Cục lông nhỏ giải thích, nó rất ủy khuất, ngươi nói là cắn mà.
"Vậy ngươi thôn phệ thử đi."
Hắn vừa nói xong, Cục lông nhỏ đã biến mất, Tô Vũ vội vàng dùng ý chí lực càn quét, cái tên này ẩn thân, không phải ẩn thân mà là một loại thiên phú, nó có thể giống như thần văn, cụ hiện hay không cụ hiện đều được.
Sau một khắc, Cục lông nhỏ xuất hiện.
Tô Vũ nhìn thoáng qua thần văn chiến kỹ của mình, không có phản ứng gì cũng không ít đi thần văn nào.
Cục lông nhỏ xuất hiện, nháy mắt, "Thôn phệ rồi!"
"Vô nghĩa!"
Tô Vũ mắng một tiếng, thế mà chỉ là một tên lường gạt, ngươi thôn phệ cái lông ấy!
Vừa mắng xong, bên cạnh, Bạch Ly bỗng nhiên hét lên một tiếng!
Thanh âm bén nhọn vô cùng!
"Thần văn chữ "Độn" của ta đâu?"
"..."
Tô Vũ: "..."
Cạn hết cả lời!
Cục lông nhỏ cũng cấp tốc chạy tới sau lưng Tô Vũ, thanh âm nó non nớt, nhỏ giọng đáp: "Của ngươi đều kết thành một chỗ, thôn phệ không được, ta còn nhỏ, còn yếu, của nó dễ nuốt hơn..."
Cách đó không xa, Bạch Ly đều sắp điên rồi!
Nó vừa rồi còn đang xem kịch!
Còn đang xem Tô Vũ và Cục lông nhỏ biểu diễn cơ mà!
Bạch Ly cũng cảm giác ý chí lực chấn động một cái, như có thứ gì đó muốn xuyên vào trong đầu, nó còn chưa kịp phản ứng. Chờ Tô Vũ tra hỏi, Cục lông nhỏ xuất hiện, nó nhìn lại... Đậu, thiếu mất một thần văn!
Giờ khắc này, Bạch Ly thật sự sắp điên rồi!
Thần văn của ta đâu?
"Trả cho ta!"
Nó thét chói tai, không còn vẻ yêu mị ngày thường, cũng mất đi bộ dạng thanh thuần, chỉ có dáng vẻ tức đến nổ phổi!
Thần văn của ta!
Thế mà đều không có cảm giác đau đớn!
Tô Vũ cũng ngây ra, nhìn về phía Cục lông nhỏ đang trốn sau lưng, má nó!
Ngươi nuốt rồi à?
Cứ thế mà nuốt?
Bạch Ly quả thực không có cảm giác gì, chỉ vào lúc đầu khi Cục lông chui vào biển ý chí thì có chút cảm ứng, thần văn mất đi, nếu không phải nó cảm giác có điều không đúng nên mới đi kiểm tra, bằng không sẽ chẳng thể phát hiện!
"Người thơm, ngươi bảo ta nuốt mà..."
Cục lông nhỏ giải thích, nó lập tức ném nồi.
Tô Vũ im lặng, ta bảo ngươi nuốt của ta, không có bảo ngươi nuốt của Bạch Ly. Thôi thôi, nuốt thì nuốt đi.
"Nuốt rồi có khả năng trả lại được không?"
"Ăn!"
"..."
"A!"
Bạch Ly thét lên, ăn? Một viên thần văn của nó đã bị ăn!
Tô Vũ móc móc lỗ tai, tức giận nói: "Cũng không phải Chủ Thần văn, kêu la cái gì! Một viên nhị giai thần văn mà thôi, tốn mấy tháng chẳng phải sẽ bù lại sao?"
Hết thảy Đại Yêu: "..."
Con mẹ ngươi mới mấy tháng!
Một viên nhị giai thần văn, dù cho Bạch Ly đến Đằng Không thì không tốn từ nửa năm đến một năm thì cũng đừng hòng dưỡng ra một viên nhị giai. Thần văn trước hết phải phác họa, sau đó hoàn chỉnh, trở thành nhất giai thần văn, cuối cùng cần uẩn dưỡng trở thành nhị giai, không tốn một hai năm có thể bù lại sao?
Nhưng mà tưởng tượng tới chuyện Tô Vũ tu luyện mới bao nhiêu tháng đã có 8 miếng nhị giai thần văn, vài vị Đại Yêu đều yên lặng.
Không thể so sánh!
Đối với Tô Vũ mà nói, có lẽ thật sự chỉ là chuyện chưa tới một tháng mà thôi.
Tô Vũ hơi khác thường mà nhìn Cục lông nhỏ, "Có thể nuốt của Lăng Vân không?"
"Ví dụ như nó..."
Hắn chỉ chỉ Ảnh Tử dưới chân, Ảnh Tử hơi hơi chấn động một cái, sau một khắc, Ảnh Tử lại chấn động. Cục lông nhỏ mới nấp sau lưng Tô Vũ bị chấn bay ra, ủy khuất nói: "Không được, biển ý chí của nó phòng ngự mạnh, chấn ta văng ra..."
Giọng Ảnh Tử truyền đến, thăm thẳm và sợ hãi: "Đại nhân, thiên phú của nó thật là đáng sợ, ta đều không phát giác được, nếu không phải nó muốn xâm nhập biển ý chí thì ta thật sự không có cảm nhận được sự xuất hiện của nó, cái tên này đến Lăng Vân cảnh thì chính là thiên địch của Văn Minh sư cùng giai, chủng tộc này... Trước kia chưa từng nghe nói qua!"
Tô Vũ gật đầu, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua.
Không có ghi chép!
Cục lông nhỏ này là Hồng Đàm chộp tới, Chư Thiên chiến trường còn có con thứ hai hay không thì cũng khó nói.
Tô Vũ cũng khó xử, quá nguy hiểm!
Cái tên này mang ở trên người chẳng phải là ngày ngày phải cẩn thận, đề phòng bị nó nuốt thần văn hay sao?
Bất quá thần chùy của hắn cũng có thể nện cho đối phương hiện hình, nện văng khỏi biển ý chí.
Nghĩ đến đây, Tô Vũ bỗng nhiên nói: "Ngươi xông vào biển ý chí của ta thử xem."
Hắn vừa nói xong, cũng cảm giác biển ý chí bị đồ vật gì đó chui vào, giống như lần đầu tiên khi hắn thấy nó, Cục lông nhỏ giống như đã sớm muốn ăn hắn!
Mà ngay khi nó sắp đột phá biển ý chí, Tô Vũ đều đang chuẩn bị dùng chùy nhỏ nện cho nó đi ra thì bỗng ầm ầm một tiếng!
Bên trong biển ý chí, sách họa vàng kim một mực bất động dường như cảm ứng được xâm lấn, bộc phát ra một vệt kim quang!
Ầm!
Cục lông nhỏ hiện hình đập vào trên vách tường, từ trên vách tường trượt xuống, đầu óc nó quay cuồng mơ hồ, miệng còn chít chít kêu lên: "Chẳng thơm!"
Tô Vũ bật cười!
Thú vị!
Thứ này xâm lấn biển ý chí, sách họa thế mà lại phản kích, đây còn là lần đầu tiên.
Không, lần thứ hai!
Lần thứ nhất khi hắn phác hoạ thần văn chiến kỹ, các mô hình thần văn chiến kỹ tiến vào đều sẽ bị đánh nát tức thì!
Không đúng, là lần thứ ba.
Lần thứ hai, hẳn là khi Tô Vũ phác họa vạn tộc thần văn thì vẫn luôn bị sách họa đánh nát.
"Gạt bỏ!"
Tô Vũ phì cười, sách họa màu vàng kim gạt bỏ đi một ít gì đó, biển ý chí của hắn giống như không phải ai cũng đều có thể xâm lấn, một chút thứ bất lợi với hắn thì đều sẽ bị gạt bỏ ra ngoài.
Chùy nhỏ, văn binh, nhân tộc thần văn... Những vật này đều không bị phản kích.
"Có vẻ thú vị!"
Lại nhìn Cục lông nhỏ, Tô Vũ cười xán lạn, ngươi đã không đối phó được ta, vậy thì không có gì uy hiếp, ngược lại còn là thủ đoạn cao cường để đối phó những người khác.
Thôn phệ thần văn... Thật lợi hại, Bạch Ly bây giờ còn đang sụp đổ vì bị mất thần văn kia kìa.
...
Không để ý tới Bạch Ly còn đang sầu khổ, Tô Vũ tiến lên nhặt Cục lông nhỏ còn đang kêu "Chẳng thơm" kia lên.
Cái tên này hình như ngoại trừ năng lực thôn phệ thì phương diện khác cũng chẳng còn năng lực gì.
Không đả thương được thân thể, nuốt không được nguyên khí.
Ánh mắt hắn hơi khác thường, bỗng nhiên nói: "Tiểu gia hỏa, nuốt thần văn có thể tấn cấp sao?"
Cục lông nhỏ trợn mắt nhìn hắn, nó hơi ủy khuất, không muốn nói chuyện.
Nó chỉ muốn ăn thứ ngon lành thôi!
Hiện tại phát hiện mùi vị thì vẫn còn, chỉ là ăn không được, quá bi thương.
Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn hỏi: "Có thể ăn mảnh vỡ thần văn không?"
Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm còn có phòng Mảnh vỡ, trong ấy chứa đầy mảnh vụn của thần văn, nếu cho tên này ăn, đút cho nó lên tới Lăng Vân, thậm chí là Sơn Hải, vậy thì sẽ đến mức nào?
Đến Nhật Nguyệt, vô địch...
Khụ khụ, ngẫm lại thì thôi.
Nhưng vào thời khắc này Tô Vũ nghĩ đến vị vô địch ngày đó đến đột kích, chính là dùng thần văn để đột kích.
Ha ha!
Nếu như tên kia gặp phải Cục lông nhỏ có thể nuốt thần văn, ngươi tới bao nhiêu thì chết bấy nhiêu, ngươi có bao nhiêu thần văn để mà đưa đến đây?
Lúc này mới gọi là trâu bò!
Đưa chất dinh dưỡng tới cửa nha!
Ánh mắt Tô Vũ sáng rực mà nhìn Cục lông nhỏ, lớn lên hệt như quả cầu, bản lĩnh thì lại cao thâm khó lường, cảm giác rất hữu dụng.
"Ăn... Không thơm."
Cục lông nhỏ đáp lời, nó hơi uể oải, nó dĩ nhiên có thể ăn thế nhưng những vật kia không thơm, ngươi mới thơm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT