Một ngày mới lại bắt đầu, Vương phủ đã trở nên nhộn nhịp, ai ai cũng đang vui mừng vì Nhị tiểu thư đã trở về. Lúc này, chỉ có một thiếu nữ ngồi trong phòng bối rồi nhìn trời mây. Nàng là Chu Tước, vốn định ở nhờ Vương gia để tiện theo dõi Huyền Vũ, ai ngờ đêm hôm qua Huyền Vũ lại trở thành khách của Vương gia, điều này làm nàng không ngủ cả đêm, lo lắng tên này phát hiện ra nàng.
- Chu cô nương, đêm qua cô nương ngủ có ngon không? Tại hạ có mang một chút linh quả qua, mời cô nương nếm thử.
Một giọng nói vang lên đánh thức Chu Tước khỏi những suy nghĩ của mình, là Vương Thiên. Từ hôm qua đến giờ, lúc nào y cũng bám theo nàng làm nhiều lúc nàng muốn phun lửa đốt cháy y, nhưng rất tiếc, đây chỉ là một phân thân nhỏ, không có thực lực đó, cùng lắm là tự bạo linh hồn thôi.
- Cảm tạ công tử đã quan tâm, chẳng hay công tử đến còn có việc gì nữa không?
- Không có gì, đây là bổn phận của ta. Mà phải có việc gì thì mới đến thăm Chu cô nương được sao?
- Đương nhiên là không, công tử muốn đến lúc nào cũng được, chỉ là hôm nay thiếp hơi mệt, không tiện để tiếp đón công tử.
- Chu cô nương quá lời, nếu đã như vậy thì ta sẽ rời đi để Chu cô nương nghỉ ngơi.
- Cảm tạ công tử.
Vương Thiên nghe vậy liền rời đi, nhìn bóng lưng của Vương Thiên, Chu tước thở dài. Người này tính tình khá tốt, thiên phú cũng không tệ, chỉ có điều quá trầm mê nữ sắc, khó thành đại sự. Bởi vì có nhiều người không đi đúng hướng như vầy nên nhân tộc mới suy tàn.
Chu Tước cầm linh quả lên ăn, trong cơ thể xuất hiện từng dòng nước mát mẻ đang làm giảm nhiệt độ trong huyết mạch của nàng, tuy đang kiềm chế huyết mạch của nàng nhưng lại làm linh hồn trở nên dễ chịu hơn. Nàng lẩm bẩm:
- Nhân tộc kiếm được linh quả này ở đâu nhỉ, không lẽ là từ những linh thảo kia, có lẽ ta cũng nên bắt một hai con về để cung cấp linh thực.
Lúc này, bên ngoài phòng bỗng có tiếng các người hầu nói chuyện, tuy không lắng nghe nhưng thính giác của Chu Tước rất tốt, từng tiếng nói vọng vào tai của nàng.
- Này, ngươi thấy người cứu nhị tiểu thư chưa, đẹp trai lắm, chỉ tiếc là người của phật gia, không gần nữ sắc.
- Ta thấy rồi, mà ngươi đừng mơ mộng, nếu y gần nữ sắc thì cũng không đến lượt ngươi đâu.
- Rồi rồi, nói chuyện với ngươi thật mất hứng, ta đi đây.
Chu Tước nghe vậy liền nhíu mày, là người Phật gia, điều này nói rõ y thuộc trận doanh nhân loại, việc này không tốt với yêu tộc của nàng. Chu Tước liền ra khỏi phòng tìm người hồi nãy để tìm chỗ ở của Huyền Vũ, chờ người không bằng tìm người, đây là quan niệm của nàng, không thích ở thể bị động.
Lúc này, Huyền Vũ đang ngồi tụng kinh trong phòng, dù là đang khám phá hồng trần nhưng cũng không thể quên việc này. Trong lúc y đang tụng kinh thì một bóng người hiện lên cắt đứt việc này, là Trường Sinh. Hân đánh giá Huyền Vũ rồi gật đầu, tiềm năng lại tăng lên rồi, sắp vượt qua Mộc Lan. Hắn mở miệng nói:
- Lâu rồi không gặp, ta đến để chuyển lời dùm sư phụ của ngươi, ông ta bảo ngươi đừng bận tâm việc tồn vong của nhân loại, ông ta lo được, cứ làm theo cảm tính đi, sống một cuộc đời mà không hối hận.
Huyền Vũ nghe vậy liền nhíu mày, y không hiểu những lời phụ thân nói cho lắm, hành động theo cảm tính? Chẳng phải y đang làm theo cảm tính sao. Huyền Vũ trả lời:
- Cảm tạ tiền bối, hậu bối đã hiểu.
- Tốt, ta trở về đây.
Trước khi đi, Trường Sinh liếc nhìn về phía cửa của căn phòng, dù Chu Tước có ẩn giấu thế nào thì cũng không thể qua mặt được hắn, chỉ cần cảm ứng một chút là ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT