_____Tớ là giải phân cách siêu đáng yêu ~^^~_____

Cố Kỳ đến lúc tám giờ ngày hôm sau.

Diệp Hòe đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ, mà không nghĩ tới buổi tối uống thuốc có thể khiến người ta ngủ say như vậy. Có lẽ bởi vì mới hạ sốt, cổ họng vẫn chưa hết đau, buổi sáng dậy sắc mặt vẫn tái nhợt.

Nhưng y không kịp chăm sóc cho mình.

Diệp Hòe nhúng mặt vào nước lạnh và lau khô vội vàng. Làn da chạm vào lạnh lẽo, cảm giác này chạm đến tận tim, đau xót lại dai dẳng.

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com

“Chào.”

Diệp Hòe mặc áo ngủ mở cửa, đưa cho hắn cái túi cùng với áo, lại thấy đối phương sắc mặt không lo nhìn mình.

“Cố Kỳ…?”

Cố Kỳ thấy có gì đó không ổn với giọng nói của y, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ dường như gầy đi trông thấy.

“Cậu ốm?”

“Ừ, đã sắp khỏi rồi.” Diệp Hòe khó giải thích được có chút chột dạ, hàm hồ nói xong liền lập tức nhắc nhở hắn: “Đây là thứ cậu muốn, tớ nhớ nó đã được giặt khô trước đó, sạch sẽ rồi.”

Hắn lại không để ý, ngược lại hỏi với giọng điệu bất thiện: “Cho nên cậu ngã bệnh vẫn không nói cho tớ?”

Diệp Hòe hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại trông giận dữ, kiên trì nói: “tớ chẳng qua cảm thấy… không cần thiết. tớ đi bệnh viện tiêm thuốc, đã gần khỏi rồi, chỉ là cảm vặt mà thôi.”

“Không cần thiết…” Cố Kỳ dùng sức xoa xoa lông mày, không còn biểu lộ cảm xúc khi cùng y chạm mắt “Cho nên cậu tình nguyện để cho người khác chăm sóc cậu, ngày hôm qua vị nhận điện thoại vị, là người cậu quên lúc cậu tại đêm giao thừa đi quán bar à.”

Đêm giao thừa…

Diệp Hòe mở to hai mắt, “cậu làm sao ―― ”

Cố Kỳ trầm mặt ngắt lời y: “Ngày đó cậu căn bản không ở nhà mẹ ăn tết đúng không, cậu đi quán bar. cậu tìm đến tớ, tớ không cẩn thận thấy được lịch sử ghi chép tiền trả của cậu, hơn mười giờ, cậu nói cho tớ cậu ở đâu.”

“Tớ…” Đầu của Ye Huai choáng váng, muốn giải thích với hắn, nhưng y không biết bắt đầu từ đâu.

Mà Cố Kỳ không cho y đủ thời gian để suy nghĩ..

“Cậu biết, tớ ghét nhất người khác gạt tớ.” Nhưng bởi đó là cậu, tớ có thể chấp nhận bất kỳ lý do gì. Nhưng tại sao cậu lại muốn gặp lại hắn, thậm chí không muốn tìm tớ.

“Không phải…” Diệp Hòe nắm lấy tay áo của hắn, như một ống oxy cần thiết cho người sắp chết đuối.

Vui lòng không đăng tải nơi khác trừ proudbynature.wordpress.com

Giọng nói yếu ớt của y vang lên cùng với nhạc chuông điện thoại di động của Cố Kỳ.

Điện thoại của mẹ Cố Kỳ.

Diệp Hòe nhìn hắn cầm điện thoại lên, nhìn hắn đẩy tay của chính mình, nhìn hắn trầm giọng tự nhủ “Diệp Hòe, tớ cần phải bình tĩnh một chút “.

Hắn gọi y là Diệp Hòe.

Cố Kỳ đã không lấy đi chiếc áo hắn muốn. Hắn ở trước mặt Diệp Hòe nhen lửa rồi lại cởi chốt từng quả bom nhỏ, sau đó để lại một mình y không biết phải làm sao.

Diệp Hòe cúi thấp đầu dựa vào sau cửa, phần lưng trượt dài trên cánh cửa, cuối cùng ngồi sập xuống đất.

“Tớ không nên cùng cậu cãi nhau…”

Y vùi mặt trong khuỷu tay, lẩm bẩm lặp lại câu này. Nước mắt làm ướt gấu áo ngủ, rơi xuống trên sàn gỗ, giống như những bông hoa nho nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play