Ánh đèn hành lang soi lên cơ thể của Hàn Phi, tựa như khảm một vầng hào quang lên bóng lưng của hắn.
"Hàn Phi!"
Gã Kim Tuấn ngã ngồi xuống đất, bịt cổ mình lại. Lúc này, ánh mắt ông ta nhìn Hàn Phi cứ như thể đang nhìn thiên sứ vậy.
Gã Kim Tuấn gần như đã rơi vào tuyệt vọng rồi, chẳng ngờ Hàn Phi vậy mà lại đến cứu ông ta.
Tìm được đường sống trong tuyệt cảnh, loại cảm giác vui sướng và cảm kích ấy không từ ngữ nào có thể hình dung cho được!
"Trong nhà ông có hộp cứu thương gia đình không? Tự cầm máu cho mình trước đi đã." Hàn Phi cứu ông chú Kim Tuấn nọ chỉ là việc tiện tay mà thôi. Mục đích thực sự của hắn chính là cái gã mặc áo xám kia kìa.
Nhìn gã đàn ông áo xám nằm dưới đất cả nửa ngày trời cũng không bò dậy nổi nọ, Hàn Phi chủ động đóng cánh cửa chống trộm lại.
"Mày chính là cha của Minh Mỹ ư?" Hàn Phi tháo khẩu trang của đối phương xuống. Một quyền lúc nãy của hắn dùng sức quá mạnh, cho nên trực tiếp phá tướng của đối phương luôn rồi. Có điều, chỉ cần dựa trên đường nét phần mặt còn lại, hắn cũng có thể nhận ra người đàn ông này chính là gã tội phạm truy nã đang bỏ trốn kia, là một trong những hung thủ sát hại Ứng Nguyệt.
Gã áo xám ú ú ớ ớ không thốt nổi nên lời. Hàn Phi cũng chẳng thèm quan tâm: "Chẳng phải mày muốn báo thù tao à?"
Túm đầu gã nọ, Hàn Phi dùng sức đập xuống nền nhà. Sau khi đảm bảo đối phương không còn đủ sức để đánh trả nữa, hắn ngồi xổm bên cạnh gã: "Mày là cha của Minh Mỹ, còn tao là anh trai của Ứng Nguyệt. Cả nhà ba người bọn mày đã giết hại em gái của tao, vậy mà mày còn dám vọng tưởng báo thù tao nữa hả?"
Trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi được biết một nhà ba người này đã từng làm những chuyện quá đáng đến nhường nào đối với Ứng Nguyệt; mà cùng với cái chết của Ứng Nguyệt, những chuyện này đoán chừng đã trở nên rất khó tra xét ra.
"Tao cần một lời giao phó cho Ứng Nguyệt." Vào lúc Hàn Phi đang suy nghĩ phải giúp Ứng Nguyệt như thế nào, bỗng hắn nhìn thấy thiết bị game mới nhất đang được đặt trong phòng khách.
"Kim Tuấn, tôi muốn hỏi ông một chuyện."
"Không cần hỏi! Cậu nói cái gì tôi đều đáp ứng cậu hết!" Ông chú Kim Tuấn đang tự băng bó vết thương, vừa nghe thấy câu nói kia của Hàn Phi là vội vã chạy ngay tới. Bây giờ ông ta đã đối xử với Hàn Phi như ân nhân cứu mạng của mình.
"Ông cũng chơi game [Cuộc Sống Hoàn Hảo] à? Hình như đây chính là máy chơi game thuộc về công ty của bọn họ thì phải?"
"Từ bản closed-beta thứ 4 thì tôi đã bắt đầu chơi rồi! Tôi còn mua tích trữ được lược chơi bản thử nghiệm ở chợ đen, đang dự định bán sang tay nữa đây. Nếu như cậu cần đến, tôi có thể cho cậu!" Ông chú Kim Tuấn nghiêng cổ, nhìn Hàn Phi một cách vô cùng chân thành.
"Tôi có một việc muốn nhờ ông, chỉ có điều không biết có thể tin tưởng ông hay không." Ánh mắt Hàn Phi quét qua gã Kim Tuấn. Hắn cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, bản thân không thể bỏ lỡ được.
"Cậu đã cứu tôi một mạng, phần ân đức này tôi xin ghi nhớ suốt đời! Tuy rằng Kim Tuấn tôi không phải người tốt thập toàn thập mỹ, nhưng mà sau này, chỉ cần là những điểm cậu cần đến, vậy thì chỉ cần nói một tiếng thôi. Tôi sẽ lập tức có mặt!" Vừa thoát chết trong gang tấc, ông chú Kim Tuấn quả thực đã chịu một cú sốc rất lớn. Nếu như không có Hàn Phi, có khả năng giờ ông ta đã bị giết chết rồi.
"Bây giờ tôi cần ông làm giúp một chuyện." Hàn Phi mở máy game ra, lôi gã đàn ông áo xám còn chưa hồi phục thần trí vào máy game: "Cho gã ta một tài khoản closed-beta chưa được sử dụng đi, để cho gã bước vào trò chơi [Cuộc Sống Hoàn Hảo]."
"Cho gã á?" Ông chú Kim Tấn không hiểu cho lắm: "Trên chợ đen, tài khoản closed-beta đã hét đến mười mấy nghìn rồi, cho gã ta thật ư?"
"Đừng hỏi vì sao. Chút nữa tôi sẽ rời khỏi đây rồi, ông phải giữ cho gã luôn trong game đấy." Hàn Phi nhìn đồng hồ trên tường: "Sau 12:15 đêm nay, ông hãy báo cảnh sát để cho họ đến đây."
"Được. Nhưng tôi e là giữa chừng hắn sẽ lại ra tay với tôi." Ông chú Kim Tuấn vẫn còn nơm nớp lo sợ.
"Không phải sợ." Hàn Phi bẻ gãy cổ tay của gã đàn ông áo xám: "Giờ thì gã đã không còn cách nào ra tay với ông được nữa rồi."
Đối xử với những tên cặn bã và biến thái kiểu này, Hàn Phi trước nay chưa từng nhẹ tay: "Hãy nhớ kỹ những lời tôi nói. Ông nhất định phải đảm bảo lúc 12:00 gã có online đấy."
Sau khi dặn dò tỉ mỉ mọi chi tiết, Hàn Phi còn trao đổi phương thức liên lạc cùng với ông chú Kim Tuấn rồi mới vội vàng rời đi.
"Mình đã biết được mã game, ID trong game, họ tên ngoài đời thực, ngày tháng năm sinh cho đến những thông tin chi tiết của thằng già làm cha của con bé Minh Mỹ. Tối nay mình có thể dùng chính gã ta để thử kỹ năng bẩm sinh [Chiêu Hồn] rồi!"
Quả thực đối với kỹ năng dành riêng cho vị trí người quản lý này, Hàn Phi đã quá đỗi kỳ vọng. Nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện sử dụng.
Hắn sợ sẽ làm liên lụy đến những con người bất hạnh. Lần này, cuối cùng hắn cũng có thể yên tâm mà mạnh dạn thử nghiệm được rồi.
Hơn 11 giờ tối, rốt cuộc Hàn Phi cũng về đến nhà của mình.
Hắn ăn tạm ít đồ, sau đó lôi chiếc mũ game ra, kết nối các loại đầu dây.
Nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, trước khi đăng nhập vào game, hắn còn cố tình gọi một cuộc điện thoại cho ông chú Kim Tuấn.
Khi đã xác định được cha của Minh Mỹ đã thành công đăng nhập vào trong game, Hàn Phi dứt khoát đội mũ game lên.
Màu máu lan tràn tứ phía!
"Chào mừng đến với [Cuộc Sống Hoàn Hảo]. Bây giờ, bạn có thể lựa chọn cuộc sống hoàn hảo dành cho chính mình!"
Mở mắt ra, Hàn Phi thấy mình đang ngồi trong căn hộ ma ám số 1044.
Sợ trì hoãn thì sẽ xảy ra biến cố, hắn không để lỡ bất kỳ một chút thời gian nào, trực tiếp mở bảng thuộc tính, lựa chọn sử dụng kỹ năng bẩm sinh [Chiêu Hồn] của người quản lý.
Sau khi Hàn Phi đưa ra lựa chọn, điều khiến cho hắn hoàn toàn không thể ngờ tới lại xảy ra.
Trong khoảnh khắc khởi động kỹ năng của người quản lý, bản thuộc tính vốn có bỗng bắt đầu chảy máu, vỡ vụn; từng khuôn mặt quỷ ghê rợn, khủng khiếp lẳng lặng hiện ra, mỗi một khuôn mặt quỷ kia đều ngậm một cái tên trong miệng!
Không có sự chỉ dẫn của Hệ thống, không có bất kỳ lời cảnh báo nào, một hàng chữ bằng máu im lặng xuất hiện trong đầu của hắn.
"Bạn đang nhìn gã ta!"
Mấy chữ bằng máu ấy khiến cho người ta không rét mà run. Đến cả Hàn Phi cũng cảm thấy da đầu tê dại, tựa như chỉ có mấy chữ kia thôi cũng đại diện cho thứ gì đó cực kỳ đáng sợ rồi.
Chầm chậm thở ra một hơi, Hàn Phi lấy hết can đảm, tìm họ tên cha của Minh Mỹ trong đám mặt quỷ kia.
Lúc này, hắn cũng phát hiện ra một vấn đề. Màu máu trên mấy chữ ấy có đậm, có nhạt; màu máu càng đậm thì tỉ lệ chiêu hồn thành công lại càng cao.
"Thế này thì phải tìm đến khi nào?"
Sau một lúc tìm kiếm, Hàn Phi phát Hiện ra một gương mặt quỷ không ngậm tên. Hắn bèn thử viết trực tiếp tên gã cha của Minh Mỹ lên trên khuôn mặt quỷ ấy.
Khi cái tên kia được viết xong, dòng chữ máu một lần nữa xuất hiện trong đầu của hắn.
"Bạn có tỉ lệ thất bại là 80%, tỉ lệ thành công là 10%, 10% còn lại là bạn có thể sẽ gọi đến thứ gì đó khác nữa!Bạn xác định tiến hành Chiêu hồn: Có - Không?"
Hàn Phi chỉ chờ đợi mỗi giây phút này, cho nên hắn không hề do dự chọn: "Có!"
Khuôn mặt quỷ đáng sợ nọ cắn nát họ tên kia; làn âm khí vô tận xộc thẳng khắp căn hộ ma ám số 1044, cánh cửa và mặt kính của cửa sổ va chạm mạnh, phát ra âm thanh leng keng.
Tất cả những gương mặt quỷ kia như thể đều phát điên, xông thẳng vào Hàn Phi, mà ánh mắt của Hàn Phi lại chỉ chăm chăm nhìn vào gương mặt quỷ mà mình đã chọn.
Hắn không rõ bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Khi sử dụng kỹ năng bẩm sinh của người quản lý, trong thâm tâm hắn cũng nảy sinh một loại cảm giác lo sợ khó mà hình dung được, giống như những gương mặt quỷ kia sẽ nuốt luôn cả bản thân mình vào mà cắn nát vậy!
Bảng thuộc tính hóa thành từng mảnh vụn, và từng khuôn mặt quỷ đang ngậm đủ thứ họ tên kia hòa tan thành máu, chỉ còn sót lại khuôn mặt quỷ mà Hàn Phi đã chọn kia đang dần dần biến thành hình dạng giống như cha của Minh Mỹ.
Khoảng cách giữa nó và Hàn Phi ngày càng gần kề. Cho đến khi nó hoàn toàn biến thành cha của Minh Mỹ, cánh tay của Hàn Phi bèn nhúng vào biển máu được tạo nên từ vô số máu huyết kia.
Một tay nắm được cha của Minh Mỹ, Hàn Phi thử đẩy khuôn mặt quỷ kia ra khỏi biển máu. Thế nhưng chính vào giây phút khuôn mặt quỷ rời khỏi biển máu kia, nó bèn gào to thảm thiết rồi cứ thế mà bị vỡ vụn toàn thân.
Tay của Hàn Phi không còn bắt được bất cứ thứ gì nữa. Tuy nhiên, vào lúc Hàn Phi rút tay về, một khuôn mặt quỷ đã hòa tan một nửa khác bỗng nhảy ra khỏi biển máu.
Màu sắc cái tên mà khuôn mặt quỷ đó đang ngậm rất đậm đặc, hầu như đã hóa thành một vệt máu tươi thực chất. Khoảng cách của nó tới cánh tay của Hàn Phi rất gần. Lúc Hàn Phi rút cánh tay vừa giơ vào bảng thuộc tính kia lại, tự nó tách rời ra cùng với cánh tay của Hàn Phi luôn!
Một tia sáng sắc máu lóe lên, bảng thuộc tính vốn vỡ vụn sang hai bên bỗng khôi phục về vị trí trung tâm. Trông cứ có cảm giác như nó vừa chậm rãi đóng lại Quỷ Môn Quan vậy.
Khi bảng thuộc tính hoàn toàn khôi phục lại trạng thái ban đầu, âm thanh cảnh báo lạnh lẽo vang lên trong đầu của Hàn Phi.
"Bạn đã gọi được một du hồn thành công!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT