Edit: Mean

Lục Duyên chưa đàn thế này bao giờ.

Sau cảm giác khó chịu ban đầu, chỉ cảm thấy ngón tay như muốn bay lên.

Hơi thở Tiêu Hành phả vào tai, ký ức cuối cùng của Lục Duyên đêm nay là những ngón tay ấm áp của người đàn ông, cùng một vài giai điệu.

Web drama của Bên A thuộc thể loại giả tưởng, sau nhiều ngày tìm kiếm vẫn không tìm được cảm giác, nguyên nhân chính là do phong cách bài hát hắn thường viết quá khác biệt, phải mất vài ngày để biên khúc.

Phiên bản đầu tiên trao tay cũng bị người ta trực tiếp trả về.

Đêm đó Lục Duyên đột nhiên nổi hứng, đưa ngón tay ra hiệu Tiêu Hành đổi dây: “Ấn cái này.”

Tiêu Hành chuyển qua.

Lục Duyên chơi xong vài đoạn giai điệu, nghiêng người viết lên giấy.

Tiêu Hành chơi một lúc lâu cũng không biết mình đang chơi cái gì, không tránh khỏi có chút tò mò, cúi đầu nhìn người trong lòng, hỏi: “Đây là… hợp âm gì vậy?”

“Chà,” Lục Duyên nói, “Thể trạng rất tốt, chưa từng học qua sao?”

“Không.”

Tiêu Hành nói thêm, ““Lúc ấy không có hứng thú.”

Khi Trạch Trang Chí học ghi-ta, Tiêu Hành nhìn một cái cũng không thèm.

Trạch Trang Chí lúc đầu cũng thuyết phục anh: “Lão đại, anh thật sự không học sao? Đây là thần khí tán gái đó, ai mà không thích trai đẹp ôm đàn hát tình ca, đàn ông nào mà không có giấc mộng ghi-ta trong tim?”

Tiêu Hành lúc đó ban cho cậu một chữ: Cút.

Nghĩ đến đây, Tiêu Hành nhìn chằm chằm bông tai trên tai Lục Duyên: “Nói thật thì có hơi hối hận.”

Lục Duyên vẫn đang sửa nhạc, không để ý tới, thản nhiên hỏi: “… Hối hận cái gì?”

Tiêu Hành: “Hối hận lúc đó không theo học, nếu không bây giờ có thể làm màu cho vợ nhỏ xem rồi.”

Lục Duyên ngừng viết nói đùa, “Không học không phải cũng làm màu rồi sao?”

Tiêu Hành không trả lời, mà hỏi, “Viết xong chưa?”

Lục Duyên: “Thiếu một chút, còn lại mai sửa tiếp.”

Nghe vậy, Tiêu Hành buông bàn tay vốn để trên cổ tay hắn ra, đi xuống: “Vậy thì làm chuyện khác đi.”

Cách một tiếng.

Tháo khóa thắt lưng quanh eo Lục Duyên.

Ngày mai Lục Duyên có buổi biểu diễn chính thức.

Đêm nay Tiêu Hành không quá tàn nhẫn, khi Lục Duyên đỏ mắt nắm lấy ga trải giường nói “Lăn xuống” thì đành dừng lại.

Hôm sau, Lục Duyên dậy sớm.

Việc đầu tiên làm sau khi tắm bây giờ không phải mặc quần áo vào, mà là che dấu hôn trước gương.

Gần xong việc, trước khi ra cửa mới nhớ chọn mấy cái hoa tai đeo lên.

Hắn muốn tìm hoa tai chị Lam tặng lần trước, lật bàn trang sức một lúc lâu, cuối cùng hoa tai tìm không thấy, ngược lại chuyển sang nhẫn môi.

Lục Duyên nhéo nhéo hình bán nguyệt tinh tế nho nhỏ, suy nghĩ cái này mua lúc nào.

Trước kia đã từng xỏ khuyên môi, nhưng sau này thật sự rất bất tiện nên không dùng nữa.

Nguyên nhân chủ yếu là nhìn chán quá, mua đồ giả về đeo chơi.

“Bây giờ là mấy giờ?” Tiêu Hành khàn giọng hỏi khi bị tiếng lục lọi đánh thức.

“Tám giờ,” Lục Duyên nhéo nhéo khuyên môi dưới, “… Sáng nay anh có việc không?”

Tiêu Hành: “Ừm, đến studio, dự án trước đó gặp phải một số trục trặc kỹ thuật.”

Khuyên môi giả Lục Duyên đang đeo có thể siết lại.

Đeo xong, Lục Duyên nói với gương, “Anh bán xong rồi mà vẫn làm tiếp sao?”

Tiêu Hành không nói gì.

Anh ngồi dậy, nhìn qua gương trước mặt Lục Duyên.

Hình dáng khuyên đơn giản, chất liệu kim loại, hình tròn mảnh, dán vào một bên môi. Vì là buổi biểu diễn thương mại vườn trường, tạo hình không nên quá màu mè, hôm nay Lục Duyên mặc bộ quần áo như ngày thường, nhưng tóc dài làm cả người trông càng hung ác.

Tiêu Hành thấy trong lòng vừa động, gọi hắn: “Lại đây.”

Lục Duyên sờ khuyên môi, đi tới: “Lâu rồi không đeo, nhìn có kỳ quá không…”

Tiêu Hành: “Lại gần, bên kia nhìn không rõ.”

Trong lòng Lục Duyên nói đủ gần rồi, đành phải cúi xuống trước.

“Vẫn không thấy.”

“…”

“Chậc, lại gần.”

“Anh đang chơi em.”

Lục Duyên vừa dứt lời, đã bị Tiêu Hành dùng môi lấp kín.

Tiêu Hành dán lên, ngoài đôi môi ấm áp còn chạm vào khuyên kim loại lạnh lẽo.

Trải nghiệm hôn khuyên môi khá mới mẻ.

Thỉnh thoảng động tác Tiêu Hành hơi nặng nề, khuyên kim loại áp chặt vào môi khiến hắn hơi đau.

Nụ hôn kết thúc, Tiêu Hành chưa thấy đã lắm, cắn nhẹ lên vành môi một cái rồi nói, “… Đẹp thì đẹp, nhưng hơi vướng.”

Lục Duyên dùng đầu ngón tay sờ môi dưới, nhiệt độ ấm nóng. Không cần nhìn cũng biết đã đỏ lên rồi.

Xuống xe đến trường, màu đỏ vẫn không biến mất.

Bọn Lý Chấn đã thử xong âm thanh trên sân khấu, đang đổi nhạc cụ cho nhau chơi.

Lý Chấn cõng bass của Hứa Diệp nói: “Ồ, lâu không thấy cậu đeo cái nhẫn này, cậu… Cậu còn trang điểm? Đã nói mọi người đều không chuẩn bị, dùng khuôn mặt mộc mạc này vì tương lai âm nhạc của những đóa hoa kia mà —— Cậu còn đeo khuyên môi! Còn tô son nữa!”

“Không son.”

“Lừa quỷ à!”

“Bạn trai cắn,” Lục Duyên, “Thấy ghen tị thì kiếm một tên bạn trai cắn cho một cái.”

Lý Chấn: “…”

Đại Pháo: “……”

Hứa Diệp: “…”

Lý Chấn: “Có thể đá người này ra khỏi ban nhạc không? Đổi ca sĩ chính đi, không thể chịu nổi nữa.”

Bọn họ thường xuyên đổi nhạc cụ cho nhau, về cơ bản thì loại nào cũng có thể chơi một chút. Đội hình hiện tại trên sân khấu là ca sĩ chính Đại Pháo, tay ghi-ta Hứa Diệp và tay bass Lý Chấn.

Lục Duyên nhìn thoáng qua, ngồi trước bộ trống jazz, hỏi: “Chơi thế nào?”

Lục Duyên vừa nói vừa xoay dùi trống, dù kỹ thuật đánh trống chỉ ở mức trung bình, những kỹ thuật xoay dùi lại còn ngầu hơn cả Lý Chấn

Đại Pháo đề nghị: “Síu vờ bun lét (Silver Bullet)?”

Hứa Diệp dập không thương tiếc: “Sai rồi, phát âm tiếng Anh của cậu không đúng.”

Đại Pháo: “……”

Nói đến phát âm tiếng Anh, Lý Chấn cũng rất ngạc nhiên: “Cậu nói xem Lục đại ca của cậu, cái người ngồi ném gậy chơi chơi kia, trình độ tiếng Anh với cậu cũng như nhau mà sao phát âm của cậu ta lại rất chuẩn đấy”.

Lục Duyên: “Sao nào, còn công kích cá nhân nữa ——”

Cuối cùng mọi người chọn mấy bài cũ, xác định thiết bị và âm lượng đều ổn.

Buổi biểu diễn trong khuôn viên trường bắt đầu lúc 10 giờ sáng.

Kể từ khi đưa thiết bị vào hoạt động, cả quảng trường đã vây chặt như nêm cối.

Lúc nhóm V chính thức biểu diễn đã càng gây thêm xôn xao dư luận.

So với khán giả nói chung, thế giới âm nhạc của sinh viên rõ ràng cuồng nhiệt hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên Lục Duyên gặp phải tình huống không nhóm lửa, bầu không khí tại hiện trường tự nhiên bùng cháy.

“Vent!!!”

Họ tụ tập xung quanh quảng trường, tiếng la hét gần như vang khắp khuôn viên.

Cầm micro, Lục Duyên hát đến đoạn cao trào, vừa hát vừa cúi xuống, cả thế giới như chỉ còn âm thanh của bọn họ.

Âm thanh thực sự giống như tiếng chim bay.

Lướt qua ánh sáng.

Lướt qua không khí

Lướt qua biển người.

Bay bổng vào bầu trời bao la.

“Bài hát cuối cùng,” Lục Duyên đón gió nói, “Là một bài hát mới do ban nhạc của chúng tôi tự sáng tác trong chương trình, Viên đạn bạc.”

Đám học sinh này chắc hẳn có không ít người đã xem chương trình.

Ngay khi khúc dạo đầu của Viên đạn bạc phát ra, họ bắt đầu đồng thanh hát: “Run!”

Đôi mắt Lục Duyên lướt qua từng khuôn mặt đầy ánh nắng, nổi loạn, hành xử khác người.

Kết thúc phần hát của mình, hắn xoay ngược micro hướng về phía khán giả.

Từ trước ra sau, sóng âm thanh không đồng đều dồn dập từng lớp ——

Lục Duyên định vặn micro lại thì nghe thấy câu cuối cùng bị những học sinh này thay đổi:

“You will see the sun! (Bạn sẽ thấy mặt trời)”

Lục Duyên sững sờ.

Suýt nữa thì quên phải nói gì tiếp theo.

Phải đến khi Lý Chấn gõ hai lần nhắc nhở, hắn mới lấy lại micro, mỉm cười nói lời cảm ơn với khán giả.

Trên đường trở về, Lý Chấn không khống chế được liên lục lướt weibo liên quan đến ban nhạc.

Sau cuộc thi ban nhạc, trang chính thức của nhóm V được giao cho Lý Chấn duy trì tương tác với người hâm mộ, đăng bài hát và hình ảnh. Mặc dù mức độ nổi tiếng của ban nhạc đã giảm, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với tình hình trước đây khi họ cần phải chạy việc nuôi sống ban nhạc.

Lý Chấn vừa nói vừa lướt: “Mọi người đều khen màn trình diễn của chúng ta rất tốt… Hahahaha, cuối cùng thì trong biển người mênh mang cũng có fan của Lý Chấn đây, tôi muốn trân trọng cái rắm cầu vồng này.”

Lục Duyên lên xe: “Anh có tiền đồ đó.”

“Là người mà, học cách bao dung rất quan trọng,” Lý Chấn lướt một hồi mới ngẩng đầu hỏi: “Chụp ảnh nhóm không?”

Lục Duyên không ý kiến.

Bốn người xúm lại trong xe chụp ảnh, Lý Chấn cười ngu ngơ, Hứa Diệp giơ tay chữ V, Đại Pháo giả bộ ngầu lòi, Lục Duyên ngồi bệt như ông chủ hỏi: “Vậy được chưa? “

Hình ảnh dừng lại.

Phần dẫn weibo gặp khó khăn.

“Cảm ơn Học viện Âm nhạc Hoàng gia Luis?”

“Buổi biểu diễn của nhóm V làm nổ tung khuôn viên trường?”

“…”

Chỗ thảo luận.

Lục Duyên cắn chặt khuyên môi nói: “Dùng câu cuối cùng kia đi.” —— You will see the sun.

Lý Chấn: “Ây, được đó, câu này hay.”

Đã gửi weibo thành công.

Lục Duyên về đến khu 7, Tiêu Hành vẫn chưa quay lại.

Trước khi lên lầu, hắn rẽ vào nhà chị Lam ngồi một lúc, giúp thu dọn vài thùng hàng chuyển phát nhanh.

Chị Lam hỏi: “Cậu vẫn livestream sao? Lần trước đăng nhập tài khoản thấy cậu.”

Lục Duyên nói: “Em đã ký hợp đồng phát sóng trực tiếp, vẫn chưa hết hạn.”

Chị Lam nói: “Tốt lắm, ca hát nhẹ nhàng hơn, trước đây tôi livestream ăn uống, ăn xong phải nôn ra”.

Giọng chị Lam quả thực khàn khàn, trước kia Lục Duyên luôn cho là cô hút thuốc quá nhiều.

Chị Lam: “Được rồi, cám ơn, việc còn lại tôi sẽ tự làm.” Nói xong, chị Lam chỉ vào túi áo khoác hắn nói: “Đang rung kìa, có phải điện thoại cậu đổ chuông không?”.

Lục Duyên lấy ra, thấy là một cuộc gọi nhóm.

Không lâu sau khi Lý Chấn về nhà, tương tác bình luận mới đăng, định cắt weibo ra, khi cắt weibo ra thì vô tình nhìn thấy danh sách tin nhắn riêng tư có biểu tượng rất quen.

Lý Chấn theo biểu tượng nhấp vào.

Xác định mình không nhìn lầm.

Lục Duyên trả lời điện thoại, câu đầu tiên nghe được chính là tiếng thét chói tai của Lý Chấn: “A!”

Lý Chấn: “Âm, Sóng Âm, lễ hội âm nhạc Sóng Âm gửi cho chúng ta một tin nhắn riêng! Mời chúng ta tham gia!”

Lục Duyên vốn tưởng rằng mình đụng phải một cái rắm cầu vồng kinh thiên động địa khác cho đến khi từ “Sóng Âm” phát ra.

Đại Pháo cũng sốc: “Anh Chấn, anh có chắc là mình đọc đúng không?”

Lục Duyên dựa vào tường thản nhiên nói: “Đúng vậy, không phải bọn họ trả lời tự động khi theo dõi người ta sao?”

Hứa Diệp vào trong vòng không lâu, không biết nhiều về phương diện này, cậu hỏi: “Sóng Âm này… Rất lợi hại sao?”

Bốn năm qua, ban nhạc của bọn họ cũng đã tham gia một số lễ hội âm nhạc nhỏ.

Nhưng những lễ hội âm nhạc đó không nhiều tiền, để tổ chức thành công đã là một kỳ tích rồi, họ không trả nhiều phí xuất hiện, tham gia chỉ để xem náo nhiệt.

Nhưng Sóng Âm thì khác, trong nhiều lễ hội âm nhạc được tổ chức ở nhiều thành phố khác nhau, Sóng Âm có thể nói là một địa vị không thể lay chuyển, rất nhiều ca sĩ nổi tiếng, ban nhạc nổi tiếng trong giới âm nhạc sẽ tham dự.

“Còn trên cả tuyệt vời,” Lý Chấn hào hứng khi nghĩ về logo trên nền của lễ hội âm nhạc, “… Đó là giấc mơ của nhiều người theo đuổi âm nhạc khi còn trẻ, anh Chấn của cậu lúc vừa mới chơi trống, mỗi buổi tối nằm mơ đều là sân khấu Sóng Âm này đó”.

Lý Chấn đăng một ảnh chụp màn hình trong nhóm.

Danh sách tin nhắn cá nhân thật sự là thư mời chính thức ——

Đại Pháo vẫn không tin: “… Có thể là giả không?”

Lục Duyên theo dõi weibo official của họ nói, “Là thật đó.”

Đại Pháo: “Có phải em đang nằm mơ?”

Lục Duyên: “Có muốn đại ca cho cậu vài đấm không?”

“…”

Vừa nói Lục Duyên vừa kéo ảnh chụp màn hình xuống.

Lời mời này được ký bởi một số nhà tài trợ.

Trong một loạt các công ty giải trí và ăn uống, có một công ty thu âm trà trộn vào.

Nhà tài trợ lễ hội âm nhạc: xx Entertainment, xx Company, Bản Ghi Sóng Âm.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play