Trần Vĩnh cùng Tô Vũ tự nhiên không quản chúng nó đang bi phẫn như thế nào.
Trần Vĩnh thu nhận đủ ba cái thần văn.
Đều là thần văn chủng tộc riêng phần mình.
Chủ Thần văn của Ảnh Tử là "Ảnh", Chủ Thần văn của Thủy Nhân là "Thủy", tương tự của Hỏa Nha chính là chữ "Hỏa".
Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Không có Chủ Thần văn, các ngươi còn có thể ẩn nấp sao?"
Ảnh Tử gật đầu, "Có khả năng, chúng ta trời sinh đã có năng lực ẩn nấp, có điều khuyết thiếu Chủ Thần văn thì động tác sẽ khó mà hoàn mỹ như trước đây. Ta là Lăng Vân tam trọng, trước kia có thể giấu tung tích ngay trước mắt Sơn Hải, hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có thể qua mặt được Lăng Vân cảnh, vả lại những năm qua thực lực của ta cũng suy yếu đi nhiều, kéo theo thiên phú kỹ của ta cũng bị ảnh hưởng phần nào..."
Dứt lời, thân ảnh nó chợt lóe lên, sau một khắc, Tô Vũ cảm giác cái bóng của mình có điểm hơi khác thường.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cái bóng đang hấp háy lay động, một lát sau, cái bóng khôi phục an tĩnh, động tĩnh gì cũng biến mất, từ cái bóng bên dưới truyền ra âm thanh: "Trước kia ta có thể bám vào bên trên cái bóng của Lăng Vân, đối phương chưa chắc đã phát hiện ra, bây giờ ta bám vào cái bóng của Đằng Không cũng có nguy cơ bị phát hiện."
Thực lực suy yếu, thiên phú kỹ cũng thoái hóa.
Thủy Nhân cũng hóa thành một giọt nước, rơi vào trong tay Tô Vũ, thanh âm nhu hòa vang lên: "Ta cũng vậy, thực lực suy yếu lợi hại, thiên phú kỹ của ta phụ thủy, có tác dụng bám vào trong nước, bất luận nguồn nước nào cũng đều được, có điều hiện tại quá dễ bị người khác xem thấu, trước kia dù là Sơn Hải cũng khó phá!"
Kỳ thật Tô Vũ cũng có thể sử dụng thiên phú kỹ phụ thủy!
Điều kiện tiên quyết là hắn cần tinh huyết Thủy hành tộc.
Hắn cũng không nhiều lời, cảm giác không tệ lắm, có thể sử dụng là được.
Tô Vũ với tay lấy thần văn chữ "Hỏa" kia, đây là chữ viết của tộc Hỏa Nha, Tô Vũ cũng từng phác họa ra thần văn chữ "Hỏa", nhưng đó là ngôn ngữ nhân tộc.
Cảm thụ một thoáng, Tô Vũ trực tiếp đặt nó vào biển ý chí của mình.
Tô Vũ không bị ảnh hưởng chút nào, hắn lẳng lặng cảm thụ viên thần văn trong thức hải, sau đó mỉm cười nói: "Rất nhẹ nhàng, Hỏa Nha quá yếu, muốn trấn áp miếng thần văn của ngươi cũng chẳng khó!"
Thật sự rất nhẹ nhàng!
Tuy nói là thần văn nhị giai đỉnh phong, thế nhưng đẳng cấp của tiểu đệ chữ "Máu" của Tô Vũ cũng không sai biệt lắm so với Chủ Thần văn của Hỏa Nha.
Tô Vũ có thể dễ dàng trấn áp nó.
Thậm chí hắn còn không thèm dùng sách họa màu vàng kim hay chùy nhỏ để kiềm nén.
"Ầm!"
Tô Vũ bỗng nhiên dùng chùy nhỏ nện thử lên miếng thần văn mới, bịch một tiếng, Hỏa Nha lập tức té ngã xuống đất, ngất đi!
Tô Vũ phì cười, "Ta còn không dùng lực, mau dậy đi!"
Hỏa Nha im ắng!
Trần Vĩnh bật cười, nhẹ tay bóp Hỏa Nha một cái, Hỏa Nha hét lên một tiếng chói tai, tức khắc tỉnh táo, vội vàng cầu xin: "Đại nhân, đừng... Ta không phản bội ngài, đừng đánh nữa..."
Nó thật sự rất sợ hãi!
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tô Vũ rõ ràng đã làm gì đó, nó có thể cảm nhận được Chủ Thần văn của mình vừa bị thứ gì đấy công kích.
Tô Vũ cười nói: "Đây cũng quá yếu rồi. Ta thật sự không dùng lực, không lừa ngươi! Tùy tiện thử hiệu quả một chút mà thôi..."
Một chùy kém chút đã khiến miếng thần văn ấy phát nổ!
Uổng cho ngươi đã là Đằng Không cảnh!
Rác rưởi!
Giờ khắc này, mấy đầu Đại Yêu thật sự chết lặng.
Yêu nghiệt!
Thật đúng là yêu nghiệt!
Tụi nó chẳng thấy Tô Vũ làm ra động tác gì, thế mà có thể dễ dàng áp chế một viên thần văn nhị giai đỉnh phong, đúng là đáng sợ.
Đây mà là dưỡng tính?
Đừng đùa bọn ta!
Không chỉ riêng bọn nó, mà ngay cả Trần Vĩnh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Tô Vũ thật sự là dưỡng tính?
Đừng đùa!
Y cũng không tin!
Tô Vũ chắc chắn là ngụy dưỡng tính, ý chí lực của hắn dường như đã ngưng tụ thành thể rắn, đây mà còn là dưỡng tính sao?
So với Đằng Không cảnh bình thường thì ý chí lực của hắn còn muốn kiên cố hơn!
Tô Vũ rốt cuộc đã mở ra bao nhiêu thần khiếu, chuyện này hắn không nói nên y cũng lười hỏi. Có điều chỉ mở 36 khiếu?
Vớ vẩn!
Gấp đôi con số đó thì y cũng tin!
Hắn muốn áp chế nhị giai thần văn của Hỏa Nha, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đến tận lúc này đây, mấy đầu Đại Yêu đã hoàn toàn bị chính thực lực của Tô Vũ thuần phục.
Toan Nghê, Toản Sơn ngưu và Bạch Ly trong lồng giam càng thêm hoảng sợ.
Mà những lời tiếp theo Tô Vũ và Trần Vĩnh nói càng khiến chúng nó thêm suy sụp.
"Sư bá, về sau phần lớn thời gian ta đều ở lại Nguyên Thần sở nghiên cứu, ba đầu Đại Yêu này, ta mang hai đứa đi, Hỏa Nha thì giao cho ngài, còn lại ba tên kia..."
"Giết đi!" Trần Vĩnh không để tâm lắm, "Ta tương đối bận rộn, cũng không có thời gian tới cho bọn chúng ăn. Chết đói thì quá lãng phí, giết đi, trực tiếp bán thi thể..."
Lời này vừa nói ra, ba đầu Đại Yêu đều sợ đến run rẩy cả người.
Đây là thật sự muốn giết chúng nó sao?
"Đại nhân, đại nhân, trước đó ta đã hiến cho ngài Thiên giai công pháp, đại nhân chẳng lẽ đã quên..."
Toan Nghê hốt hoảng gọi Tô Vũ.
Đừng giết ta!
Tô Vũ cười nhạt một tiếng, "Được rồi, không giết, ít nhiều cũng có chút tình cảm, thôi thì cứ để bọn chúng ở lại đây vậy. Ta có thời gian thì sẽ tới cho ăn một phen, ta mà quên hay bận quá thì coi như xong, dù sao thực lực của bọn chúng cũng quá yếu..."
Tô Vũ cảm khái một tiếng, mới chỉ là Đằng Không!
Lăng Vân, vậy còn tính là cường giả.
Đằng Không thì quá tầm thường.
Mặc dù hắn còn chưa phải Đằng Không, nhưng hắn vẫn thừa sức trấn áp hết cả 3 đứa bọn chúng.
Ba đầu Đại Yêu thật sự muốn khóc, nói như vậy thì có lẽ chúng sẽ thật chết đói mất.
Tô Vũ mới lười quản, vừa đi vừa nói: "Ảnh Tử, ngươi bám vào trên bóng của ta đi. Thủy Nhân, ngươi giấu mình ở trên người ta, không cho phép hai ngươi lên tiếng! Ta sẽ dùng kết giới bóng mờ bao trùm một thoáng, che lấp đi sự tồn tại của các ngươi. Sơn Hải thì có thể phát hiện ra các ngươi đúng không?"
"Đúng vậy!"
Ở thời kỳ đỉnh cao thì không, nhưng bây giờ thì khác, cường giả Sơn Hải cảnh hoàn toàn có thể phát hiện ra bọn chúng.
"Không sao, Sơn Hải có thể phát hiện thì kệ bọn họ phát hiện thôi."
Trên thực tế, ngoại trừ bên trong các đại học phủ, hoặc là trong quân của Đại Hạ phủ, thì những địa phương khác đều không dễ bắt gặp được một vị Sơn Hải cảnh.
Giống như Nam Nguyên, đừng nói Sơn Hải, dù là Lăng Vân thì cũng chẳng thấy được vị nào.
Đã thu phục được hai đầu Đại Yêu xong, Tô Vũ cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Như vậy thì ra ngoài xem như có thêm một tầng bảo đảm an toàn.
Vạn Thiên Thánh đã đáp ứng với Tô Vũ, Sơn Hải cảnh tuyệt đối sẽ không ra tay với hắn, người nào dám ra tay thì kẻ đó chết chắc.
Ảnh Tử cùng Thủy Nhân đều là Lăng Vân, mặc dù bây giờ thực lực đã yếu bớt, thế nhưng gặp phải Lăng Vân cao trọng cũng có thể đấu một trận.
Tô Vũ giờ khắc này đã cảm thấy cực kỳ an tâm, Trần Vĩnh cầm Hỏa Nha trong tay, đoạn hỏi hắn: "Muốn ra ngoài sao? Có cần ta đi cùng ngươi không?"
"Không cần đâu sư bá, ngài đi theo, ngược lại còn phiền toái hơn." Tô Vũ đáp: "Có ngài đi cùng, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta đi làm chuyện gì đó quan trọng, như bây giờ là tốt rồi."
"Có việc thì hãy mau chóng phá hư Chủ Thần văn của Hỏa Nha, ta sẽ lập tức đến chỗ ngươi, nó có khả năng cảm ứng được vị trí Chủ Thần văn của chính mình..."
"Tốt! Đa tạ sư bá."
Tô Vũ gật đầu, Hỏa Nha không lên tiếng, ta chính là quạ định vị, ta đã nhận mệnh!
Nhưng các ngươi có thể đừng tùy tiện nói về việc sẽ phá hư Chủ Thần văn của ta ngay trước mặt ta được không, thật thê lương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT