Năm đó nói muốn tách ra khỏi ban nhạc ở Tễ Châu, nhưng cuối cùng hắn vẫn không vượt qua được.

“Vào rồi!” Lý Chấn hét lên một tiếng, run tay làm động tác muốn nhảy dựng lên, điện thoại suýt nữa rơi vào trong nồi lẩu.

Hứa Diệp được giáo dục nghiêm khắc, ngày thường ra ngoài cũng không uống rượu, giữa đám người lưu manh hút thuốc, uống rượu, còn thích bàn chuyện màu vàng (chuyện người lớn), vẫn có thể nói với người phục vụ, “Tôi uống nước đun sôi để nguội, không có nước đun sôi để nguội thì nước khoáng cũng được, cảm ơn.” Sau khi nhìn thấy tên ban nhạc, cậu mở một chai bia.

Lục Duyên sợ cậu uống không được, ra sức ngăn cản: “Không nên học theo bọn anh Chấn đâu.” Lục Duyên hoàn toàn quên mất bản thân khi uống còn mạnh hơn ai hết, câu nói này kiểu như “Cậu uống một ít nước cam là được.”

“Không sao, một chai cũng được mà.”

Hứa Diệp để chai lên miệng.

Đại Pháo vẫn tính tình trẻ con, trong lòng hưng phấn, miệng vẫn không nhịn được giả bộ: “Anh Chấn, kiềm lại, mới vào vòng loại thôi mà, chuyện nhỏ, có đại ca em ở đây, cuộc thi này nhất định sẽ lọt vào chung kết.”

Lý Chấn phản bác Lục Duyên: “Cậu đi theo đại ca Lục Duyên của cậu cái gì không học, lại học bản lĩnh nhắm mắt nói lời hung ác như vậy à.”

Đại Pháo tỏ vẻ tự tin: “Em sẽ càng mạnh hơn anh ấy!”

Lý Chấn cạn lời: “Thằng nhóc không ngoan, người tốt không học, nhìn xem anh Chấn của cậu có bao nhiêu là đức tính tốt sao phải học theo Lục Duyên cái tính chó…”

Lục Duyên vỗ bàn: “… Nói ai đó, nói chuyện kiểu đó hả, anh mà cũng có đức tính tốt sao.”

Tiêu Hành lo lắng tay áo hắn rơi vào bát gia vị, liền đưa tay giúp kéo lên: “Em mỗi ngày đều dạy cho tóc vàng kia.”

“Ai dạy cậu ta bừa bãi vậy chứ,” Lục Duyên nói, “Em đây đều là kinh nghiệm sống quý giá nha.”

“Chẳng hạn như đánh không lại thì chạy sao?”

Thấy Lục Duyên không phản bác, Tiêu Hành nói: “Em thật sự dạy vậy?”

Khi Đại Pháo lần đầu tiên tham gia nhóm với tư cách là một tay ghi-ta, cậu đã rủ Lục Duyên đi ăn riêng, tính tình Đại Pháo giống với cái tên của mình rất dễ bùng nổ, ăn cơm vô tình kích động bàn bên. Nơi này dù gì cũng không phải Tễ Châu không có luật pháp, xảy ra chuyện cũng không ai quản.

Ngay cả khi tính trị an kém, Hạ Thành cũng mang danh nghĩa là một khu dưới Hạ Kinh.

Đại Pháo muốn lao về phía trước, nhưng lại bị Lục Duyên túm cổ kéo về.

Đại Pháo nghiến răng nghiến lợi: “Ngăn cản em làm gì! Làm đi! Làm bọn họ!”

Lục Duyên nhận lỗi với bàn bên, quay đầu nói Đại Pháo: “Làm cái rắm, cậu còn muốn nháo loạn trước khi khai giảng à? Không muốn vào Nhạc viện hoàng gia gì đó nữa phải không?”

“Cậu không thể dã man như vậy,” Lục Duyên lại nói, “Tôi là người lớn rồi, cậu cũng nên học cách trưởng thành đi.”

Lục Duyên nghĩ tới đây, có chút chột dạ, ngón tay xách chai, cong một chân, giẫm lên thanh dưới ghế, khuỷu tay chống đầu gối: “Không có, trước đó cậu ta là muốn chiến với sáu du côn cởi trần bàn đối diện… “

Lục Duyên nói đến đây suy tư vài giây, bóp méo sự thật: “Em nói cậu ta phải khoan dung với người khác, để sáu người bọn họ yên.”

Nếu đổi thành người khác thì đã bị anh trai xã hội Lục Duyên lừa rồi Tiêu Hành biết rõ tính nước tiểu của người này, vừa cười nhạo vừa không nóng không lạnh nói: “Duyên Duyên thật trâu.”

“Em thích nghe câu này,” Lục Duyên nói, “Chỉ là giọng điệu không tốt, Anh Hành à, làm lại lần nữa.”

Tiêu Hành vừa xắn tay áo, quảng trường quá nhiều muỗi, gió cũng mạnh, buổi tối Lục Duyên mặc áo hoodie dài tay.

Tiêu Hành nhướng mắt nhìn hắn: “Đừng một tấc lại tiến một thước.”

Bàn tay Lục Duyên đặt trên đầu gối cũng duỗi ra ý bảo anh kéo hộ, diễn đạt đầy đủ được một tấc lại tiến một thước.

Tiêu Hành buông tay ra, tỏ vẻ không có hầu đâu.

Lục Duyên hất tay áo rộng, cọ cọ mu bàn tay anh: “Còn cái này.”

“…” Ngón tay Tiêu Hành di chuyển, vẫn không nhịn được, “Duỗi ra.”

Tay áo Lục Duyên dài đến nửa lòng bàn tay, chỉ có ngón tay cầm chai bia là còn lộ ra ngoài.

Sau khi tay áo được vén lên, các đốt ngón tay mảnh khảnh, mu bàn tay và xương cổ tay nhô ra của người đàn ông cũng hiển lộ.

Tiêu Hành xắn tay áo xong, không muốn buông tay, đơn giản rút chai bia trong tay Lục Duyên ra, đặt lên bàn.

“Làm sao?”

“Không làm sao,” Tiêu Hành nói, “Nắm một lát.”

Phía đối diện, bọn Lý Chấn còn chìm đắm cùng với các thí sinh vào vòng thi đấu, Hứa Diệp giống như cỗ máy lên dây cót, hết chai này đến chai khác.

Lý Chấn: “Trước đây sao tôi không phát hiện cậu uống mạnh vậy nhỉ, đừng có uống say đó.”

Hứa Diệp đỏ mặt: “Em sẽ không say đâu.”

Lý Chấn: “Cậu đã uống bao giờ chưa? Sao mà nắm chắc được? Một người đàn ông khi uống rượu lúc nào cũng có hạn cuối có biết không, lúc sắp đứt thì nên phanh lại.”

Cổ Hứa Diệp cũng trở nên đỏ bừng: “Em nắm chắc mà.”

Lý Chấn nghi ngờ.

Nhưng Hứa Diệp không hề phản ứng như người đang say, anh thả lỏng người, tiếp tục cùng Đại Pháo nói về nữ thí sinh quyến rũ số 3: “Đẹp quá, nhảy cũng đẹp nữa, mắt cũng xem như to, làm sao bỏ phiếu đây, tôi nhất định phải đưa cô ấy ra mắt.”

Đại Pháo định nói thì Hứa Diệp đã ngồi bất động, im lặng một lúc.

Sau đó Hứa Diệp bắt đầu gọi điện thoại.

Một tiếng mẹ làm cho mọi người ở hiện trường chấn động: “Mẹ!”

“…” Tiêu Hành siết chặt tay Lục Duyên hơn, “Cậu ta làm sao vậy?”

Hứa Diệp: “Khi còn nhỏ, lúc vào nhà trẻ các bạn nhỏ khác có thể đi chơi bùn trong sân. Nhưng con phải đọc thuộc lòng 24 chữ cái tiếng Anh ở nhà.” Lục Duyên: “26.”

Hứa Diệp gật đầu nói cảm ơn Lục Duyên: “Phải rồi, hai, hai mươi sáu.”

“Lúc vào cấp hai, không cho phép con kết thân với những bạn bị điểm kém, muốn con chơi nhiều hơn với những bạn học giỏi.”

Hứa Diệp gọi mẹ được nửa chừng, lại rơi vào im lặng lạ lùng, giây tiếp theo Hứa Diệp chuyển sang chế độ khác: “Alo, chào cô giáo, em là Hứa Diệp học lớp ba ban tám trường trung học.”

“…”

Lục Duyên đau đầu: “Ai đang nghe máy vậy? Không cần biết là ai, cúp ngay đi, mai đứa nhỏ tỉnh rồi lại tìm lỗ chui vào mất, ban nhạc của chúng ta có thể tổn thất một tay bass vì chuyện này đó.”

Lý Chấn liếc nhìn màn hình: “Không có ai, chưa gọi.”

Lục Duyên nghi ngờ trong đầu Hứa Diệp đang có một kế sách trả thù.

Từ mẫu giáo đến trung học, có quá nhiều thứ trong đầu.

Đối tượng gọi điện của Hứa Diệp đã có mặt tại hiện trường, cuối cùng lại trở về với mẹ: “Mẹ! Bọn con đã lọt vào danh sách!”

Hứa Diệp kết thúc cuộc gọi, hành vi ngơ ngác của người này sau khi say rượu thực sự xuất hiện không dứt, ngay sau đó bắt đầu uống nước lẩu.

Lý Chấn không có thời gian để ý chị gái xinh đẹp số 3, bật dậy khỏi chỗ ngồi, đè đầu Hứa Diệp tránh xa đáy nồi có dầu đỏ nổi lên: “Fuck! Tỉnh táo lại đi! “

Bởi vì Hứa Diệp uống quá nhiều, bữa tiệc không thể tiếp tục, Đại Pháo phụ trách đưa Hứa Diệp về.

Trước khi Hứa Diệp bị kéo đi, cậu hét lên, “Nước lẩu! Thêm nồi nữa đê!”

Đại Pháo hết chịu nổi, trước khi đi nói: “Tôi rất muốn ghi âm lại, ngày mai trước mặt cậu tua một trăm lần, đại ca bọn em đi trước đây.”

Thật ra Lục Duyên biết mình so với bọn Lý Chấn không quá kích động khi lọt vào danh sách rút gọn, tan họp liền quay trở lại khu 7, tắm rửa nằm trên giường, sau đó lật xem danh sách lọt vào vòng trong, lúc mày mới cảm thấy máu huyết toàn thân dần dần nóng lên.

Đã gần mười hai giờ, Tiêu Hành vẫn đang gõ bàn phím.

Lục Duyên nhìn danh sách một lúc, rồi nhìn người ngồi trước máy tính hút thuốc, nhớ tới cái gì đó: “Danh sách vừa mới đưa ra, anh không ngạc nhiên sao?”

Tiêu Hành gẩy gẩy điếu thuốc: “Có gì phải ngạc nhiên?”

Tiêu hành nói như thể bọn họ được lọt vào danh sách bình thường như cơm bữa.

Mặc dù hôm đi thi tuyển, Lục Duyên nói rằng mình có phần lo lắng vì ‘Trường hợp không được chọn’, có quá nhiều nhóm nhạc nổi bật trong giới underground, hắn không dám kiêu ngạo chút nào: “Tin tưởng em vậy sao?”

“Ừm,” Tiêu Hành đang đối mặt với hắn qua máy tính, người ở tiệm lẩu cảnh báo hắn đừng một tấc lại tiến một thước giờ lại ra vẻ bất cẩn, “Em không phải rất trâu sao.”

Lục Duyên nằm trên giường xoay mặt.

“Nói lại lần nữa?”

Tiêu Hành lặp lại.

Vừa rồi là uống quá nhiều phải không?

Lúc này Lục Duyên mới cảm thấy được ở trên một chút.

Lục Duyên hài lòng nằm lại, nhìn lướt qua danh sách lần cuối, thấy một cái tên ở trong đó.

Tiêu Hành đợi một lúc lâu, khen hắn lợi hại lại không có phản ứng, gõ dòng cuối cùng, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Lục Duyên đang nằm ở trên giường ngẩn người, “Hà Tam?”

Ánh mắt Lục Duyên rơi vào danh sách rút gọn, một thành viên trong cái tên ‘Storm Band’: “…Nhìn thấy một người quen cũ.”

Storm Band, tay bass.

Nam Hà Tam.

Cái tên Nam Hà Tam dần dần trùng với khuôn mặt vừa cắn tăm vừa hỏi hắn “Chơi gì vậy, ghi-ta sao?” Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar âm nhạc Tễ Châu bốn năm trước.

Sau đó, giọng nói của người đàn ông lại nói:

“Cậu là thành viên thứ bảy của ban nhạc, nên gọi là Lão Thất ha.”

Lục Duyên nhớ rõ người đàn ông đó có một nốt ruồi dưới mắt, lúc bình thường không đến lớp, lúc lên trường dạy nghề còn trốn tiết hơn hắn. Khi chưa diễn tập, anh ta làm việc trong một quán bar, đứng quầy pha chế đồ uống, khi một khách hàng boa tiền ngả ngớn mở cổ áo anh, anh bật cười, đôi mắt thon dài nheo lại, trái tay cầm chai rượu phang bể đầu người ta.

Tiêu Hành tắt máy tính hỏi lại: “Người quen cũ?”

Lục Duyên: “Đội trưởng… Ban nhạc ban đầu của em.”

Tiêu Hành có một số ấn tượng với ban nhạc ban đầu của hắn: “Trái tim đen?”

“Ừ,” Lục Duyên nhìn chằm chằm dòng chữ nói, “Nhưng anh ta đã đổi ban nhạc rồi.”

Không phải với tên gọi Trái tim đen, mà là một cái tên xa lạ Storm Band.

Năm đó Lục Duyên rời nhóm rất vội vàng, hắn ra khỏi bệnh viện, cầm vé đứng ở ga tàu trước khi nhắn tin cho đồng đội rằng mình sẽ đến thành phố Hạ Môn. Hắn không thể trực tiếp nói lời tạm biệt, không thể đối mặt với những câu hỏi như “Tại sao không chơi ghi-ta nữa?”.

Sau khi rời khỏi Tễ Châu, hắn đã thay đổi số điện thoại của mình, một thời gian dài thoát khỏi vai trò “Lão Thất”, tự nhiên cắt đứt liên lạc với các thành viên trong ban nhạc.

Việc ban nhạc tan rã không có gì lạ.

Lục Duyên vẫn hơi cảm khái một chút, năm đó nói muốn tách ra khỏi ban nhạc ở Tễ Châu, nhưng cuối cùng hắn vẫn không vượt qua được.

Mấy người Lục Duyên chính thức nhận được email từ tổ chương trình vào chiều hôm sau.

Xin chúc mừng Vent đã vượt qua buổi thử giọng:

Vui lòng đến khách sạn do tổ chương trình chỉ định trước 2 giờ chiều ngày 18 để tham gia hội nghị, do nhu cầu, thời gian ghi hình chương trình hoàn toàn đóng lại trong hai tháng…

Có rất nhiều từ Lục Duyên không thể liếc một cái là đọc xong, phần lớn đều là những điều cần chú ý khi ghi hình kín.

Chờ đã… Đóng.

Lục Duyên đọc thêm hai lần nữa mới nhận ra rằng đóng lại này đồng nghĩa với việc hắn phải xa một ai đó trong hai tháng.

Tác giả có lời muốn nói: Lại chậm rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play