【Sau này nhờ em nhé】

o

Lục Hào vẫn theo sát không gần không xa, băng qua mạng lưới phố xá ngõ hẻm phức tạp, tới một quán trà trang trí cổ xưa mới dừng lại. Ngẩng đầu nhìn biển hiệu, tên Thúy Vân Hiên. Lục Hào do dự một hồi, không đuổi theo nữa.

Khi Lục Phụ Đồ vào phòng riêng thì thấy Lục Trạch Lâm đang uống trà. Gã quay người đóng cửa lại, bước nhanh tới, không dám ngồi xuống, “Cậu cả, sao lại làm phiền cậu đích thân tới một chuyến thế này?”

Thấy người nọ qua đây, Lục Trạch Lâm đặt chén trà bằng sứ xanh trên tay xuống, “Chú nói câu này khách sáo quá, tôi không thể tới à?” Bên miệng hắn mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại không có cảm xúc, cứ nhìn người ta chằm chằm như thế.

Nghe xong lời này, Lục Phụ Đồ kêu khổ trong lòng, gã là dòng bên, không thể gánh nổi một tiếng “chú” này của Lục Trạch Lâm. Có điều hôm nay gã cũng coi như được kiến thức “vui buồn thất thường” trong lời đồn. Lục Phụ Đồ dậy tinh thần trăm phần trăm, trên mặt không lộ ra cảm xúc không thích hợp nào.

“Tất nhiên là không phải rồi, lần trước ở đại thọ của ông cụ đã gặp cậu cả một lần, phong thái của cậu đến giờ tôi vẫn không dám quên”

“Tôi tới đây gặp chú, không phải để nghe chú nói những lời giả tạo này.” Lục Trạch Lâm cầm chén trà nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên mặt bàn, đáy chén ma sát với mặt bàn phát ra âm thanh hết sức giày vò lỗ tai người ta.

“Vâng vâng vâng, đó là đương nhiên.” Lục Phụ Đồ gật đầu liên tục, giọng điệu của gã cẩn thận, “Vậy cậu cả đây?”

“Chuyện khắc văn.” Lục Trạch Lâm lắc nước trà trong veo trong chén, ngữ điệu của hắn bình thản, “Trước có nghe nói, cái thanh đao giao cho chú mất rồi?”

Biết ngay là chuyện này, sau lưng Lục Phụ Đồ nháy mắt đổ một lớp mồ hôi lạnh, “Là thế này, tôi cũng không dám trốn tránh trách nhiệm.” Gã nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng vẫn khô ran, “Một lần tình cờ, tôi bắt gặp một tên đầu bếp, phát hiện đối phương vậy mà là người sinh ra lúc cực dương hiếm thấy, vừa vặn có thể dùng để thử hiệu quả của khắc văn mới, chỉ là không ngờ rằng… bốn lần đều thất thủ.”

Gã liếc nhìn Lục Trạch Lâm, phát hiện đối phương không có biểu cảm gì, đành phải kể tiếp, “Sau đấy… sau đấy tờ giấy vẽ khắc văn trên tay tôi tự bốc cháy, dọa tôi giật mình, tôi đoán, phía sau kẻ nọ có cao nhân ra tay, bấy giờ mới hủy khắc văn trên đao, tôi không dám hành động nữa.”

Lúc khắc văn trên giấy tự bốc cháy, Lục Phụ Đồ sợ đến mức mấy ngày ngủ không ngon. Gã biết rõ đấy là cảnh cáo của vị cao nhân kia đối với gã, thế nên dù có ngứa ngáy trong lòng, gã cũng không dám động vào kẻ tên Huyền Qua kia.

Tuy gã muốn trèo lên thuyền của Lục Trạch Lâm, nhưng cũng không muốn mất mạng.

“Cái kẻ sinh ra lúc cực dương chú tìm thấy, chỉ là một tên đầu bếp?”

