quá trình cậu đều tựa vào Huyền Qua, mắt mệt đến độ không mở ra nổi, hai chân cũng mềm oặt, đứng không vững.

Lúc này ở cửa truyền tới tiếng còi, Lục Hào nhìn qua thì thấy một chiếc xe thể thao đỏ chóe đỗ ở ven đường, trước mui xe viết hai chữ, “Đẹp trai”.

Cách thức này có vẻ quen quen, Lục Hào đi tới, quả nhiên thấy Giang Phóng và Trình Kiêu ngồi ở ghế lái.

“Lục đại sư, lâu rồi không gặp!”

Lục Hào cũng bật cười, “Đúng là lâu rồi không gặp thật.” Cậu khẽ gật đầu với Giang Phóng ngồi bên ghế phó lái.

Trình Kiêu cầm một cái hộp từ trong cốp, rất căng thẳng chạy tới trước mặt Lục Hào, “Lục đại sư, xin ngài giúp giám định xem, thứ này có vấn đề không ạ?” Vẻ mặt gã đau khổ, “Tôi vẫn còn bóng ma tâm lý.”

Lục Hào nhận lấy, mở hộp ra, bên trong có một tấm lụa, ở trên thêu hoa văn phức tạp.

“Là khắc văn, nhưng bị sai cho nên không có tác dụng gì.” Cậu đóng nắp trả lại, “Nếu như khắc văn đúng, cái này hẳn sẽ khiến anh gặp phải đào hoa nát không ngừng trong khoảng thời gian gần.”

Cậu nói xong cũng không hỏi nhiều, tuy coi Trình Kiêu như bạn bè nhưng cũng chỉ giới hạn ở bạn bè.

Nghe xong, Trình Kiêu thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhiều lời, “Cảm ơn Lục đại sư, hôm nào xin mời ngài và Huyền Qua ăn cơm!”

Chờ đối phương ngồi lại vào trong xe, tim Lục Hào đột nhiên đánh cái thịch, cậu hỏi, “Mấy anh có biết người tên Triệu Thù không?”

“Triệu Thù? Để tôi nhớ lại đã.” Trình Kiêu còn chưa nghĩ ra đầu mối đã nghe Giang Phóng mở miệng trước, “Có biết, bà ta quen mẹ tôi.”

Hắn nhìn về phía Trình Kiêu, nhắc, “Là Triệu Thù, vợ của Chúc Xương Lâm ấy, lần trước sinh nhật bố mày, mày cũng gặp bà ta, mặc cái váy đuôi cá màu xanh, mày còn bảo bà ta ăn mặc như yêu quái đấy.”

“Yêu quái? À à à tao nhớ ra rồi.” Trình Kiêu vỗ đầu, “Quen biết chun chút, gia thế bà ta bình thường nhưng nhân duyên rất tốt, Lục đại sư biết bà ta ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play