Tô Vũ nghiêm mặt đáp: “Đúng vậy, ta muốn truyền bá công khai. Phủ chủ, ta không vào địa ngục thì ai vào! Vì Nhân tộc, vì Văn Minh sư, ta cam tâm mạo hiểm, chỉ hy vọng người người trong Nhân cảnh có thể trở thành Văn Minh sư, đương nhiên, tính nguy hiểm của chuyện này ta hy vọng toàn nhân loại đều biết, bởi vì ta muốn bọn họ hiểu rằng ta dám đấu tranh, không sợ nguy hiểm!”
Thâm ý là ngươi lan truyền mấy nguy cơ đó ra cho ta, để toàn nhân loại đều biết ta đã vì mọi người mà trả giá bao nhiêu!
Phóng đại lên!
Thậm chí càng nghiêm trọng càng tốt, Tô Vũ nghĩ kỹ rồi, không có việc gì cũng cho người tuyên truyền ta bị ám sát, bị trọng thương, may mắn chạy trốn, đây là lời Ngưu phủ trưởng nói, làm chuyện tốt thì nhất định phải cho toàn nhân loại biết!
Ngươi làm chuyện tốt không ai biết, vậy tương đương với không làm.
Trẻ nhỏ biết khóc mới có sữa ăn.
Vài ngày lại có người tới ám sát ta, mà tất cả chuyện này đều là vì mọi người!
Trước đó làm ra phương pháp hợp khiếu hắn chưa từng nghĩ tới điểm đó!
Đáng tiếc!
Lãng phí một cơ hội rất tốt, tuy rằng mọi người bội phục Tô Vũ tài hoa, lại không cảm thấy có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cảm thấy hắn kiếm lời lớn thế nào, được coi trọng bao nhiêu.
Mà Tô Vũ không muốn bọn họ chú ý đến điều này, mà hắn muốn bọn họ phải biết hắn có bao nhiêu khó khăn hiểm nguy tới tính mạng, hay nói trắng ra là hắn đang muốn —— bán thảm!
Giờ phút này, sắc mặt Chu Thiên Đạo có chút cứng đờ.
Ngươi là loại người gì vậy, có thể không vờ vịt như thế trước mặt ta không?
Vì toàn nhân loại ư?
Tốt vậy à?
“Vậy điều kiện của ngươi là?”
“Không có điều kiện gì, dựa theo quy củ đi, chia ra cho học phủ 10%, đại phủ 30%.”
Tô Vũ đáp: “Mặt khác, phí dụng truyền bá giảm xuống, thứ này để cho dưỡng tính dùng, bọn họ không có nhiều tiền, ta kiến nghị phân làm hai quyển sách, mỗi quyển 36 Thần khiếu giá 50 điểm công huân, như vậy trọn bộ chỉ cần 100 điểm công huân, giá trị đại khái 300 vạn An Bình tệ, đại bộ phận gia đình tu luyện văn minh đều có thể gánh vác được.”
“Dù là gia đình nghèo khó, chỉ cần cố gắng tiết kiệm thì cũng có thể chi trả con số 50 điểm công huân, lúc trước ta ở trung đẳng học phủ, được khen thưởng không ít điểm công huân, cũng có thể tự mình đổi những công pháp căn bản.”
Học sinh tự mình nỗ lực, trong nhà duy trì một chút, gia đình bình dân cũng có thể học.
“...”
Chu Thiên Đạo câm nín, Tô Vũ lại tiếp tục nói: “Mặt khác, chỉ trao quyền cho đại phủ có Đa thần văn nhất hệ, không trao quyền cho đại phủ đã thủ tiêu! Truyền bá phi pháp là phạm tội, hy vọng Phủ chủ giám sát! Không có Đa thần văn nhất hệ vậy yêu cầu lập tức thành lập, hơn nữa ta muốn đạo sư đa thần văn hệ Đằng Không chân chính trở lên, 10 người trở lên mới tính là một hệ, lúc đó mới có thể truyền bá.”
“Còn có một điều, không truyền bá ở Đại Hạ Văn Minh học phủ!”
Nghe vậy, sắc mặt Chu Thiên Đạo khẽ biến, “Ngươi muốn khiến Đại Hạ phủ mất mặt xấu hổ? Tô Vũ, không tốt đâu.”
Tô Vũ cắn răng: “Ta tình nguyện bị một vài Văn Minh sư Đại Hạ phủ chỉ vào mũi mắng, nhưng ta vẫn muốn làm như thế!”
“Ngươi...”
Aiii!
Một tiếng thở dài phát ra, làm như vậy, Tô Vũ thì sảng khoái, hả giận, nhưng kế tiếp sẽ gặp không ít phiền toái.
Tiểu tử này thù dai thật.
...
Tô Vũ nói rằng không truyền bá tại Đại Hạ Văn Minh học phủ, quyết định của hắn làm Chu Thiên Đạo cảm thấy ngoài ý muốn, cũng thấy kinh ngạc trước sự thù dai của Tô Vũ.
Tiểu gia hỏa này muốn liều mạng với đối phương sao?
Dù trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài mặt Chu Thiên Đạo lại an ủi: “Tô Vũ, làm vậy không thích hợp đâu, ở bên kia ngươi cũng có bạn tốt...”
“Ta sẽ tự truyền!” Tô Vũ dứt khoát.
Chu Thiên Đạo gật đầu, “Vậy ngươi muốn gì? Nói thật, không cho học viên Đại Hạ Văn Minh học phủ học tập, kỳ thật địch nhân của ngươi chẳng chịu tổn hại gì lớn.”
Trên Đằng Không, có học hay không kỳ thật cũng không sao.
Chủ yếu vẫn là dưới Đằng Không!
Tô Vũ trầm mặc một hồi, cuối cùng quyết định mở miệng nói thẳng: “Hiện tại Đại Hạ Văn Minh học phủ có vị phó phủ trưởng mới tới, bao gồm vị tân phủ trưởng của Cửu Thiên học phủ đều là Nhật Nguyệt cảnh, vừa đến Đại Hạ phủ đã bắt đầu lộ ra sự căm thù với ta cũng như với Đa thần văn nhất hệ.”
Tô Vũ dừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Ta không biết đây là ý tứ của chính bọn họ hay là sai khiến của Cầu Tác Cảnh, hoặc là của vị vô địch nào đó, không có người sai phái, hai vị Nhật Nguyệt kia vừa đến liền nhằm vào Đa thần văn nhất hệ ư, không có đạo lý này.”
“Thậm chí ta nghe nói, bọn họ còn muốn mời chào tôn tử của Đan Thiên Hạo đến Đại Hạ Văn Minh học phủ!” Ánh mắt Tô Vũ trở nên lãnh lệ: “Tên Đan Hùng kia khiêu chiến tứ phương, dựa thế bức bách một ít đại phủ, thủ tiêu Đa thần văn nhất hệ! Đan Hùng là một cây đao, đại biểu cho thái độ của người nào đó, hiện tại Đại Hạ Văn Minh học phủ muốn thu nạp người này nhập phủ, nếu không ai quản, không ai để ý, không ai cự tuyệt, ta đây hà tất phải khách khí!”
Tô Vũ trầm giọng: “Chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ! Rất nhiều người ở Đại Hạ Văn Minh học phủ có thái độ như thế, không liên quan gì tới ta, ta không quan tâm, lại không nghĩ rằng bọn họ mặc kệ không hỏi chính là tư bản để đối phương nhằm vào!”
“Một khi đã như vậy, ta cho bọn họ minh bạch, Đơn thần văn hệ nhằm vào chúng ta, vậy cuối cùng liên lụy rộng ra đến cá trong chậu, bọn họ không vô tội, bởi vì bọn họ mặc kệ cho nên mất đi cơ hội!”
Nói đến đây, Tô Vũ bật cười: “Nếu bọn họ không để bụng Đơn Đa chi tranh, vậy chắc cũng sẽ không quan tâm đến công pháp ta nghiên cứu đâu, không phải sao?”
Công pháp của ta, ta thích truyền thì truyền!
Nếu các ngươi không thèm để ý, ta đây cũng không cần quan tâm đến thái độ của các ngươi.
Chu Thiên Đạo hơi nhướng mày, tiểu tử này giỏi lắm, người ở Đại Minh phủ vậy mà còn có thể thu được tình báo của Đại Hạ phủ, không những thế, tình báo trong hội nghị Các lão cũng có thể thu được.
Ngươi vẫn liên hệ với bên kia ư?
Chu Thiên Đạo nghe hiểu ý hắn, ông mở miệng: “Vậy ý ngươi là bức bách bọn họ đưa ra lựa chọn hoặc là nhượng bộ?”
Tô Vũ tủm tỉm cười, “Ít nhất phải vậy, mọi người cần bài xích đám gia hỏa làm cho ích lợi của bọn họ bị hao tổn, ta nói thẳng, Đại Hạ phủ có địch nhân của ta, địch nhân nhằm vào ta, ta sẽ không cho địch nhân có cơ hội trở nên lớn mạnh. Còn địch nhân là ai, ta sẽ không nói, cho bọn họ tự suy nghĩ đi!”
“Không ai ngốc đến mức trợ giúp địch nhân tăng cường thực lực, có đúng không?”
Tô Vũ mỉm cười, “Hiểu được thì hiểu, không thì thôi, nếu có người học trộm công pháp của ta, mong rằng Phủ chủ làm chủ, ta vẫn chưa có biện pháp quản đến Đại Hạ phủ bên kia.”
Chu Thiên Đạo đáp ứng: “Cái này đơn giản, học trộm do Đại Hạ phủ tự mình xử lý! Không xử lý, mọi người noi gương là được, không phải là Đại Hạ phủ cũng công pháp không truyền bá ra ngoài sao? Như vậy về sau mọi người đều không cần trả tiền nữa, cứ công khai học luôn cho nhanh, về sau nó chính là công pháp miễn phí truyền bá, dù sao không phải ai cũng nguyện ý công khai công pháp, nguyện ý tĩnh tâm nghiên cứu công pháp, cứ như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn, người sáng suốt đều hiểu.”
Một khi công pháp tùy ý truyền bá, không cần tiêu tiền, vậy còn ai nghiên cứu công pháp?
Giống như Tô Vũ, nghiên cứu không phí thời gian và tiền tài chắc?
Văn Minh sư nghiên cứu công pháp không thu được tiền, nợ ngập đầu, đói chết ở viện nghiên cứu, vậy còn ai có tâm tư nghiên cứu đây?
Cứ như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ làm sự nghiệp thay đổi công pháp đình trệ, không hề đổi mới.
Tính nghiêm trọng trong đó, Đại Hạ phủ đương nhiên minh bạch.
Trừ khi là các đại phủ tự mình mua công pháp, hoặc là quân đội mua sắm công pháp, bán đứt công pháp thấp kém, miễn phí truyền bá.
Chu Thiên Đạo suy nghĩ rồi hỏi: “Chỉ không cho truyền bá ở Văn Minh học phủ đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT