Tô Vũ đi thẳng vào vấn đề, mở miệng nói: "Toan Nghê, vài hôm nữa ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, ngươi làm thú cưỡi cho ta đi!"
Toan Nghê kém chút đã bật khóc!
Ngươi cuối cùng cũng nhớ tới ta rồi!
"Được!"
Chỉ đơn giản như vậy, từ khi Tô Vũ dọn nhà, mang đi Ảnh Tử và Thủy Nhân, Hỏa Nha cũng đã đi, đám ở lại như chúng nó thật sự đã có lòng muốn tự tử, chúng quá cô đơn lại còn đáng thương, quá thảm rồi.
Toản Sơn ngưu cũng kích động nói: "Đại nhân, Toan Nghê nhìn đẹp mắt, trên thực tế làm thú cưỡi thật sự là không được, Toản Sơn ngưu nhất tộc chúng ta mới đáng tin cậy, là lựa chọn tốt nhất để làm vật cưỡi!"
Cả chức vụ tọa kỵ cũng đều phải tranh đoạt!
Bạch Ly cũng gấp gáp, vật cưỡi... Ta làm thú cưỡi không thích hợp, không tranh nổi với hai tên kia, sau một khắc, Bạch Ly vội vàng nói: "Tô đại nhân, Ngô Gia tiểu thư thiếu một thú sủng thủ hộ, ta có thể!"
Ta đẹp mắt như vậy, làm thú sủng thủ hộ cho nữ sinh thật sự rất thích hợp!
Đều đi cả rồi, ta mà không đi thì ta sẽ chết.
Tô Vũ bật cười, gật đầu nói: "Có thể! Mèo trắng, sư tỷ của ta từ trước đến nay đều ở cùng với sư bá, chính ngươi hãy nghĩ kỹ, chớ làm loạn, cẩn thận mất đi cái mạng nhỏ."
"Nhất định không dám!"
Bạch Ly mừng rỡ, ta có thể ra ngoài rồi.
Tô Vũ nhìn về phía Toản Sơn ngưu, mở miệng nói: "Đằng Không cửu trọng, chủng tộc xếp thứ 182, Toản Sơn ngưu, ngươi cho ta cảm giác quá yếu, không lẽ thiên tài chủng tộc xếp trước 200 lại yếu như vậy sao? Nếu thế thì ta không cần thiết lưu lại ngươi, ngươi và Toan Nghê có tác dụng như nhau!"
Càng chất phác thì càng không đáng tin.
Toản Sơn ngưu xếp hạng không thấp.
Chủng tộc xếp thứ 182 lại mang đến cho Tô Vũ cảm giác không có chút cảm giác tồn tại gì.
Không có bản lĩnh đặc biệt gì!
Toản Sơn ngưu như thế liệu hắn có thể tin tưởng sao?
Còn không đáng tin bằng Toan Nghê!
Toản Sơn ngưu trầm mặc một hồi, rất nhanh bèn mở miệng nói: "Đại nhân, không phải ta yếu. Chẳng qua là so sánh với chủng tộc khác thì Toản Sơn ngưu nhất tộc am hiểu thứ khác biệt. Ảnh Tử chúng nó am hiểu ám sát, Toan Nghê am hiểu cường công, ta thì khác. Ngươi nghe tên của ta liền biết, chúng ta am hiểu nhất là đào núi đảo biển, xuyên không, độn đất, rất giỏi trốn chạy, núi lớn hơn nữa thì ta cũng đều có thể đào núi mà qua!"
Tô Vũ nhíu mày, việc này lúc trước hắn thật đúng là không để ý.
"Nói như vậy, tại vùng núi thì Toản Sơn ngưu nhất tộc các ngươi rất mạnh?"
"Có thể nói như vậy!"
Toản Sơn ngưu vội vàng đáp: "Đừng nhìn thân hình chúng ta lớn, kỳ thật ta không am hiểu cường công, Phá Sơn ngưu mới giỏi, Phá Sơn ngưu phá núi mà đi, chúng ta thì bí mật hơn một chút, đào núi mà đi, trong số Ngưu tộc thì chúng ta xem như tiềm hành giả."
Tô Vũ gật đầu, năng lực quả là như thế.
Vùng núi... Tinh Lạc sơn.
Nơi đó chính là vùng núi!
"Đằng Không cửu trọng..."
Tô Vũ nhìn về phía nó, nó không am hiểu cường công.
Tô Vũ cười, "Toản Sơn ngưu, nếu ngươi tiếp nổi mười quyền của ta thì ta liền tin tưởng ngươi có năng lực bảo mệnh không kém."
"Đại nhân..."
Toản Sơn ngưu trừng to cặp mắt trâu, có chút nghi ngờ nhìn hắn.
Chính nó đã là Đằng Không cửu trọng!
Dù cho hiện tại hơi suy yếu một chút, nhưng cũng không phải là một vị Thiên Quân như Tô Vũ có thể so sánh.
Chẳng lẽ hắn tấn cấp rồi à?
"Đại nhân, ngài hiện tại là thực lực gì?"
"Vạn Thạch tứ trọng!"
Vạn Thạch tứ trọng!
Toản Sơn ngưu suy nghĩ một chút, xem chừng vẫn được, "Đại nhân, ngài sẽ không vận dụng ý chí lực chứ?"
"Tất nhiên không." Tô Vũ cười đáp: "Chỉ là thuần túy dùng sức mạnh thân thể, ngươi để ta thử nhìn một chút, thế nào?"
"Cái này... Thôi được!"
Đằng Không cửu trọng so sánh với Vạn Thạch tứ trọng.
Toản Sơn ngưu biết Tô Vũ có thiên phú tốt, khai khiếu nhiều, nhưng mà nó cũng không yếu, lực phòng ngự vẫn rất mạnh, thế thì sao phải sợ?
Mười quyền mà thôi!
"Được, ta thả ngươi ra, Ảnh Tử, Thủy Nhân, nhìn chằm chằm nó cho ta."
Tô Vũ ra lệnh, Ảnh Tử cùng Thủy Nhân đều được hắn mang theo tới đây.
Sau một khắc, Tô Vũ mở ra lồng giam kim loại.
Toản Sơn ngưu chui ra, nó cảm thấy cực kỳ xúc động, có khoảnh khắc, nó thật sự nghĩ đến việc bỏ chạy.
Thậm chí là giết Tô Vũ rồi chạy!
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, quên đi thôi, chưa hẳn là nó có thể giết Tô Vũ, nếu nó thật ra tay, Ảnh Tử cùng Thủy Nhân vì để bảo mệnh, có lẽ sẽ giết nó.
"Đại nhân, mời!"
Toản Sơn ngưu cũng không nhiều lời, giờ phút này, trên thân trâu bộc phát ra kim quang nhàn nhạt, cái đầu không nhỏ tối thiểu cao hai mét, trước đó một mực bị chiếc lồng áp chế nên cũng không nhìn ra.
Tô Vũ không nói nhảm, trên nắm tay ngưng tụ nguyên khí.
Khí huyết bùng nổ!
Khiếu huyệt mở ra!
Bóng mờ kết giới che chắn nên cũng nhìn không ra cái gì.
Đột nhiên, Tô Vũ đấm ra một quyền!
Ầm ầm, tiếng vang thật lớn!
Một quyền oanh trúng đầu trâu của Toản Sơn ngưu.
"U...ù….!"
Toản Sơn ngưu bị đau, đầu chấn động lùi lại mấy bước, trong lòng nó rung động tột đỉnh.
Đây là Vạn Thạch?
Vô nghĩa!
Đây rõ là Đằng Không!
Nó hết sức hư nhược, giờ phút này còn chưa có bất kỳ sự khôi phục nào, hiện tại nếu nhận tiếp một quyền từ Tô Vũ, có lẽ nó sẽ ngất.
Vừa nghĩ tới thì chợt vang lên tiếng ầm ầm!
Lại là một quyền!
Toản Sơn ngưu cũng không kịp suy nghĩ cái gì, nó vội rút lui, kim quang trên đầu bùng nổ.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Tiếng nổ thật to dữ dội trong toàn bộ khu giam giữ, Tô Vũ một quyền rồi lại một quyền, tốc độ cực nhanh, mỗi lần đều là toàn lực ứng phó, dẫu sao hắn khai khiếu nhiều, nguyên khí nồng đậm, căn bản sẽ không xuất hiện chuyện nhất kích bùng nổ khiến cho nguyên khí hao tổn không còn.
Liên tục đánh ra chín quyền!
Trên đầu Toản Sơn ngưu xuất hiện một quyền ấn rõ ràng, sâu đủ thấy xương, giờ phút này, một tia huyết dịch thẩm thấu ra ngoài.
Sau một khắc, Tô Vũ quát lên một tiếng lớn, cuối cùng đấm ra một quyền!
Oanh!
Bịch một tiếng, Toản Sơn ngưu bay ngược, đập vào lồng giam kim loại, mắt trâu ngây ngốc nhìn về phía Tô Vũ.
Mà Tô Vũ thì khẽ nhíu mày.
Hắn đã tự đánh giá cao chính mình!
Toản Sơn ngưu chẳng qua là phòng ngự, mặc cho chính mình oanh ra mười quyền thì cũng chỉ đánh nó bay rớt ra ngoài, trên đầu có dấu quyền ấn mà thôi.
Nó mới là Đằng Không cửu trọng, trên thực tế, thực lực bây giờ của nó còn được đến Đằng Không thất trọng hay sao?
Cứ như vậy, Tô Vũ thế mà không thể dùng mười quyền đánh nổ nó.
Hắn không hài lòng, Toản Sơn ngưu thì đã choáng váng, vài đầu Đại Yêu khác giờ phút này cũng vô thanh vô tức.
Vạn Thạch tứ trọng!
Nói đùa cái gì thế?
Phải biết, Toản Sơn ngưu có khả năng xếp hạng trước 200, công pháp của chủng tộc nó chính là am hiểu phòng ngự, Hồng Đàm bắt về kỳ thật đều là thiên tài, Toản Sơn ngưu cũng thế, cái tên này khai khiếu không ít, có đến chừng 110 cái, khó khăn lắm xem như là Thiên giai công pháp.
Tu luyện dạng công pháp này mà còn bị Tô Vũ đánh bay, Tô Vũ có lực bộc phát cũng quá mạnh rồi.
Toản Sơn ngưu bò lên, mắt trâu trừng lớn, trên đầu quyền ấn đang dần tan biến, sau một khắc, Toản Sơn ngưu thở dài nói: "Đại nhân nếu không nói mình là Văn Minh sư, không ai sẽ tin đại nhân lại là Văn Minh sư, thực lực này... hẳn là có lực bộc phát Đằng Không."
Còn không phải Đằng Không bình thường!
Tô Vũ không hài lòng lắm, hắn nhíu mày, "Lực bộc phát vẫn hơi yếu một chút, không sao, rất nhanh thôi là ta liền có thể tới Vạn Thạch cửu trọng."
Rất nhanh thôi!
Dù cho không ở trong bí cảnh, hiện tại tốc độ hợp khiếu của hắn cũng không chậm.
Năm ngày tiến thêm nhất trọng, không tính là quá khó khăn.
Cả đám Đại Yêu đều im ắng.
Tô Vũ nhìn thân hình to con của Toản Sơn ngưu, mở miệng nói: "Có thể thu nhỏ lại chút không? Ra cửa rồi lại biến lớn thêm một chút!"
"Có thể."
Toản Sơn ngưu cũng không nói nhảm, cấp tốc thu nhỏ hình thể, nó hiển nhiên có khả năng khống chế, rất nhanh bèn biến thành hình dáng to như một con hổ, thoạt nhìn không quá lớn mạnh như trước nữa.
Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Toan Nghê, vẫn là Toan Nghê đẹp mắt hơn.
Kim quang lóng lánh!
Xem xét liền biết là chủng tộc mạnh mẽ!
Đương nhiên, hắn phải khiêm tốn, Toản Sơn ngưu làm thú cưỡi thích hợp hơn nhiều, Toan Nghê kỳ thật không thích hợp để khiêm tốn.
Tô Vũ cũng không nói nữa, hắn không giam giữ Toản Sơn ngưu, trực tiếp tiến vào phòng giam phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT