"Cường giả Sơn Địa Cự Nhân tộc!"

Chứng kiến cảnh tượng mới rồi, Vu Hồng cũng nhíu mày, "Hẳn là Sơn Hải ngũ lục trọng bị rớt xuống cảnh giới, Hồng Đàm quả là lợi hại, bắt được cường giả như vậy!"

Dứt lời, bà lại nói: "Gia hỏa Thị Huyết tộc lúc nãy... Là thị Huyết Thần giáo sao? Bản lĩnh không nhỏ, thế mà có thể lén lút vào tới đây!"

Lão Trịnh thản nhiên đáp: "Thường thôi, vài ngày trước, bên chỗ các ngươi còn có vài vị Thiên Nghệ thần tộc Nhật Nguyệt cảnh lẻn vào, Nhân cảnh thông tới Chư Thiên chiến trường có 6 lối vào, ta đoán có thể là 7 cái, bên trong có một cái bị Nguyên Thủy thần giáo hoặc là Thủy Ma giáo nắm giữ, bằng không thì bọn gia hỏa này sẽ không dễ dàng ẩn núp như thế."

Vu Hồng gật đầu, điều này cũng không kỳ lạ, bà sớm đã có suy đoán.

"Gia hỏa Thị Huyết tộc có thực lực không yếu, lá gan cũng không nhỏ, nhiều Sơn Hải thế kia mà cũng dám ẩn núp đến chung quanh."

"Thị Huyết tộc vốn dĩ luôn rất to gan!"

Hai người trò chuyện, Vu Hồng bỗng nhiên mở miệng: "Cũng tốt, xuất hiện một vị Sơn Hải Thị Huyết tộc, hắn chưa hẳn ngồi được vững."

Lão Trịnh không lên tiếng đáp lại.

Gia hỏa Thị Huyết tộc kia ngoi đầu lên nhanh như vậy, phải cẩn thận một chút, Sơn Hải của Hạ gia vẫn còn ở đây, bị để mắt tới thì chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết.

...

Cùng một thời gian ấy.

Cường giả Thị Huyết tộc mới vừa giao thủ với Cự Sơn đang gấp rút trốn chạy, giờ phút này nó hoá hình thành dáng vẻ thiếu niên âm lệ, đang lướt đi trên không, bỗng nhiên nhướng mày, "Kẻ nào?"

"Tham kiến cường giả Thị Huyết tộc!" Trong hư không, một bóng người hiện ra, mỉm cười nói: "Thị Huyết Thần giáo bình thường đều chỉ ở Đại Hán phủ, bên phía Đại Hạ phủ rất ít khi gặp được, không nghĩ tới tại đây lại có thể gặp được huynh đài!"

Huyết Nguyệt lạnh lùng chất vấn: "Đại Hạ phủ này là nhà ngươi?"

"Không dám!"

Bóng người kia cười khẽ: "Huynh đài cũng nhìn thấy đấy, đối phương có nhiều Sơn Hải hộ đạo, ngươi chỉ có một người, sẽ chẳng có cách nào bắt được Tô Vũ, huống chi, mục tiêu của chúng ta cũng không phải là giết chết Tô Vũ."

Bóng người thì thầm: "Huynh đài ẩn núp rồi muốn ra tay bắt lại Tô Vũ, tức là đã biết giết Tô Vũ không phải mục đích, đúng không?"

Huyết Nguyệt cười lạnh: "Ngươi muốn lôi kéo ta? Không cần, đều dùng bản lĩnh đi! Di tích chỉ có một cái, Sơn Hải đều muốn tiến vào Nhật Nguyệt, tiến vào Vĩnh Hằng! Ngươi kéo theo một đám người, cuối cùng làm sao mà chia?"

Dứt lời, Huyết Nguyệt độn không bỏ đi!

Bóng người cũng không vội, hỏi với theo: "Di tích trong Đại Hạ phủ đương nhiên là kiếm bộn liền đi, ai còn dám chiếm lấy trong thời gian dài? Thật sự coi là Hạ gia chết hết rồi? Nếu phá hư tính khai phá, các vị Sơn Hải, như vậy sẽ có kết quả gì?"

Huyết Nguyệt không để ý tới, hắn lại độn không, sau một khắc hắn mới hiện thân lần nữa, lạnh lùng quát: "Cút đi! Ngươi còn đi theo thì ta sẽ giết ngươi!"

"Huynh đài hà tất tránh xa người ngàn dặm như thế! Chỉ bằng vào sức của một người sẽ không làm được, liên lạc cường giả các giáo phái, đồng loạt ra tay thì mới có hi vọng!"

Bóng người kia chợt đổi giọng, nghiêm túc nói: "Nếu huynh đài khư khư cố chấp, vì để đảm bảo an toàn, thật sự đến thời khắc mấu chốt, chúng ta chưa chắc sẽ đứng chung một chỗ với huynh đài."

"Ngươi uy hiếp ta?"

"Không dám!"

Bóng người nọ nói thẳng: "Huynh đài quá lỗ mãng, ta sợ ngươi làm hỏng sự tình."

"Hừ!"

Huyết Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Hạng người giấu đầu lòi đuôi! Ngươi là người phương nào?"

"Phó giáo chủ Huyết Hỏa giáo!"

"Ồ, Huyết Hỏa giáo... giáo chủ ngớ ngẩn kia của các ngươi vài tháng trước đã bị Hạ Long Võ chém giết, còn dám xuất đầu lộ diện?"

"Nếu huynh đài biết có nguy hiểm, hà tất còn khư khư cố chấp? Giáo chủ của chúng ta là Nhật Nguyệt cảnh chính là đã chết như vậy!"

Bóng người nọ đề nghị lần nữa: "Cùng hợp tác đi, đều là hành động trong cảnh nội của Đại Hạ phủ, cẩn thận một chút, miễn cho bị Hạ gia tận diệt."

Huyết Nguyệt lạnh lùng hỏi: "Bên ngươi có bao nhiêu Sơn Hải?"

Dứt lời, hắn lại cười lạnh: "Ai biết các ngươi có sớm thỏa thuận gì hay không, ta ra sức cho các ngươi, sau đó lại cắn ta một cái, đều là người thông minh, không cần thiết nói mấy thứ này, ai có thể tin tưởng ai được chứ?"

"Điều này cũng đúng."

Bóng người kia cười khẽ: "Không cần người nào tin tưởng người nào, thế nhưng tối thiểu có một chút kế hoạch, tổ chức, thực lực cá nhân thì sao bắt nổi Tô Vũ?"

"Không bắt được Tô Vũ, ngươi và ta đấu đến đầu rơi máu chảy thì có ý nghĩa gì?"

Bóng người lắc đầu cảm khái: "Bắt được Tô Vũ mới là điều then chốt! Mà sự tình so với huynh đài tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều, không chỉ chúng ta nhìn chằm chằm Tô Vũ, mà có rất nhiều gia hỏa cũng đang ngó chừng hắn. Việc liên quan tới di tích, ngươi không thật sự cho rằng mọi người sẽ không coi là việc to tát đấy chứ?"

Huyết Nguyệt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nhạo: "Đơn thần văn nhất hệ ấy hả? Bọn chúng dám ra tay sao? Còn phải sinh tồn ở Đại Hạ phủ, chúng không sợ Hạ gia tra ra được, lấy mạng của bọn hắn à?"

"Ha, trừ phi chứng cứ rõ ràng bị tra ra được, bằng không, dù cho Hạ gia hoài nghi thì cũng sẽ không ra tay với bọn họ, không phải sao?"

Huyết Nguyệt yên lặng, rất nhanh lại hỏi lần nữa: "Chỗ ngươi có bao nhiêu vị?"

"Tính cả ta thì là 3 vị Sơn Hải!"

Bóng người đáp: "Cộng thêm huynh đài thì chính là 4 vị, những nơi khác dù sao cũng quá xa, trừ phi sớm thu được tin tức, bằng không, ai dám chạy về Đại Hạ phủ, không sợ chết à? Dù cho là ta thì cũng phải cẩn thận chặt chẽ, không dám làm loạn."

Huyết Nguyệt cười lạnh, quả là phải cẩn thận chặt chẽ, thứ tới chẳng qua là một tàn ảnh thần văn mà thôi, không bằng được cả phân thân.

"Làm sao để liên hệ?"

"Truyền âm phù, khoảng cách gần, đều ở chung quanh Tô Vũ cả, vẫn có thể liên hệ!"

Dứt lời, một viên truyền âm phù bị ném ra ngoài, Huyết Nguyệt cầm vào tay, cấp tốc kiểm tra một hồi, hắn hừ lạnh một tiếng, trong tay toát ra một ngọn lửa huyết sắc, thiêu đốt một thoáng, lúc này mới bỏ đồ vào trong túi.

"Huynh đài xưng hô thế nào?"

"Huyết Nguyệt! Ngươi thì sao?"

"Huyết Nguyệt... Coi như có duyên với Huyết Hỏa giáo ta, cứ gọi ta Huyết La Sát là được!"

Huyết Nguyệt cười nhạo một tiếng, cũng không để ý tới nữa, cấp tốc độn không rời đi.

Chờ hắn đi rồi, thân ảnh Huyết La Sát như ẩn như hiện, gã hơi hồ nghi, gia hỏa kia là của Thị Huyết tộc!

Chưa từng nghe Thị Huyết tộc muốn nhúng tay vào Đại Hạ phủ a!

"Ngay cả Thị Huyết tộc đều tới quấy nhiễu, di tích này thật đúng là cuốn hút lòng người."

Tô Vũ có di tích sao?

Có!

Đây là nhận thức chung của mọi người!

Bằng không, thật sự cho rằng khai khiếu đơn giản như vậy à?

Thoáng cái liền có thể mở mấy trăm khiếu?

Mấy tháng liền khai mấy trăm khiếu?

Ngươi khai khiếu một hai trăm thì coi như thôi, cho các vị thiên tài chút thời gian thì bọn hắn cũng làm được, nhưng ngươi trọn vẹn khai 300 khiếu trở lên, tốn hao thời gian chưa tới nửa năm, ngươi lừa ai chứ?

Tình hình như thế cũng chỉ có những người nắm giữ di tích thì mới có thể làm được, cũng là nguyên nhân năm đó sinh ra không ít vô địch.

Bây giờ, di tích càng ngày càng ít, càng ngày càng khó phát hiện.

Tô Vũ nắm giữ một di tích, có người nào mà không động tâm?

Hạ gia đều đang tìm kiếm!

Nam Nguyên... Mọi người cũng không rõ di tích này rốt cuộc có ở đó hay không, bên đó bây giờ bị phong tỏa, không ai dám tùy tiện tới gần, nếu là nằm trong Nam Nguyên thì khó đoạt, nếu không có ở trong đó thì chính là cơ hội!

Cược một lần thử xem!

Nếu không nằm trong Nam Nguyên, mọi người cũng có thể tìm được di tích, đạt được truyền thừa, hoặc là dứt khoát tìm ra chút manh mối từ chỗ Tô Vũ, có lẽ thứ hắn nắm giữ lại càng nhiều.

Hợp Khiếu pháp kia cũng có lẽ chính là lấy từ trong di tích ra!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play