Bên cạnh lôi đài, người đến càng ngày càng nhiều.

Tô Vũ đứng ở một bên lôi đài không lên tiếng, không nói lời nào.

Họ có đáp ứng không?

Hắn không biết!

Đáp ứng, có lẽ hôm nay sẽ là lần đầu tiên có màn giết người trên lôi đài kể từ khi mình tới học phủ!

Đúng vậy, lần đầu tiên.

Đối với Hoàng Khải Phong, đối với những người khác, hắn đều không giết người, trọng thương cũng tốt, hạ gục cũng tốt, đều có thể trị hết.

Giết người... Hắn chỉ từng giết Vạn Tộc giáo.

Nhưng mà hiện tại, có lẽ trên tay hắn sẽ nhiều thêm một cái đầu.

Một lát sau, Địch Phong trở về, hừ lạnh một tiếng, một bản hiệp ước sinh tử bị gã ném ra ngoài, "Ký tên đi!"

Tiếng ồ vang vọng thốt lên từ bốn phía!

Ngày khánh điển, sinh tử lôi!

Đây là lần sinh tử lôi đầu tiên trong mấy năm qua ở Đại Hạ Văn Minh học phủ!

Tô Vũ tiếp nhận hiệp ước, cũng không nói nhảm mà cấp tốc kí tên, sau đó ném bản hiệp ước của mình qua cho gã, nhếch miệng nói: "Kí đi!"

Địch Phong cũng không nhiều lời, trực tiếp ký tên của mình.

Hiện tại, trọng tài trên đài đang là Triệu Minh.

Phía dưới, có rất nhiều vị Các lão góp mặt.

Tôn các lão bỗng nhiên đi ra, lạnh lùng nói: "Triệu Minh, ngươi xuống đi, ngươi nhậm chức trong sở nghiên cứu Nguyên Thần, Tô Vũ ra tay thì ngươi không thích hợp làm trọng tài!"

Triệu Minh cười nói: "Đều đã là sinh tử lôi, còn cần ta làm gì?"

"Sinh Tử lôi phân sống chết, ai biết ngươi có nhúng tay vào không!"

Dứt lời, Tôn các lão nhìn một vòng, bỗng nhiên nói: "Không cần trọng tài, nhiều Các lão có mặt ở đây rồi, hai ngươi lên đài, phân rõ sống chết, việc này dừng ở đây, chiến đấu kết thúc!"

Lời này vừa nói ra, có người nhíu mày.

Nhiếp lão chạy đến, Triệu Lập cũng chạy tới, Trần Vĩnh cũng có mặt...

Từng vị cường giả đều lần lượt xuất hiện.

Ngô Nguyệt Hoa quát: "Tô Vũ, quấy rối cái gì, hắn rõ ràng muốn tấn cấp Đằng Không trên lôi đài, loại chiến đấu vô sỉ ấy không cần thiết tiếp nhận!"

Triệu Lập cũng cau mày nói: "Đều là thiên tài của học phủ, nhất định phải phân chia sinh tử làm gì? Không cần, người nào nhận thua cũng tính là thua rồi..."

Vẫn còn có người không quá yên tâm.

Chính như Ngô Nguyệt Hoa nói, Địch Phong rõ ràng muốn tấn cấp để giết người!

Tô Vũ mặc dù mạnh, nhưng đối với thiên tài mới vào Đằng Không thì chưa hẳn hắn có thể thắng.

Đợi bọn họ nói xong, Tô Vũ mới nhẹ giọng đáp: "Hiệp ước đều đã ký rồi, cứ dựa theo ý của Tôn Các lão đi!"

Dứt lời, hắn liền nhìn về phía mọi người, cười nói: "Cảm tạ các vị lão sư bênh vực lẽ phải, bất quá hi vọng các vị lão sư đừng xuất thủ quấy nhiễu tranh tài, chết sống có số, học phủ vẫn hết sức xem trọng việc này, Vạn phủ trưởng chỉ sợ là cũng đang nhìn, người nào dám nhúng tay... Người đó sẽ chết, chư vị chớ vì ta mà mất mạng!"

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người liền run lên!

Trịnh Ngọc Minh chính là vết xe đổ.

Dưới đài, Trần Vĩnh cấp tốc đi tới chỗ Tô Vũ, y nhìn hắn, ánh mắt biến ảo chập chờn, thầm truyền âm: "Không nắm chắc thì hãy từ bỏ! Giết một người không giải quyết được vấn đề gì, không cần thiết phải đi cược một lần!"

Tô Vũ lắc đầu, chỉ cười mà không đáp lời.

Giết người không phải mục đích.

Địch Phong chỉ là hạng gà đất chó sành mà thôi!

Ta muốn dương danh, ta muốn lập uy, ta muốn cho người Đại Minh phủ biết, bọn hắn nghênh tiếp là một vị thiên tài, chứ không phải người tầm thường!

Ta không chỉ muốn giết Địch Phong, ta còn muốn một đường giết đến Đại Minh phủ!

Ở Đại Minh phủ ta không quyền không thế, ta không có cái gì, ta chỉ có dương danh mới có thể được Đại Minh phủ coi trọng!

Sư bá... Xin lỗi ngài!

Giờ khắc này, trong lòng Tô Vũ đã vẽ ra con đường.

Hôm nay giết Địch Phong, Văn Minh học phủ không tiếp tục ở lại chờ đợi được nữa, Đại Hạ phủ không tiếp tục chờ được nữa, bởi vì Đơn thần văn nhất hệ chưa diệt, dù cho hắn giết nhiều người hơn thì cũng không thay đổi được cái gì.

Sau một khắc, Tô Vũ đạp không mà lên trên đài.

Hắn nhìn về phía Địch Phong, ngoắc tay: "Đi lên, ta cho ngươi thời gian tấn cấp Đằng Không!"

Lời này vừa nói ra, bốn phương chấn động!

Điên rồi à?

Địch Phong cũng nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, đạp không lên đài.

Gã nhìn về phía Tô Vũ, nhíu mày không thôi.

Gã đang nghĩ, liệu Tô Vũ có phải chờ khi mình tấn cấp bèn tập kích mình hay không?

Tô Vũ chắp hai tay sau lưng, nhìn Địch Phong rồi thản nhiên nói: "Cho ngươi thời gian, ngươi không quý trọng?"

Giết một tên dưỡng tính, há có thể dương danh?

Hắn phải giết Đằng Không!

Thiên tài Đằng Không!

Cường thế mà đánh giết!

Tô Vũ ta hôm nay muốn dương danh bốn phương!

"Đây là chính ngươi muốn chết!"

Địch Phong không do dự nữa, cắn răng, nuốt vào một viên thuốc, gã một mực cảnh giác nhìn Tô Vũ, sau một khắc, ý chí lực của gã bắt đầu quay cuồng, bắt đầu chấn động.

Ầm ầm!

Biển ý chí rung động, một lát sau, trên thân gã lấp lánh kim quang!

Thần văn hiện ra!

Ý chí lực cụ hiện, thần văn cụ hiện, ba thần văn cấp tốc tấn cấp, toàn bộ hóa thành nhị giai.

Mà khoảng thời gian này, Tô Vũ vẫn một mực đứng yên mà xem, giống như đang thưởng thức, đang chờ đợi cái gì đó.

Địch Phong cảm thấy phẫn nộ!

Hắn xem thường mình ư?

Hắn đang khinh thường mình sao?

Hôm nay gã bước vào Đằng Không cảnh, Văn Minh sư Đằng Không, Tô Vũ quá tùy tiện, hắn quả là đang muốn tìm cái chết!

Đâu chỉ Địch Phong rung động, những người khác cũng choáng váng không thôi.

Địch Phong thật sự đã tấn cấp!

Mà Tô Vũ cũng không quấy rầy, một mực yên lặng mà nhìn.

Hắn... điên rồi?

Một mực chờ đợi ba bốn phút, Tô Vũ mới cất tiếng: "Kết thúc rồi à?"

"Ngươi..."

Địch Phong vừa muốn nói chuyện, Tô Vũ đã ngắt lời: "Xem ra đã kết thúc!"

Dứt lời, tàn ảnh thoáng hiện!

Oanh!

Một tiếng vang dội thật lớn!

Tô Vũ chém ra một đao, đao khí tung hoành, trong tay Địch Phong xuất hiện một thanh trường thương, đó là huyền giai trường thương, gã cũng quát lên một tiếng lớn, đâm ra một thương!

Ý chí lực sôi trào!

Thần văn cụ hiện!

Nhị giai thần văn, nhị giai ý chí lực, giờ phút này ý chí lực quả thực rất mạnh mẽ!

Nhưng mà chúng lại vô dụng với Tô Vũ.

Dù chưa tấn cấp, hắn đã khai mở 106 Thần khiếu, biển ý chí trải qua thiên chùy bách luyện, thần văn cũng có nhiều viên đã tấn cấp nhị giai, hắn ngoại trừ chưa thể cụ hiện thì cái gì cũng đều mạnh hơn Địch Phong!

"Ngươi quá yếu!"

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, hết thảy thần văn công kích dường như đều vô hiệu trước hắn.

Không phải vô hiệu mà là yếu đi, bị hắn tự động triệt tiêu.

Ầm ầm!

Một tiếng vang dữ dội, Tô Vũ chém ra một đao, Khai Thiên đao!

Lực lượng mấy trăm khiếu huyệt bùng nổ, Địch Phong rút lui, tay cầm thương của gã nổ tung, máu chảy ồ ạt!

Sắc mặt Địch Phong lộ vẻ rung động!

"Hạng nhất Bách Cường ư?"

"Ha ha!"

Lại thêm một đao, ầm ầm một tiếng, Địch Phong bị hắn trực tiếp đánh rớt khỏi lôi đài, cánh tay triệt để nổ tung.

"Ngươi không xứng!"

Nhanh!

Quá nhanh!

Đao nhanh như cắt!

Nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!

Tô Vũ đạp không mà lên, một đao chém xuống!

Trong hư không, một vòng xoáy nguyên khí nổ tung, ầm ầm một tiếng, Địch Phong thổ huyết bay ngược ra, gã vội vàng nuốt vào một viên thuốc Phá khiếu đan!

Khiếu huyệt của gã bắt đầu nổ tung!

"Dùng đan dược thì vẫn là phế vật!"

Tô Vũ đạp không mà phóng tới, dưới chân có nguyên khí bay lên, hắn trực tiếp lăng không, vung đao chém xuống!

Ầm ầm!

Dù cho Địch Phong đã bạo mở khiếu huyệt thì giờ khắc này cũng không thể địch lại, gã thét gầm một tiếng muốn đánh trả nhưng lại bị Tô Vũ tung một đao chém cho quay cuồng!

"Không..."

Không có khả năng!

Địch Phong không tin, tất cả mọi người cũng không tin, đây là dưỡng tính chiến Đằng Không ư?

Không thể!

Tô Vũ không hơn Địch Phong từ tam trọng trở lên thì sẽ không có lực áp chế này!

Lúc bấy giờ, cường giả của Đơn thần văn nhất hệ đều dồn dập biến sắc, quá mạnh, tối thiểu thực lực của Tô Vũ phải xấp xỉ Đằng Không tứ ngũ trọng!

Tô Vũ đã mở ra 320 khiếu, hôm nay hắn triển lộ thực lực với tất cả mọi người!

"Ngươi quá yếu lại còn dám nhảy nhót trước mặt ta... Đi chết đi!"

Lần này, một đao cuồng bạo vô cùng, ầm ầm chém xuống!

Địch Phong nổi giận gầm lên, bỗng nhiên gã tung lên một viên thần phù, mà ngay một khắc này, một thanh chùy nhỏ vô thanh vô tức đập xuống biển ý chí của gã!

Một chùy này cực kỳ cường hãn!

106 Thần khiếu ẩn chứa lực lượng vô song há lại là thứ mà Địch Phong có thể so sánh!

Bịch một tiếng, thất khiếu của Địch Phong đều đang chảy máu, cả người đã ngất đi.

Bên ngoài, đám người Chu Bình Thăng biến sắc, quát lên: "Ngươi..."

Vừa kêu ra, đao của Tô Vũ đã cuồng bạo khôn cùng rơi xuống!

"Ta muốn giết hắn, các ngươi tới cản đi!"

Tô Vũ quát lên một tiếng vang dội!

Ngươi tới cản đi?

Ta xem ai dám!

Không một ai dám!

"Một đám rác rưởi!"

Oành!

Ầm!

Đao rơi, không khí nổ tung, nguyên khí nổ tung, sau một khắc, bịch một tiếng, một cỗ thi thể nổ tan ra!

Chia năm xẻ bảy!

Tô Vũ tùy ý tiếp nhận một tấm ngọc phù, cười khẽ, rất mạnh, đáng tiếc... Ngươi ở trước mặt ta mà lại dám nghĩ rằng mình có cơ hội xuất thủ sao?

Địch Phong đã chết!

Dù cho đến một khắc cuối cùng, gã cũng chưa thể phát huy ra bất luận thực lực gì, toàn bộ quá trình đều bị áp chế, từ đầu tới đuôi, không đến 30 giây thì đã bị Tô Vũ đánh nổ hoàn toàn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play