Chu Thiên Đạo ho nhẹ một tiếng, “Không sao, suy xét cho kĩ rồi quyết định, còn vài ngày nữa mới khai giảng, không vội! Mặt khác, sau khi khai giảng, năm nay Đại Minh phủ cũng có ngân sách 3 vạn điểm công huân chi cho đa thần văn học viện...”

Lời ông còn chưa dứt, một vị lão giả dưới đài đã mở miệng: “Phủ chủ, phát luôn cho Thuần Thú hệ chúng ta đi, lão Hồ đã dự chi trước thế chấp cho ta, trực tiếp chuyển cho ta là được!”

“...”

À được, Chu Thiên Đạo cũng bất đắc dĩ, lại ho khan một tiếng: “Ngươi nói với lão Hầu ấy.”

Ông nhìn Tô Vũ mà bất giác cảm thấy ngại ngùng khó tả. Đại Minh phủ ta thật sự không áp chế Đa thần văn nhất hệ, chỉ là... viện trưởng hệ các ngươi tự điên rồi, không biết cố gắng, ngân sách học kỳ sau còn thế chấp, ngươi nên suy xét cho kĩ đi!

...

Mới vào Đại Minh phủ, Đại Minh phủ liền làm điên đảo tam quan Tô Vũ.

Xem tổng thể thì hình như không tồi, hình như Đa thần văn nhất hệ không bị chèn ép.

Nhưng đám người kia điên cuồng cho Hồ viện trưởng vay tiền, khiến đối phương lỗ lã hơn trăm vạn điểm công huân, cuối cùng phải thế chấp tất cả, Tô Vũ nghiêm trọng hoài nghi có phải đám người kia cố ý xúi giục Hồ viện trưởng hay không.

Học viện bị thế chấp, ngân sách dự chi cho học kỳ sau bị thế chấp, học kỳ sau nữa thì không rõ lắm, vị Hồ viện trưởng kia đã lưu lạc đến mức không dám tham dự hội nghị vì trốn nợ rồi.

Mà qua Chu Thiên Đạo giới thiệu, Tô Vũ tán gẫu với những người khác, nhận thức không ít cao tầng Đại Minh phủ.

Hầu thự trưởng của Dục Cường thự, Hà phủ trường Đại Minh Chiến Tranh học phủ, Vương phó phủ trưởng của Đại Minh Văn Minh học phủ...

Phủ trưởng Ngưu Bách Đạo không tới, nghe nói ông đang đi du lịch.

Giao lưu một lát, Chu Thiên Đạo cười bảo: “Biết ngươi không quen nói chuyện phiếm với mấy lão gia hỏa, hôm nay chủ yếu là làm quen thôi, Hồng Lượng, vào đây, đưa Tô Vũ đi Thiên Đạo viên nghỉ ngơi, nhiều ngày bôn ba, nên nghỉ ngơi cho tốt!”

“Có chuyện gì thì bảo nó giúp ngươi là được!”

Chu Hồng Lượng vào cửa, Tô Vũ nói lời cảm tạ, Chu Thiên Đạo bảo cháu trai mình tiếp đãi cũng coi như xem trọng Tô Vũ.

Giờ phút này quả thật Tô Vũ cần tìm một chỗ yên tĩnh tiêu hóa tin tức một chút.

Hắn mới đến đây, hoàn toàn không biết gì về Đại Minh phủ không phải là chuyện tốt.

...

Chờ Tô Vũ đi rồi, Chu Thiên Đạo mới tức giận mắng: “Các ngươi hù dọa người ta làm cái gì?”

Nhìn xem hắn bị các ngươi dọa sợ tới mức nào đi!

“Lão Hồ không tệ như các ngươi nói, kỳ thật nếu nghiên cứu đại trận dịch chuyển không gian có thành quả thì thứ các ngươi nghiên cứu mấy trăm năm cũng so ra kém lão.”

Dưới đài có lão nhân không phục đáp: “Nghiên cứu cái rắm! Tới vô địch mới có thể đề cập đến thời không, Cầu Tác Cảnh cũng đang nghiên cứu, Đại Minh Vương còn tự mình tham dự, đến bây giờ cũng chỉ làm ra một ít Thần Phù dịch chuyển đơn giản, đại trận dịch chuyển không gian ổn định quy mô lớn không đơn giản như vậy!”

“Không sai, chúng ta là muốn tốt cho Tô Vũ, lão Hồ kia thấy Tô Vũ thiên phú cao, không chừng sẽ lừa dối hắn tham dự vào, Đại Minh phủ mời chào Tô Vũ không phải để hắn nghiên cứu mấy thứ loạn thất bát tao đó!”

“...”

Mọi người thi nhau hùa theo, kiên quyết phản bác ý kiến của Chu Thiên Đạo.

Ai hù dọa Tô Vũ?

Bọn họ chỉ là đang tốt bụng nhắc nhở tên kia đừng ngu ngốc chui đầu vào rọ của lão Hồ.

Đại trận dịch chuyển không gian, thứ này không chỉ đốt tiền, mấu chốt là còn quá khó đạt được thành quả.

Chu Thiên Đạo thở dài: “Kỳ thật ta cũng biết là khó, nhưng vẫn còn một ít hy vọng, tuy nói Đại Minh phủ chúng ta trăm hoa đua nở, nhưng chắc trong lòng chư vị hiểu rõ, đó chỉ là một vài nghiên cứu phát minh nhỏ, nghiên cứu lớn mà thành quả của nó có thể chân chính thay đổi thứ gì đó, Đại Minh phủ có được mấy cái?”

Kỳ thật Chu gia tài trợ rất nhiều vào đại trận dịch chuyển không gian.

Hao phí trăm vạn điểm công huân, Chu gia bỏ ra ít nhất một nửa tài chính.

Kết quả... ném đá xuống bể.

Không nhìn thấy hy vọng!

Văn Minh sư Đại Minh phủ tuy lợi hại, nhưng khuyết thiếu thành quả nghiên cứu đỉnh đỉnh đại danh, có thể cải biết lịch sử Nhân tộc, tuy người thường dùng những vật nhỏ kia rất tốt, nhưng đối với cao tầng, đối với chỉnh thể đại cục lại không có trợ giúp gì nhiều.

Nghe lời này, có người không vui: “Phủ chủ nói gì vậy, sao lại không có nghiên cứu phát minh lớn? Không nói đâu xa, chính là Phệ Thiên Kiến...”

Sắc mặt Chu Thiên Đạo triệt để biến thành màu đen!

“Ngươi nói thứ suýt nữa ăn sống mấy vạn đại quân Thiên Đạo quân đúng không?”

Má nó!

Địch ta chẳng phân biệt!

Không thể khống chế!

Thả ra không thể điều khiển được.

Lão nhân nói chuyện có chút xấu hổ, nhanh chóng biện giải: “Lúc đại chiến thứ kia dùng không tốt, nhưng đánh lén thì rất ổn! Bảo một gia hỏa mang ổ kiến vọt vào trong đám địch nhân rồi phóng thích Phệ Thiên Kiến, cực kì hiệu quả!”

Chu Thiên Đạo đau đầu: “Các ngươi tìm được biện pháp thu về hoặc là khống chế trước đã rồi hẵng nói, bằng không thứ này chính là phiền toái lớn, lần trước thả ra đã khiến nhiều vị vô địch bất mãn, thứ này cái gì cũng nuốt, gây nhiễu quá nhiều ở chiến trường Chư Thiên, nó mà nuốt cả tộc nhỏ thì chúng ta không dễ giải thích.”

“Chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ cách!”

Kỳ thật Chu Thiên Đạo cũng cảm thấy thứ này không tồi, nhưng không khống chế được thì quá phiền toái.

...

Giờ phút này, Tô Vũ đi theo Chu Hồng Lượng đi đến hậu uyển phủ thành chủ, Tô Vũ thuận miệng hỏi: “Thiên Đạo viên ở trong phủ thành chủ ư?”

“Đúng vậy.” Chu Hồng Lượng cười, “Nơi đó rất tốt, trong tình huống bình thường, chỉ có một vài vị Nhật Nguyệt tới chơi thì gia gia mới sắp xếp khách nhân nghỉ tại Thiên Đạo viên.”

“Thụ sủng nhược kinh.”

Tô Vũ vừa đáp lại, vừa quan sát tứ phương.

So với Đại Hạ phủ, Đại Minh phủ thiếu đi khí tức túc sát, không chỉ con người, ngay cả kiến trúc cũng có cảm giác nhu hòa hơn không ít.

Ở Đại Hạ phủ rất hiếm loại kiến trúc tinh điêu tế trác này, mà là hơi có vẻ tục tằng.

Mà ở Đại Minh phủ, dọc đường đi, đình đài lầu các, suối nhỏ nước chảy, sắc màu rực rỡ.

Nhiều một chút uyển chuyển phương Nam, thiếu một chút thô ráp của phương Bắc.

Chu Hồng Lượng thấy hắn tò mò quan sát hoàn cảnh chung quanh thì cười hỏi: “Tô Vũ, ngươi muốn gia nhập Đại Minh Văn Minh học phủ à?”

“Chắc vậy.”

“Hồ viện trưởng có thanh danh không tốt đâu.”

“Sao lại không tốt?”

“Nợ quá nhiều, là lão già vô lại.”

Tô Vũ bật cười, ngày hôm nay hắn đã được nghe rất nhiều danh tiếng không tốt về vị Hồ viện trưởng này, “Đó là chuyện của ông ấy, thanh danh ông không tốt thì liên quan gì đến ta.”

“Nhưng bên ngoài nói ngươi là thiên tài đa thần văn hệ, ngươi đến đây rồi, ông ấy chắc chắn sẽ tìm tới ngươi.”

Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Không phải cùng hệ thì là đồng bọn, đơn thần văn hệ nhiều người như vậy, nhưng bọn họ cùng phe hết sao?”

Chu Hồng Lượng thấy cũng có lý, cậu gật đầu, không nhắc lại nữa.

Bọn họ nhanh chóng đi tới Thiên Đạo viên.

Tô Vũ vốn tưởng là biệt thự nhỏ, hoặc là một gian phòng ở gì đó, đến nơi rồi hắn mới phát hiện mình xem thường Đại Minh phủ, nơi này thật sự là một lâm viên lớn.

Ngoài lâm viên có thủ vệ.

Trong lâm viên còn có không ít cung nữ thị vệ, lúc này những người đó đang di chuyển tới di chuyển lui đầy bận rộn.

Trong lâm viên có nhiều lầu các, suối chảy róc rách, còn có một hồ nhân tạo thật lớn.

Chu Hồng Lượng tùy ý giới thiệu: “Thiên Đạo viên có 36 tòa kiến trúc, mấy trăm phòng, ngươi ở đâu cũng được, gần đây Thiên Đạo viên không có ai, chỉ có một mình ngươi ở, có việc thì tùy ý phân phó.”

Dứt lời, cậu vẫy tay, một vị lão giả đầy mặt tươi cười đi tới.

“Đây là Tạ tổng quản của Thiên Đạo viên, có chuyện gì thì ngươi cứ tìm ông ấy.”

“Bái kiến điện hạ, bái kiến Tô tiên sinh!”

Tạ tổng quản không ngừng tươi cười, “Tô tiên sinh có bất cứ yêu cầu gì, có thể tùy thời triệu hoán tiểu nhân.”

Tô Vũ gật đầu, đơn giản đáp: “Cho ta một gian phòng ở được là được, mặt khác phiền Tạ tổng quản chuẩn bị cho ta một ít đồ ăn, mấy tiểu yêu nhà ta lâu rồi chưa được ăn gì!”

Hắn đá đá Toan Nghê dưới chân, ánh mắt Tạ tổng quản khẽ biến, “Vâng, tiểu nhân lập tức chuẩn bị.”

Toan Nghê!

Suýt nữa nó bị lơ đi rồi!

Bách cường chủng tộc, Đằng Không cửu trọng, không yếu chút nào, cũng tương đương với thiên tài Đằng Không cửu trọng của Nhân tộc, gặp được kẻ yếu thì vượt cấp giết Lăng Vân cũng được.

“Làm phiền điện hạ, nếu điện hạ bận rộn thì có thể mặc kệ ta.”

Chu Hồng Lượng câm nín, ta không bận!

Thôi, hình như tên này không ưa mình, đi thôi vậy, dù sao cũng không quá quen thuộc.

Chu Hồng Lượng không dây dưa, nhanh chóng rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play