“Đúng đúng đúng, là đầu bếp.” Lục Phụ Đồ vội vàng gật đầu, “Tôi đã điều tra gốc gác của hắn, trước kia ở vùng quê vừa nghèo vừa hẻo lánh, sau được họ hàng xa đón tới thành phố B. Quãng thời gian trước, thân thích của hắn cũng mất, hắn bèn tiếp nhận quán cơm thân thích để lại.”

Gã cũng phải điều tra rồi mới dám ra tay, sợ đụng vào rủi ro, chẳng qua không ngờ vẫn lật thuyền trong mương.

“Vậy à.” Lục Trạch Lâm nói một câu không rõ ý tứ, nhìn Lục Phụ Đồ, “Thế, cái kẻ ra tay kia, chú có manh mối gì không?”

“Manh mối?” Lục Phụ Đồ nhíu mày, khẽ lắc đầu, “Vẫn chưa manh mối, đối phương giống như tự nhiên xuất hiện, cậu cả à, chờ tôi điều tra nữa nhé?”

“Ờ, cố gắng điều tra vào.” Lục Trạch Lâm đặt chén trà xuống, đứng dậy, quả là một chàng trai hào hoa phong nhã, “Vậy thì vất vả cho chú rồi, tôi có việc đi trước.”

Hắn đi tới cửa, lại xoay người về, “Nếu như cuối cùng tra được là đứa em trai bỏ nhà đi của tôi làm ra thì nhớ báo cho tôi.”

Chờ cửa bị đóng lại, Lục Phụ Đồ bưng ấm trà sứ trắng rót cho mình một chén trà đầy, uống một hơi hết sạch, mới giải được cơn khát cho cuống họng. Gã ngồi trên ghế, cân nhắc câu cuối Lục Trạch Lâm để lại.

——Đứa em trai bỏ nhà đi? Chẳng lẽ là cậu chủ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, vẫn luôn không có cảm giác tồn tại?

Lục Hào đứng bên ngoài chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, đang nhìn xe đẩy bán đồ kho nuốt nước miếng thì rốt cuộc cũng thấy có người đi ra khỏi quán trà. Cậu liếc mắt qua bên đó, tầm mắt bỗng cố định.

Lục Trạch Lâm? Sao anh ta lại ở đây?

Tuy biết đối phương không thấy mình nhưng Lục Hào vẫn vô thức lùi về sau một bước, đứng ở phía sau hàng cây bên đường.

Nhớ lại người đàn ông trung niên nhìn thấy trước đó, Lục Hào rốt cuộc nhớ ra, rất lâu trước đây cậu từng gặp ông ta, nếu nhớ không lầm, hẳn là một ông chú họ hàng xa, tên đệm là Phụ, hình như kêu Lục Phụ Đồ thì phải.

Qua mấy phút, lại có người vội vã đi ra khỏi quán trà, đứng ở ven đường gọi điện thoại, trong chốc lát đã bắt một chiếc taxi rời đi.

Lục Hào không đuổi theo nữa, trong lòng đã biết rõ đại khái chuyện gì xảy ra. Sắc mặt cậu hơi nặng nề, đứng tại chỗ mười mấy phút mới ổn định lại cảm xúc.

Lục Hào nhìn sắc trời, chuẩn bị trở về Cẩm Thực, Huyền Qua còn đang chờ cậu, có điều cậu nhảy tới trước một bước, đột nhiên phát hiện hình như mình… lạc đường rồi?

Qua giờ cơm, trong quán tạm thời không có khách, Huyền Qua đứng ở cửa hút thuốc, thỉnh thoảng nhìn giao lộ. Lúc điện thoại di động reo lên, hắn nhìn số máy lạ hiển thị trên màn hình, không ngắt máy theo bản năng như ngày thường.

Điện thoại kết nối.

“Lạc đường?” Huyền Qua lùi về sau nửa bước, dựa lưng vào tường, tư thế trông rất thả lỏng. Tay trái tùy ý đút trong túi quần, tiếng cười của hắn hơi trầm, được gió đêm chải chuốt vô cùng nhẹ nhàng, “Tôi qua đón em.”

Không biết trong điện thoại còn nói gì, hắn rất kiên nhẫn, mang theo chút dỗ dành, “Tôi tới nhanh lắm, em đứng tại chỗ đừng có chạy lung tung là được.”

Nói chuyện điện thoại xong, Huyền Qua đóng sơ qua cửa quán trước, sau đấy móc chìa khóa xe cưỡi lên chiếc mô tô đen tuyền.

Một đầu khác, Lục Hào cúp điện thoại, trả lại cho chú bán đồ kho, cười híp mắt nói cảm ơn, nghĩ một chút bèn đề nghị, “Chú ơi, cháu xem bói chuyên nghiệp lắm, có thể xem tài vận, hôn nhân, tai họa, đổi vận, để cảm ơn chú cho cháu mượn điện thoại di động, cháu tính cho chú một quẻ miễn phí nhé?”

Thế là Huyền Qua cưỡi mô tô lòng đầy lo lắng, lúc dừng lại trước mặt Lục Hào thì thấy bé mèo con nhà hắn chẳng có tí xíu đáng thương nào, đang cầm mấy xâu khoai tây kho, ăn đến mồm miệng đầy mỡ.

“Anh tới nhanh thế!” Lục Hào nhìn hai xâu khoai tây còn lại trên tay, rất là hào phóng đưa hết cho Huyền Qua.

Huyền Qua hất cằm, ra hiệu tay mình không tiện, thế là Lục Hào tự giác tới gần một bước, đút miếng khoai tây vào miệng Huyền Qua, còn vừa chia sẻ.

“Cái này ngon anh ha! Nãy em mượn chú bán đồ kho điện thoại di động gọi cho anh, để tỏ lòng biết ơn, đã tính cho chú ấy một quẻ, chú ấy nói em tính đúng lắm luôn, cho em năm xâu khoai tây, em hạnh phúc cực kỳ, hết sức cảm ơn chú ấy”

Huyền Qua thấy cậu nhìn khoai tây chằm chằm luyến tiếc, bỗng rất muốn sờ đầu cậu, có phần đau lòng——Người khác cho chút xíu thiện chí, cậu đều rất quý trọng, đồng thời cố gắng đền đáp.

Mắt thấy Huyền Qua giải quyết xong miếng khoai tây cuối cùng, Lục Hào cầm cây tăm trúc không, sa sút nửa giây, lại chờ mong hỏi Huyền Qua, “Ngon đúng không anh?”

“Ngon.” Huyền Qua nịnh, thấy Lục Hào nở nụ cười, lúc này mới đưa mũ bảo hiểm cho cậu, “Lên đây đi, đói không?”

Lục Hào đội mũ bảo hiểm vào, kêu, “Đói.”

“Về làm đồ ngon cho em ăn”

“Ăn gì thế?”

“Em muốn ăn gì thì tôi làm cái đó”

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, chiếc mô tô màu đen rất nhanh đã biến mất ở cuối đường.

Sau khi trở về, Huyền Qua liền phát hiện Lục Hào có gì đó không đúng. Đến lúc hắn đi cửa hàng tiện lợi sát vách mua thuốc lá bạc hà, Lục Hào cũng theo ở phía sau một tấc không rời, y hệt cái đuôi nhỏ.

Huyền Qua khá là bất đắc dĩ, dừng lại xoay người, “Lục Tiểu Miêu, một giây không thấy tôi đã không nỡ à?”

Bởi vì đối phương dừng đột ngột, Lục Hào đụng thẳng vào, được đỡ vững, cậu xoa xoa cái trán, “Không, em…” Không nghĩ được lý do tử tế, đành phải thẳng thắn, “Em đang bảo vệ anh chứ bộ.” Nói xong, lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó, “Ai là mèo con?”

“Ai đáp thì là người đó.” Nhiệt độ buổi tối giảm xuống thấp, Huyền Qua chắn gió giúp Lục Hào, cúi đầu hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?” Ngữ điệu chắc chắn.

Không biết mình bại lộ ở đâu, Lục Hào ủ rũ cúi đầu theo về cửa hàng. Huyền Qua mất hai phút làm cho cậu đĩa salad hoa quả, đặt lên bàn, “Đừng rầu rĩ, kể được không?”

Lục Hào gật đầu, ăn miếng táo, tâm trạng lại tốt lên, cậu sắp xếp lại dòng suy nghĩ một chút, “Anh còn nhớ đám người trước đấy mấy lần chạy tới tìm anh đánh nhau, cầm cây đao kỳ lạ không?”

“Nhớ.” Huyền Qua ngồi xuống đối diện cậu, gật đầu, “Em còn bảo với tôi, cây đao ấy rất đặc biệt.”

“Ừm, đúng là rất đặc biệt.” Lục Hào cố gắng nói đơn giản hết mức, “Cây đao đó đặc biệt là bởi trên mặt đao của nó có ‘khắc văn’, cái gọi là ‘khắc văn’, chính là hoa văn truyền xuống từ mấy nghìn năm trước, có thể hấp thu tồn trữ một ít ‘khí’, chẳng hạn như sinh khí, tử khí, khí hung sát.”

Thấy Huyền Qua gật đầu “Ừ” một tiếng, Lục Hào nói tiếp, “Lịch sử huyền thuật ở Trung Quốc rất dài, trường phái cũng nhiều vô kể, có rất nhiều gia tộc chuyên làm nghề này. Trong đó, có một số gia tộc rất thích nghiên cứu tác dụng của ‘khắc văn’. Trong sách cổ ghi chép rất nhiều ‘khắc văn’, nhưng cho tới nay mọi người vẫn chưa biết tác dụng, thế nên mới cần có người làm thí nghiệm.”

Huyền Qua rất nhanh đã hiểu, “Cho nên tôi bị xem là đối tượng thí nghiệm?”

Lục Hào gật đầu, “Em không tính được mệnh bàn (1) của anh, nó cứ thay đổi suốt, thế nên người khác chắc chắn cũng không tính được. Cái kẻ quyết định tìm anh để ra tay, khả năng có chỉ điểm, coi anh thành mệnh cách cực dương, cũng chính là người sinh ra vào buổi trưa ngày dương tháng dương, người như vậy thích hợp để kiểm tra khắc văn khí âm sát nhất.”

Nghe đến đó, ngực Huyền Qua dồn nén một luồng lệ khí không kiềm chế được, rõ ràng vẫn là mặt mày đó, nhưng lại mang tới chút khí thế hung ác khiến lòng người khiếp sợ.

Sợ dọa Lục Hào, hắn cúi đầu, năm ngón tay linh hoạt nghịch bật lửa, giọng điệu kìm nén, “Vậy nên đám người kia ba lần bốn lượt tới tìm tôi, là bởi lý do này?”

“Ừm, có lẽ là thế.” Nói xong, Lục Hào dùng tăm chọc một miếng cà chua bi, đưa cho đối phương, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Khoảng thời gian này em sẽ bảo vệ anh, anh đừng lo.”

Huyền Qua không trả lời, chỉ lại gần chạm tay Lục Hào, môi khẽ nhếch, ngậm nửa miếng cà chua bi vào miệng, nước nhuộm màu môi.

Nhìn môi đối phương ở khoảng cách gần, Lục Hào chợt phát hiện, sống mũi và môi Huyền Qua đều cực đẹp, tầm mắt không khỏi ngừng thêm mấy giây.

Kết quả vừa giương mắt đã thấy đối phương đang nhìn mình cười mà như không cười, Lục Hào vội vã dời tầm mắt.

Sau đó, cậu nghe thấy giọng Huyền Qua trầm trầm khàn khàn, hơi gần, “Vậy sau này nhờ em nhé.”

o

Chú thích:

(1) Mệnh bàn “命盘”: là một thể kết hợp giữa toán học cổ đại và thiên văn học. Mệnh bàn đại biểu cho điều kiện thiên văn địa lý lúc con người sinh ra đời là như thế nào, không có liên hệ trực tiếp gì với vận mệnh.

o

Alice: Có thể bạn chưa biết, nghề tay phải của ông chủ Huyền không phải là đầu bếp, mà là tay thả thính chuyên nghiệp =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play