Trong một căn hộ cao cấp nào đó tại thành phố thông minh Tân Hỗ, cậu Thành đeo chiến điện thoại di động trên cổ, ánh mắt chăm chú nhìn những đám mây xám phía cuối chân trời, âm thầm đếm từng giọt mưa vỡ vụn ngoài cửa sổ.
"Thành à, cậu đã đứng ở đó suốt 2 tiếng đồng hồ rồi đấy. Hay là bây giờ chúng ta đi tìm đạo diễn Khương đi? Chứ bên phía công ty đến giờ vẫn chẳng có hồi âm gì cả. Tuy bộ phim này là do công ty chúng ta đã đầu tư tiền bạc, nhưng chính cậu lại là người chủ động đòi rút lui không diễn nữa, có khả năng sẽ gây ảnh hưởng không tốt ấy." Người đại diện dè dặt mở miệng: "Chúng ta đi mời đạo diễn Khương ăn bữa cơm thân mật, sau đó nói chuyện tử tế, cởi mở chút là xong thôi."
"Mới có 46 tiếng đồng hồ, tôi thật không hiểu cô đang lo lắng cái gì nữa?" Cậu Thành mở miệng quở trách vài câu, sau đó lại sờ vào túi quần của mình trong vô thức: "Á? Di động của tôi đâu? Mau mau tìm đi! Tôi đoán chừng đạo diễn Khương đã gọi điện thoại cho tôi rồi, cơ mà có khả năng chúng ta không nghe thấy ấy chứ!"
Nhìn bộ dạng hoảng hốt của cậu Thành, người đại diện cũng không tiện nhắc nữa.
Buổi tối ngày hôm qua, khi cậu Thành đi ngủ, vì để không bị lỡ cuộc gọi của đạo diễn Khương, cậu Thành luôn đeo điện thoại di động trên cổ của mình, cho đến giờ vẫn chưa lấy xuống.
"Ầy, thế thì nghe lời cậu vậy, chúng ta cứ tiếp tục đợi thôi…"
8:30 tối, Hàn Phi rời khỏi đại đội trinh sát hình sự. Hắn ăn qua loa một vài món ven đường rồi vội vã trở về nhà mình.
"Những kẻ động tay giết người đều đã bị bắt cả rồi, song vẫn chưa tìm thấy hung thủ thực sự ẩn nấp sau lưng. Cho nên bây giờ, mình phải hết sức cẩn thận kẻo bị [cánh bướm] trả thù." Nhìn những bức hình về vụ án mạng dán đầy trên tường, Hàn Phi cũng lười thu dọn lại: "Cứ sống bình thản qua ngày không được ư? Tại sao cứ phải dày vò lẫn nhau? Loại người này mới cần phải chơi cái game [Cuộc Sống Hoàn Hảo] kia, điều trị thật triệt để cho nó ấy chứ."
Hàn Phi nhìn logo thuộc loại hình trị liệu đầy ấm áp trên chiếc mũ game, không nhịn được bèn bắt đầu lẩm bẩm: "Đúng lúc mấy vị hàng xóm của mình đều rất đau khổ. Nếu như có thể kéo mấy thứ vô ý thức khốn kiếp kia vào thế giới tầng sâu trong game, vậy mình đã có cách khiến cho mọi người phát tiết ra toàn bộ sự tuyệt vọng trong nội tâm của bản thân rồi. Chỉ cần một tên súc sinh điên cuồng giết người là có thể trị liệu cho tất cả những người còn lại, tính sao cũng thấy có lợi nhỉ."
Hàn Phi nhận định rằng: Oan có đầu -nợ có chủ, đã phạm tội thì cần phải chịu trừng phạt, điều này vốn rất công bằng.
Sau khi ở trong phòng luyện mấy động tác đơn đấu cơ bản được vài lượt, Hàn Phi bèn lau mồ hôi trên cơ thể rồi cầm đống sách báo bên cạnh giường lên coi.
Ở cái thời đại mà cuộc sống xô bồ, vội vã như hiện nay, chỉ có đọc sách và học tập mới có thể khiến cho tâm hồn của Hàn Phi được thư thái lại.
