Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, hắn chợt nghĩ đến một kẻ mà hắn vẫn chưa đụng tới: Hạ Thanh.
Kế hoạch cần phải tiếp tục!
Ta cần sự trợ giúp của các ngươi!
Bởi vì... Ta cần thực lực càng mạnh hơn đi đối phó với Đơn thần văn nhất hệ lúc nào cũng lăm le đến trả thù, dưới tình huống như vậy, ta cần phải đi tới di tích, tiếp nhận lần truyền thừa thứ hai!
Ta không thể không đi!
Thế nhưng ta không có chỗ dựa vào!
Cho nên... Ta nghĩ đến ngươi!
Ta cần bằng hữu trợ giúp!
Tô Vũ cười, rời đi thì cũng không vội.
Kế hoạch này còn cần phải được hoàn thiện, cần viên mãn, mà chính mình cũng nên làm một chút chuẩn bị.
Quyết định rời đi này quá đột ngột.
Chính hắn vốn cũng không nghĩ tới!
Hắn muốn đi nhưng không nghĩ tới lại là lúc này, quá đột ngột, hắn và Đại Minh phủ chẳng qua là tiếp xúc đơn giản một lần mà thôi, chỉ là hành vi đào chân tường thông thường của bên kia.
Lúc đưa ra Hợp Khiếu pháp, người của đối phương chỉ là tiếp xúc qua với hắn một lần, đại khái cũng không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý rời đi.
Rời khỏi đại phủ xếp trong ba vị trí đầu, ly biệt quê hương, đi tha hương phát triển, đây không phải là lựa chọn của thiên tài.
Thiên tài sẽ đi tới nơi càng mạnh mẽ hơn!
Đại Minh phủ một mực đang đào người, dĩ nhiên, cơ hồ không đào được ai, người kém thì bọn hắn chướng mắt, mà mạnh thì người ta sẽ không để ý.
Cũng chỉ có mỗi mình hắn!
Tô Vũ nghĩ đến đây thì bất giác bật cười.
Không phải vì bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ đến việc đi tới Đại Minh phủ, Chu gia bên đó... Thoạt nhìn rất thảm.
...
Một đêm này, rất nhiều người đều ngủ không ngon.
Không thể nghỉ ngơi tốt!
Trời vừa sáng, rất nhiều người liền rời giường.
Rất nhiều người căn bản là cả đêm không ngủ!
Tin tức vẫn tiếp tục truyền vang.
Đại Hạ phủ là phủ lớn, ở đây xuất hiện thiên tài mà còn là thiên tài vô cùng khác biệt, tin tức này truyền đi rất nhanh, giống như vị thiên tài Đơn thần văn hệ ở Đại Chu phủ kia, một đường xuôi nam, càn quét bốn phương, rất nhiều người cũng đang chăm chú theo dõi.
Bây giờ, Đại Hạ phủ cũng xuất hiện một vị thiên tài, dưỡng tính trảm Đằng Không không nói, còn sáng tạo ra nhiều bộ công pháp rất hữu dụng. Lúc này người quan tâm đến Tô Vũ không hề ít.
...
Tiền Chí Hoa, một học viên bình thường của Đại Hạ Văn Minh học phủ, không có gì đặc thù, nếu nói về điểm đặc biệt thì đại khái là y đến từ Đại Minh phủ.
Đương nhiên, y thuận tiện còn phụ trách kiếm chút thu nhập thêm.
Không phải việc lớn gì!
Chính là tiến cử với một chút thiên tài về Đại Minh phủ, Đại Minh chúng ta rất tốt, Phủ chủ của ta coi trọng nhân tài, coi trọng thiên tài.
Không ít người đều biết y, Đại Hạ phủ cũng biết.
Người như thế không chỉ có một hai tên, ở đại học phủ nào cũng đều có.
Chuyên kéo người!
Có thể lừa dối một người... Khụ khụ, là có thể đào đi một người thì tính một người.
Thiên tài sống không như ý thì vẫn phải có a.
Kéo về được một vị thiên tài thì sẽ nhận được ban thưởng, Tiền Chí Hoa mặc dù vào phủ ba năm nhưng cũng không kéo về được ai. Y cũng chẳng quá để ý, y tới Đại Hạ Văn Minh học phủ là do Đại Minh phủ chi tiền cử đi, y rất vui lòng làm chuyện này.
Có thể được Đại Minh phủ tuyển chọn, là vì trông y thoạt nhìn rất đàng hoàng đáng tin, Đại Minh phủ luôn cảm thấy những năm qua họ không như ý, không kéo được người, đó là bởi vì đi kẻ đi lôi kéo người ta có dáng vẻ bề ngoài trông quá hèn mọn.
Chu Thiên Đạo thậm chí nghĩ tới việc an bài một nhóm nữ học viên đẹp mắt đi lôi kéo người.
Suy nghĩ một chút, kế hoạch này bị quá nhiều người lên án nên cuối cùng đành từ bỏ.
Kể cả Tô Vũ... cũng là do Tiền Chí Hoa đi lôi kéo.
Tiền Chí Hoa chưa bao giờ nghĩ tới thật sự có thể dụ được Tô Vũ.
Chỉ là muốn tiếp xúc theo thông lệ mà thôi!
Nói đùa gì chứ, người ta có sư tổ sắp Nhật Nguyệt, sư bá sắp Sơn Hải, sư phụ chém giết Lăng Vân, được thật nhiều người coi trọng, có Các lão, có bằng hữu thiên tài cả nắm, thực lực bản thân lại mạnh mẽ vô cùng.
Thiên tài như vậy, ngươi có thể kéo nổi à?
Lần trước, y thấy Tô Vũ thì chỉ như nhìn người qua đường mà thôi, y không phải người có tên tuổi ở Đại Minh phủ, đối với những thiên tài này, y đều không có tư cách gì để tới gần.
Chuyện tối ngày hôm qua, y cũng biết.
Cũng đi xem!
Thoải mái muốn chết!
Giết cho Đơn thần văn nhất hệ không dám ngẩng đầu, quá bá đạo, quá bá khí!
Gã Địch Phong kia đặt tại Đại Minh Văn Minh học phủ thì cũng là sự tồn tại cấp cao nhất, không có cách nào cả, Đại Minh phủ ta đúng là hơi kém một chút, không nói Địch Phong, học viên xếp trong mười vị trí đầu đến chỗ y thì hình như đều có hy vọng lên xếp hạng nhất.
Nếu không phải là như thế, lúc trước Chu Thiên Đạo hà tất phải tỏ vẻ đáng thương, mặt lạnh dán mông nóng của Hạ Long Võ người ta để mong mấy năm sau, thiên tài của Đại Hạ phủ sẽ dẫn người Đại Minh cùng đi Tinh Vũ phủ đệ.
Dù cho Hạ Long Võ châm chọc khiêu khích, không để vào mắt, thì Chu Thiên Đạo cũng không thèm để ý chút nào, kiểu gì cũng được.
Không có cách, mình yếu hơn người ta mà.
Đơn độc đi thì tỉ lệ tử vong quá cao.
Lôi kéo những thiên tài này, Tiền Chí Hoa xưa nay không ôm bất cứ hy vọng nào, chỉ là muốn tới gần, tạo ấn tượng hơi quen mắt, ngày sau nếu thật sự có cơ hội, có lẽ còn có thể kéo ít quan hệ.
Chuyện hôm qua đến hôm nay đã truyền ra.
Tiền Chí Hoa cũng không thèm để ý, ta đã thấy được, còn cần các ngươi loan tin à?
Về phần thu thập tin tình báo cho Đại Minh phủ, các đại phủ đều có người làm việc ấy rồi, y không cần, y không phải gián điệp, y chỉ tới để kéo người, mặt khác thì đại khái y không chịu trách nhiệm. Chuyện viết tình báo không tới phiên y, cũng không cần y, hôm nay hẳn là tin tức đã lan đến Đại Minh phủ hết rồi.
"Tô Vũ... Lợi hại quá!"
Trong Dưỡng Tính viên, Tiền Chí Hoa sống trong một căn phòng nhỏ, tiền công không cho ở biệt thự, đáng tiếc, Đại Minh phủ không có tiền, quá hẹp hòi! Chúng ta là nhân viên do nhà nước cử đi, thế mà không cho ở biệt thự, những thiên tài kia làm sao tin tưởng chúng ta có tiền có thế được chứ?
Không hề có tí giá trị quan hệ xã hội nào!
Nghe phòng bên ồn ào bàn tán, vài người đang trò chuyện, không ai nói về ngày khánh điển mà đều đang bàn luận về Tô Vũ. Y cũng rất phiền muộn, các ngươi đâu phải là không nhìn thấy?
Còn trò chuyện cái gì chứ!
"Hợp Khiếu pháp thật là lợi hại, đáng tiếc, ta chỉ có thể tu luyện bản khai khiếu 18 cái, nghe nói còn có bản dành cho thiên tài, khai 30 khiếu. Cũng không biết bên Đại Minh phủ có được trao quyền hay chưa, Phủ chủ đại nhân mau đến xách về đi chứ, bằng không thì càng ngày càng không bằng Đại Hạ phủ!"
Ngoại trừ bản thiên tài, nghe nói, chẳng qua là nghe nói, khả năng là còn có một phiên bản siêu cấp!
Nghe nói là do Tô Vũ tự dùng để tu luyện, giới hạn chỉ cung cấp cho mấy người, năng lực phụ trợ hợp khiếu mạnh đến đáng sợ, đây cũng không phải là thứ mà họ có thể mơ ước.
Đang nghĩ ngợi chuyện linh tinh thì bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.
Tiền Chí Hoa hơi sững sờ, ai tới vậy?
Có điều tại học phủ thì y cũng không cần quá lo lắng.
Mở cửa, ngoài cửa không có một ai.
Y hơi cáu một chút, vừa định nói ai lại nhàm chán như vậy, sau một khắc, giống như một dòng nước phun trào, một bóng người hiện ra.
Giờ khắc này, Tiền Chí Hoa choáng váng!
Tô Vũ!
Ơ đệt!
Hắn... sao hắn lại tới chỗ ta?
"Tô... Tô..."
Trong thời gian ngắn, y không biết nên xưng hô như thế nào, gọi sư đệ thì cũng quá khinh thường!
Gọi học trưởng, người ta nhỏ hơn y đó.
Gọi đại nhân, ui chao quá nịnh nọt!
Ta... Ta phải gọi thế nào chứ?
Tiền Chí Hoa chóng mặt, thật sự kinh ngạc, nhân vật lớn mà tất cả mọi người đều đang nghị luận bỗng nhiên lại đến nhà mình làm khách, cảm giác này... y hơi thụ sủng nhược kinh, tim thì đập mạnh không thôi.
"Không mời ta đi vào ngồi một chút à?"
"A a a... Ngồi... Nhanh ngồi..."
Tiền Chí Hoa vội vàng chào hỏi, Tô Vũ cười khẽ, cất bước vào cửa, cửa cũng tự động đóng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT