*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hơn 20 năm sống trên đời này, không có gì khác ngoài Rock and Roll.

“Này, đoạn vừa rồi cảm giác thế nào?” Đội trưởng Hắc Đào hỏi sau khi biểu diễn xong.

“Tốt lắm.” Lục Duyên nói.

“Nhưng đoạn kia, tôi nghĩ phần ghi-ta ——”

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.”

“Phần ghi-ta có thể thêm một chút…” Đội trưởng Hắc Đào nói xong mới phản ứng lại, “Fuck, cậu cũng nghĩ cái rắm, tôi còn chưa nói xong đâu! Lục Duyên! Cậu rốt cuộc có nghe không đó!”

“…”

Lục Duyên đâu còn tâm tư nghe nữa.

Trong đầu hắn đang nghĩ:

Tiêu Hành viết khi nào?

Lục Duyên nhớ rõ lúc đó vị thiếu gia này còn viết rất miễn cưỡng, với vẻ mặt “Ai mà thèm khắc mấy cái thiểu năng đó chứ”.

Sau đó, Lý Chấn hét vào hầm trú ẩn, hắn bị Lý Chấn kéo đi tán gẫu một hồi.

Lục Duyên nghĩ đến đây, liền nhớ lại lúc ánh mặt trời ấm áp rải rác trên mặt đất.



Cả người từ đầu đến chân giống như đang bốc khói.

Hận mới thù cũ tích tụ, đội trưởng Hắc Đào làm bộ muốn đánh hắn, xách gậy trống hùng hổ bước tới, nhưng lời còn chưa kịp nói, đã bị Lục Duyên bá cổ.

Lục Duyên thở dài nói: “Người anh em.”

“Đừng có anh em, ai là anh em với cậu chứ,” Đội trưởng Hắc Đào nói, ” bây giờ nói có ích gì, hôm nay cậu phải chết.”

Lục Duyên một tay khoác vai: “Tôi thực sự có vài lời trong lòng muốn nói với anh.”

Đội trưởng Hắc Đào nghi ngờ.

Lục Duyên chậm rãi nói: “Là thế này, tôi có một đứa em trai…”

Lục Duyên cố gắng kể chuyện “Em trai tôi gần đây không ổn” với đội trưởng Hắc Đào, nhưng đội trưởng Hắc Đào trực tiếp cho hắn một búa: “Lăn con bê đi* —— Quen biết cậu nhiều năm như vậy, tôi mẹ nó sao không biết cậu có em trai chứ. “

*Lăn con bê là một phương ngữ Đông Bắc, có nghĩa là khiến bạn đứng ra xa hơn. Đôi khi nó chỉ là một câu nói đùa. Lịch sự cũng có thể được thể hiện như một con bò con nhào lộn.



Lục Duyên: “…”

Khả năng thực hiện của Lý Chấn luôn nhanh chóng và mạnh mẽ. Trước khi chuẩn bị giải tán, anh đã đặt trước địa điểm: “Thời gian eo hẹp, địa điểm nghỉ lễ không còn nhiều, địa điểm tốt đã được đặt trước hết rồi, giờ chỉ còn một địa điểm trống vào cuối tuần tới, được chứ? Nếu được tôi sẽ sắp xếp. Chúng ta cần nắm chặt tập luyện, luyện hẳn một tuần sẽ không có vấn đề gì. “

Đồng thời với địa điểm tổ chức, còn có Weibo quảng cáo.

Khi Lục Duyên trở lại khu 7, Tiêu Hành không ngồi trước máy tính mà để lại một mảnh giấy trên bàn.

Lục Duyên đi qua uống một ngụm nước, cầm lên xem, trên mặt giấy là một hàng chữ ngắn gọn rõ ràng: Đi ra ngoài gặp đối tác, chuyển phát nhanh của anh để ở trên bàn.

Chữ viết giống hệt như chữ khắc trên tường.

Lục Duyên cầm cốc nước ngồi trên sô pha cho đến khi thông báo điện thoại nhắc nhở: Đến giờ phát sóng trực tiếp.

Kể từ hai buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên, Lục Duyên bắt đầu phát sóng trực tiếp hai đến ba lần một tuần vào giờ cố định.

Mức độ nổi tiếng của Lục Duyên không hề thấp, hắn được đề cử trên trang chủ ứng dụng phát sóng trực tiếp một tuần liền.

Tuy vậy, anh chàng Lục Duyên điển trai ngầu lòi khi bắt đầu phát sóng hát live, sau 10 phút ngắn ngủi quên lời đến 3 lần.

“…”

Người xem: Lại quên lời rồi ha ha ha ha.

Màn hình đầy ha ha.

Có người xem nói: Hôm nay chủ bá hình như có tâm sự nha.

Lục Duyên dứt khoát tắt nhạc, bước vào phiên trò chuyện thuần túy.

Thời gian phát sóng trực tiếp lâu như vậy, hắn với người xem trong phòng phát sóng trực tiếp rất quen thuộc, gãi đầu nói: “Khụ, hôm nay tôi vừa luyện tập trở về. Đúng rồi, mọi người có thể chú ý theo dõi Weibo của ban nhạc chúng tôi một chút đi. Mới cập nhật thời gian… “

Người xem: Đến rồi, cuối cùng cũng đợi được quảng cáo.

Người xem: Xem phát sóng trực tiếp của chủ bá, không quảng cáo trong lòng em cảm thấy không thoải mái nha.

Lục Duyên do dự một chút, sau đó nói: “Tôi muốn nói với mọi người một chuyện.”

Người xem: Gì á.

Lục Duyên: “Thực ra tôi có một đứa em trai.”

Mấy nghìn người xem:? ? ?

—— Em trai của tôi, hơn 20 năm sống trên đời này, không có gì khác ngoài Rock and Roll.

Lục Duyên không có kinh nghiệm gì về phương diện tình cảm cả.

Người khác thì có tình yêu mờ mịt thời niên thiếu, hắn thì mải mê đánh nhau, sau đó không đánh nhau nữa mà lao vào thế giới âm nhạc.

Thời cao trung, hắn trốn học cả ngày.

Thỉnh thoảng khi đến lớp, chỉ dùng một bên tai để nghe bài, còn một bên tai dùng để lắng nghe giai điệu truyền ra từ tai nghe.

Càng thường xuyên trèo tường trốn học đến cửa hàng thiết bị âm thanh —— Dùng đá đập vỡ camera giám sát, rồi nhảy ra khỏi tường trường.

Chủ cửa hàng thiết bị âm thanh là một thanh niên Rock and Roll, thích Suede, có lúc anh ta ngồi trên chiếc ghế nhựa trong quán vừa hút thuốc vừa hát sai nhịp điệu nhạc CD: “Đói chết đi được, đói quá đi là lá la ~”

Lúc đó Lục Duyên không có nhiều tiền, hắn dọn chiếc ghế dài nhỏ đến ngồi đối diện ông chủ, bắt đầu ép giá.

Ông chủ ngậm điếu thuốc trong miệng, lắc lư theo nhịp điệu, gẩy gẩy tàn thuốc xuống, sắp bị ép đến hỏng mất: “Được rồi… Tôi ủng hộ ước mơ âm nhạc của cậu, cậu không phải nên ở trong lớp sao? Thôi đừng nói nữa, dừng dừng dừng, bớt số lẻ thôi, lấy đĩa này đi. “

Thỉnh thoảng, ông chủ rút điếu thuốc nói với hắn: “Nhóc con, lại có nữ sinh đến tìm cậu kìa.”

Ở Tễ Châu chất lượng dạy học không có gì đáng nói, câu hỏi ở cao trung tương tự sơ trung, hắn còn được coi là ‘ Học sinh mũi nhọn ’ môn toán.

Hắn hút thuốc, xỏ lỗ tai, để tóc dài, đánh nhau trốn học, nhưng thành tích không tệ. Ở trường mức độ nổi tiếng càng tăng, từng một lần trở thành nhân vật tiêu biểu của trường.

Có nữ sinh kết bè kết đội bí mật theo dõi, đuổi theo hắn đến cửa hàng thiết bị âm thanh.

Sau khi chơi trong ban nhạc, người biết hắn càng nhiều, ngoài nữ sinh, nam sinh cũng có —— Khách trong quán bar, tay bass của một ban nhạc nào đó…

Hắn tiếp xúc với những thứ này từ rất sớm.

Lục Duyên không có tâm lý bài xích nam yêu nam.

Hắn nguyên bản trong người có một loại nổi loạn từ trong xương cốt, cao trung thường xuyên bị chủ nhiệm cứng nhắc dạy dỗ.

Có một câu nói, các trường hạng ba, không chú ý đến giảng dạy, nội quy trường học.

Trong trường có rất nhiều người nhuộm tóc, nhưng Lục Duyên thực sự quá mức xuất chúng: “Rất cá tính nha, xem tóc cắt này, khuyên tai này, trông thế này có tuyệt quá!”

Lục Duyên từ từ cụp mắt, tự nhủ lòng mình thật tài quá.



Nhưng Tiêu Hành thì sao?

Anh sẽ nghĩ thế nào, có phải giống như hắn… nghĩ không?

Hắn không dám nghĩ xa hơn.

Càng không dám đặt cược.

Cuối cùng, Lục Duyên không có chia sẻ chuyện này với người trong phòng phát sóng trực tiếp, còn nói vài câu không liên quan để lừa gạt.

Phát sóng trực tiếp kéo dài hai giờ thì hoàn tất.

Lục Duyên muốn đến phòng phát sóng trực tiếp của chị Lam xem, nhưng chị Lam không phát sóng.

Kể từ khi cửa hàng Taobao bắt đầu khai trương, thời lượng phát sóng trực tiếp của chị Lam giảm mạnh, gần như càng trở nên mờ nhạt trong ứng dụng phát sóng trực tiếp. Lục Duyên suy nghĩ một chút, nói chuyện riêng với chị Lam, cảm ơn những phụ kiện cô đã tặng lúc trước.

Bên kia chị Lam chỉ nói một câu: Vừa đúng lúc, bây giờ cậu có rảnh không, còn người ở đối diện thì sao? Nếu được nhờ hai người xuống cùng nhau một chuyến, giúp chị cái.

Lục Duyên đi xuống lầu, còn chưa kịp gõ cửa đã mở ra.

Chị Lam trông rất tiều tụy, căn phòng bừa bộn, đầy thùng giấy, xốp và hộp đựng đồ trang sức, trên hộp trang sức có in dòng chữ ‘Blue Factory’.

Lục Duyên: “Chị, đây là tên cửa hàng Taobao của chị à?”

Chị Lam gật đầu: “Chỉ có một mình cậu?”

Lục Duyên nói: “Anh ta có chuyện ra ngoài rồi, em vừa gửi tin nhắn, anh ta nói sẽ trả lời sau.”

Lục Duyên nói, quay đầu lại thì thấy chị Lam đang cúi người đứng sau camera.

Chị Lam vừa nói vừa điều chỉnh ánh sáng: “Hôm nay chỉ đeo đồ thôi, đừng nhúc nhích, chị chụp một tấm”.

Lục Duyên phản ứng lại, chị Lam nói chính là sợi dây xích mảnh trên dây lưng hắn.

Chị Lam điều chỉnh xong, cắn điếu thuốc hỏi: “Tai cậu sao đỏ thế? Hồi hộp à?”

“A” Lục Duyên đứng trước phông nền nói, “… Hơi hơi.”

Chị Lam: “Không phải lo đâu, cậu đeo nhìn rất đẹp. Hôm nay quá sầu đi, mấy ngày nay phải chụp sản phẩm, ban đầu ở trên mạng hẹn hai người mẫu, kết quả đến lúc cần thì lại thả bồ câu (Cho leo cây). “

Lục Duyên lần đầu tiên làm người mẫu.

Nhưng dù sao thì hắn cũng có nhiều năm kinh nghiệm sân khấu, thường chụp rất nhiều áp phích quảng cáo, hiệu quả cũng không tồi.

Lục Duyên chụp vài tấm, vừa đổi một bộ khác liền hỏi: “Còn bao nhiêu bộ nữa?”

“Chụp một nửa.” Chị Lam xem lại mấy tấm ảnh vừa chụp, rồi tiếp quay lại công tác chụp ảnh, chụp được một nửa thì cửa vang lên hai tiếng, cô hét lên: “Cửa không đóng, vào thẳng đi!”.

Khi Tiêu Hành bước vào, Lục Duyên đang chụp ảnh một chiếc lắc tay nữ.

Cổ tay người đàn ông đặt trên một tấm vải nền đen.

Cổ tay Lục Duyên vốn mảnh mai, mặt dây vừa lúc treo ở một trong những góc hình xăm, ánh sáng chiếu vào nhẹ nhàng, tựa như muốn vẽ viền phát sáng cho ngôi sao.

Chị Lam ấn nút chụp, quay đầu nói: “Đến rồi à?”

“Vâng.”

Nhìn thấy Tiêu Hành đến, chị Lam lập tức gác công việc sang một bên, đi tìm đồ trong thùng giấy lộn xộn.

Khi Tiêu Hành đi ngang qua cô bước đến phía sau Lục Duyên, anh vỗ nhẹ vào đầu hắn.

Thấy hắn không đáp, anh vỗ thêm một phát, thấp giọng nói: “Ngu người rồi à?”

Lục Duyên lúc này không thể giải thích được ngẩng đầu nhìn anh, hắn không biết phải nói gì, từ đáy lòng biệt nữu đến chính hắn cũng không chịu nổi.

Hậu quả không chịu nổi chính là, từ đáy lòng hít sâu hai hơi, bật thốt lên: “Chụp thì chụp đi! Đừng có động tay động chân với lão tử!”

“…”

“Cái này có tính là động tay động chân không?”

“…Tính.”

Tiêu Hành nhai câu ‘ Vậy anh có kiến thức gì về động tay động chân không đó ‘ trong miệng tinh tế hai lần, nhìn chằm chằm vào cổ tay đang đeo lắc vòng của Lục Duyên, cuối cùng cũng không nói ra.

Lục Duyên không để ý đến ánh mắt của Tiêu Hành, hắn cúi đầu, cởi chiếc lắc tay.

Sau một lúc, hai người mở miệng gần như cùng lúc ——

“Luyện tập thế nào?”

“Người ta đồng ý hợp tác chưa?”

Lục Duyên nói xong liền sửng sốt.

Tiêu Hành cười, bắt chước giọng điệu Lục Duyên đã nói trước đó, “Lão tử ra tay… Còn không bắt được người sao?”

“Mấy người trên diễn đàn kỹ thuật là bạn bè quen biết. “

Tiêu Hành hôm nay đi ra ngoài có sửa soạn một chút, không hề thản nhiên như lúc ở nhà, mặc một chiếc áo sơmi đen, trông anh rất trầm ổn và có năng lực: “Trò chơi chỉ là bước đầu tiên, chủ yếu vẫn là kế hoạch trước…”

Tiêu Hành lúc còn học cao trung có chơi trên một diễn đàn kỹ thuật.

Trước đây nhàn rỗi đã từng tham gia “Hacker đại chiến” gì gì đó, cãi nhau với những người chơi máy tính nước ngoài, sau đó hack máy tính của nhau.

Năm đó đã quan biết một đám người.

Qua nhiều năm, những người này có kinh nghiệm khác nhau, có người đổi nghề, có người theo học chuyên ngành khoa học máy tính. Sau khi đọc bản kế hoạch, họ đã thảo luận sơ bộ về hướng đi của toàn bộ phần mềm.

Lục Duyên nghe không hiểu, nhưng cũng không ngăn cản hắn nghe giọng Tiêu Hành.

Người đàn ông luôn không chút để ý, giọng điệu buông thả, nhưng lời nói lại có sức thuyết phục nhất định.

Sau khi Tiêu Hành nói xong, Lục Duyên nói: “Buổi luyện tập cũng ổn, chúng tôi dự định sẽ bắt đầu buổi biểu diễn kỷ niệm 4 năm vào tuần sau.”

Tiêu Hành tựa hồ cười một tiếng, “Ba ba có nói gì sao?”

Lục Duyên không hề phản ứng với những lời này.

Khi chị Lam cầm hai cái hộp đi qua, Lục Duyên nhớ đến gian hàng đồ nướng và ánh đèn đường vô tận đêm đó.

Anh có thể làm được.

Bởi vì anh là Lục Duyên.

Lục Duyên chớp mắt cực kỳ chậm, cố gắng đè nén cảm xúc “không đúng” xuống, chị Lam đặt hai cái hộp nhỏ trước mặt hắn nói: “Tôi thật sự không nhịn được, ngày mai mấy thứ này sẽ lên kệ, phần lớn đều chụp xong rồi, chỉ còn nhẫn cặp tình nhân… “

Lục Duyên hoài nghi mình nghe nhầm: “Tình nhân… gì cơ?”

Chị Lam nói: “Nhẫn cặp tình nhân”.

“…”

Tác giả có điều muốn nói:

Lưu ý: Lời bài hát chủ cửa hàng thiết bị âm thanh hát là: Life is just a lullaby từ

Suede – Every thing will flow

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play