"Các chướng ngại về nhân cách thường bắt đầu vào thời niên thiếu, định hình khi còn là thanh niên và tiếp tục duy trì đến thời kỳ trưởng thành hoặc thậm chí đến hết đời. Nghiên cứu Chướng ngại nhân cách có ý nghĩa rất quan trọng, là một loại hành vi đặc trưng nằm giữa ranh giới của bệnh tâm thần và nhân cách bình thường, nội dung này thuộc phạm vi nghiên cứu của tâm lý học về phần bệnh thái nhân cách…"
Khi nghiêm túc học tập, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã hơn 11 giờ đêm rồi.
Hàn Phi kết nối tất cả các đầu dây, sau đó đội mũ game lên.
Cả thế giới chìm trong biển máu. Đến khi Hàn Phi mở mắt ra, hắn đã xuất hiện trong một căn phòng khách âm u lạnh lẽo.
"Nhiều lần đến đây như vậy, thật sự tạo cảm giác như về nhà mình ấy."
Trước khi chơi game này, Hàn Phi không có lấy một người bạn nào. Hắn thuộc loại người đã được định trước phải cô đơn đến già.
Giờ đây, dưới sự bức bách của trò chơi, cuối cùng thì hắn cũng đã bắt đầu học được làm cách nào để bản thân trở nên càng "ưu tú" hơn rồi.
Thật ra lần này, Hàn Phi đăng nhập vào trò chơi có khác hơn so với những lần trước. Hắn đang ôm tâm trạng rất phức tạp.
Hung thủ của vụ án Chặt thây – ghép xác từ 10 năm trước đã bị bắt giữ. Mặc dù cánh bướm vẫn chưa bị sa lưới, song cũng coi như là hắn đã hoàn thành được một tâm nguyện của các bạn cùng nhà.
Hắn rất muốn được chia sẻ tin tốt này cho mấy người ở cùng ấy. Hắn thật lòng mong muốn các bạn cùng nhà với mình có thể dần dần bước ra khỏi nỗi tuyệt vọng, trở nên bình thường hơn một chút.
Hàn Phi cũng không dám mơ ước xa xôi rằng, mấy người cùng nhà kia có thể tự do giao lưu với mình; chỉ cần bọn họ không còn bị mất khống chế là hắn đã cảm thấy tất cả những gì mình bỏ ra đều xứng đáng.
Nhìn về phía căn phòng ngủ nằm trong góc sâu nhất của căn nhà ma ám, Hàn Phi lấy hết dũng khí tiến tới.
"Cót két…"
Cánh cửa được mở ra, Hàn Phi có thể nhìn thấy bảy người bạn cùng nhà đang ngồi trên giường quay lưng lại phía mình.
Cảnh tượng này dù cho có nhìn bao nhiêu lần cũng đều cảm thấy rất dọa người, mãi cho đến nay Hàn Phi vẫn chưa thích ứng được.
"Tên hung thủ sát hại mọi người đã bị đưa ra trước vành móng ngựa rồi, tất cả những kẻ làm thương tổn mọi người đều sẽ phải chịu sự trừng phạt hết."
Hàn Phi bước vào trong phòng, tường thuật lại mọi việc xảy ra trong thế giới hiện thực. Thế nhưng 7 gười bạn cùng nhà cứ như thể không nghe thấy giọng nói của hắn. Ai ai cũng cúi đầu, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì, tựa như vẫn đang cố gắng hết sức chống chọi lại với nỗi tuyệt vọng trong nội tâm, ngăn chặn chút nhân tính cuối cùng của bản thân bị cắn nuốt.
"Tôi chẳng có cách nào chứng minh được lời mình nói. Nếu như có thể dẫn mọi người đến thế giới hiện thực, để cho mọi người tận mắt chứng kiến tất cả thì tốt biết bao." Hàn Phi cũng ngồi lên trên giường, thở dài một hơi.
Muốn dẫn hàng xóm từ giới game bước vào hiện thực, đây rõ ràng chỉ như truyện nghìn lẻ một đêm.
Giờ đây,hắn cũng không thể làm rõ được đầu game mà mình đang chơi này phải định nghĩa thế nào cho đúng. Thế giới này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, ẩn mình trong biển cả sâu thẳm, đen tối nhất. Dường như hắn là người duy nhất có thể tự do đi lại giữa hai thế giới ấy.
Cầm giấy bút lên, Hàn Phi viết lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong hiện thực, sau đó để ở bên cạnh người Ngụy Hữu Phúc: "Hữu Phúc, khi nào tỉnh táo lại, anh có thể đọc những chữ này. Tôi không lừa dối mọi người, hung thủ thực sự đã bị bắt rồi!"
Có lẽ mấy dòng chữ vẫn hơi nhợt nhạt, Hàn Phi lại quay đầu liếc nhìn ti vi: "Thật muốn quay lại cảnh tượng phiên tòa xét xử vụ án, sau đó mọi người cùng nhau ngồi xem. Chỉ có điều… hình như màn hình hiển thị của tôi không có chức năng ghi hình này…"
Nghĩ tới đây, Hàn Phi bỗng híp mắt lại: "Thể loại game [Cuộc sống hoàn hảo] bình thường vốn có thể truyền tải video và tần số mà! Thậm chí ở trong game còn có thể tự tái tạo lại cảnh tượng trong ký ức nữa. Giả dụ nơi đây thực sự chính là thế giới tầng sâu của game [Cuộc sống hoàn hảo], vậy thì mình chỉ cần dẫn họ đến thế giới tầng ngoài của game là có thể giúp bọn họ tận mắt nhìn thấy hung thủ bị đền tội rồi!"
Vốn dĩ Hàn Phi chỉ muốn tìm ra lối thoát cho bản thân mình, sau đó chạy khỏi cái thế giới mỗi bước mỗi giết người này. Vậy mà bây giờ hắn lại muốn dẫn dắt theo cả hàng xóm láng giềng cùng rời đi.
"Muốn tìm được cánh cửa ngăn giữa thế giới tầng sâu và thế giới tầng cạn chắc có lẽ sẽ vô cùng khó khăn. Nếu mình còn có thể sống sót đến lúc đó, chỉ e bạn bè và hàng xóm xung quanh sẽ vô cùng nhiều rồi. Dù sao đi nữa, dựa trên những thông tin mà mình hiện đang nắm giữ được, đây là một đầu game cực kỳ khuyến khích người ta đi xã giao…"
Hàn Phi rất hoài nghi rằng, sau khi đợi được đến ngày đó, bản thân có thể sẽ tạo nên một sự hỗn loạn cho cả thể giới trong game, mà thậm chí là cả ở đời thực nữa.
"Điều này có thể coi là mình đã mở ra chiếc hộp Pandora chăng? Lấy sức lực của bản thân để kéo nguyên cả game vào một thế giới linh dị ư?"
Lắc mạnh đầu, Hàn Phi thật sự không muốn trở thành bóng đen đứng sau bức màn hồi sinh thế giới linh dị, càng không muốn trở thành kẻ địch chung của toàn dân, bị coi là một BOSS bất thường nhất trong game.
"Nghĩ xa quá rồi, trước hết mình vẫn nên cố gắng sống sót được cái đã thì hơn."
Hàn Phi sắp xếp lại mấy tờ giấy mà mình đã để bên cạnh Ngụy Hữu Phúc rồi lùi dần ra khỏi căn phòng.
Đúng vào lúc hắn đóng lại cánh cửa phòng, Ngụy Hữu Phúc vốn luôn cúi thấp đầu xuống, mặt không tỏ vẻ gì lại cầm mấy trang giấy kia lên.
Trên những ngón tay trắng bệch vằn vện đầy tơ máu màu đen. Sau khi đọc xong những dòng chữ trên mấy trang giấy, cơ thể tàn khuyết kia không ngừng run rẩy.
Rời khỏi phòng ngủ, Hàn Phi vừa bước vào phòng khách thì trong não bỗng vang lên âm thanh lạnh lùng của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ vượt cấp cấp F - Mảnh ghép cơ thể!""Mảnh ghép cơ thể (nhiệm vụ sắc máu cấp F): Trong 7 căn hộ của tòa chung cư này có giấu 7 mảnh ghép cơ thể riêng biệt! Bạn cần phải tìm đủ chúng trong vòng 3 ngày!""Chú ý! Cấp độ nhiệm vụ này cách biệt rất lớn so với cấp độ của người chơi! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, sẽ được bổ sung thêm phần thưởng đặc biệt ngoài hạn mức!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT