Vạn Thiên Thánh cau mày, ngữ điệu bất giác cao hơn một chút: "Ta không thích phương thức chiến đấu của Đại Hạ phủ, chém tận giết tuyệt hoang tàn! Không tốt, thật sự không tốt! Các ngươi như thế sẽ chỉ kích phát lòng phản kháng của kẻ địch, sẽ chỉ làm cho chúng càng liều mạng phản kháng, đập nồi dìm thuyền mà thôi! Thời điểm nên thu tay thì hãy lập tức thu tay, để họ dùng tài nguyên, công pháp, võ kỹ, thần huyết, thiên tài địa bảo tới đổi lấy mạng của bọn họ."

"Lần sau, khi khai chiến lần nữa, đánh tới một nửa, bọn họ tổn thất ba phần liền sẽ nghĩ đến đầu hàng, dùng tiền mua mệnh. Việc chúng ta nên làm là đánh tan rã ý chí chiến đấu của họ chứ không phải kích phát ý chí của họ."

Vạn Thiên Thánh thở dài nói: "Những năm nay Đại Hạ phủ đánh nhiều như vậy, mỗi lần trảm địch nhiều nhất, nhưng mỗi lần cũng tổn thất lớn nhất, thu hoạch nhỏ nhất!"

"Ý chí chiến đấu của kẻ địch đều bị các ngươi kích phát ra, Chư Thiên chiến trường vạn tộc đều biết, gặp người của Chu phủ, đánh không thắng có khả năng dùng tiền mua mệnh, gặp Đại Hạ phủ... thì nhất định tử chiến đến cùng! Chu Phá Thiên làm rất tốt điều này, thậm chí bên Đại Minh phủ cũng làm tốt hơn so với chúng ta. Tinh binh cường tướng của Đại Hạ phủ ta ở chiến trường giết địch vô địch trong các phủ, nhưng mà tổn thất thì sao? Trợ cấp thì sao?"

Vạn Thiên Thánh lắc đầu, nặng nhọc thở dài cái nữa: "Trịnh Bình, ta cảm thấy Phủ chủ hẳn là nên đưa ngươi tới phủ khố nhìn một chút, nhìn xem phủ khố... đã rỗng không từ khi nào rồi!"

Thân thể Trịnh Bình hơi rung động, hắn vội nhìn về phía Hạ Long Võ.

Hạ Long Võ nãy giờ không lên tiếng tiếng, giờ phút này thấy Trịnh Bình ngó qua mới bình tĩnh nói: "Phủ khố không quá sung túc, bất quá không sao, nội tình của Đại Hạ phủ không hao tổn được!"

Vạn Thiên Thánh khẽ cười: "Ý của phủ chủ là tiếp tục đánh?"

Hạ Long Võ nhìn về phía ông, đạm mạc nói: "Vạn Thiên Thánh, có mấy lời ngươi nói không sai, Đại Hạ phủ khai chiến tổn thất lớn nhất, thu hoạch nhỏ nhất. Những sự tình này ta rõ ràng hơn ngươi, nhưng những năm gần đây, lời của ngươi nói, ta nghe một chút mà thôi, lại không coi là việc gì to tát, ngươi có biết vì sao không?"

Vạn Thiên Thánh chẳng cần phải suy nghĩ nhiều đã đáp: "Hiểu rõ, Phủ chủ cần rèn luyện ra một nhánh quân đoàn nhân tộc tối cường! Để nhân tộc có một nhánh quân tiên phong có thể hung hãn đánh đông dẹp tây!"

"Ngươi hiểu thì tốt!" Hạ Long Võ đứng lên, lạnh lùng nói: "Năm đó, Đại Chu phủ mạnh nhất! Quân Đại Chu quét ngang khắp Chư Thiên chiến trường, đánh đâu thắng đó! Khi ấy, bọn hắn chính là như thế, đánh thắng rồi, kẻ địch có khả năng dùng tiền mua mệnh."

"Một năm, hai năm, mười năm, trăm năm!"

"Có một lần họ chinh chiến chư thiên, rõ ràng đã đẩy địch nhân vào tuyệt cảnh, bọn họ cảm thấy có khả năng thu lưới, có thể thu hoạch, nhưng mà họ đã sai! Nhánh quân tinh nhuệ thần tộc kia lại quyết tử mà chiến!"

"Dùng binh lực vạn người đánh tan mười vạn quân đoàn chủ quan của Đại Chu! Quân Đại Chu đã quên tử chiến đến cùng, đã quên quyết tử mà chiến! Mười vạn đại quân... thế mà hỏng mất!"

Hạ Long Võ cười nhạo: "Đây là cuộc chiến Chu Hải mà nhân tộc ghi lại, kết thúc thảm bại! Mười vạn binh đoàn tinh nhuệ nhất bị một nhánh tàn quân đánh tan! Không thể tưởng tượng nổi, chư thiên vạn tộc khiếp sợ thế nào, vạn tộc chợt phát hiện... binh đoàn tinh nhuệ nhất của nhân tộc lại có thể là hổ giấy!"

Hạ Long Võ lộ vẻ lạnh lùng, "Danh xưng quân Đại Chu vô địch thiên hạ cứ như vậy tan vỡ! Bởi vì bọn hắn quen rồi, chiến tranh chết nhiều người như vậy làm gì?"

Hạ Long Võ nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, trầm giọng hỏi: "Vết xe đổ đang ở trước mắt, Vạn Thiên Thánh, ngươi còn cảm thấy trận đánh ác liệt không cần thiết sao?"

"Cũng không phải là như thế." Vạn Thiên Thánh lắc đầu, bày tỏ quan điểm của mình, "Nhưng mà Đại Hạ phủ thật sự không chịu nổi! Phủ chủ, không thể bởi vì một lần chiến bại thì toàn bộ phủ nhất định phải giống Đại Chu quân, Đại Chu quân có thể cấp tốc quật khởi cũng bởi vì năm đó bọn họ thu hoạch to lớn, cho nên có khả năng cấp tốc xây lại một nhánh binh đoàn tinh nhuệ mới!"

"Mà Đại Hạ phủ ta nếu tổn thất Long Võ vệ, muốn chế tạo một nhánh Long Võ vệ mới rất khó, thật sự là chuyện quá khó khăn!"

Hạ Long Võ nhìn ông, nhìn chằm chằm đầy nghiêm túc.

Vạn Thiên Thánh không né tránh, nhìn thẳng lại Hạ Long Võ, một lần nữa nói: "Lui quân, đàm phán, dùng tài nguyên mua mệnh!"

"Hạ Long Võ ta là linh hồn của Đại Hạ phủ, ta không thể lui!" Hạ Long Võ nghiêm nghị đáp.

"Vậy cũng phải lui!" Trước đó Vạn Thiên Thánh ăn nói cực kỳ nho nhã, hiện giờ lại hùng hổ đến dọa người, ánh mắt ông sắc bén, "Không lùi, Đại Hạ Văn Minh học phủ sẽ không bao giờ cung cấp một binh một tốt nào cho Long Võ vệ, sẽ không bao giờ lại có Văn Minh sư tiến vào Long Võ vệ chinh chiến!"

"Ngươi đang uy hiếp ta?" Hạ Long Võ ngữ khí âm u.

Vạn Thiên Thánh đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, "Không phải, nhưng ta thà rằng để thầy trò trong học phủ tìm nơi nương tựa ở Đại Chu phủ, cũng không tiếp tục để binh sĩ học phủ vì trở thành kẻ như Hạ Long Võ ngươi, chôn mệnh ở Chư Thiên chiến trường!"

"Hèn mạt!" Trịnh Bình giận dữ rống lớn: "Vạn Thiên Thánh, ngươi muốn phản bội Đại Hạ phủ?"

"Không, ta đang cứu vớt Đại Hạ phủ, ta nguyện vì nhân tộc mà chinh chiến, cũng không muốn làm kẻ độc tài chinh chiến!"

Vạn Thiên Thánh bỗng nhiên trút bỏ mũ miện trên đầu, trầm giọng nói: "Vạn Thiên Thánh ta từ bỏ chức vụ Đại Hạ văn minh phủ trưởng!"

Hạ Long Võ nhìn chằm chằm ông thật lâu, chậm chạp không vội lên tiếng.

Đúng vào lúc này, lão giả bên trái bỗng dưng mở lời: "Vạn phủ trưởng, đừng đùa Trịnh phủ trưởng thế."

Trịnh Bình nhíu mày nhìn bọn họ, có chút không hiểu nổi, có ý tứ gì?

Lão giả khẽ cười nói: "Lui, thì nhất định phải lui. Đại Hạ phủ chinh chiến mấy chục năm, đánh quá vất vả, tổn thất cũng quá lớn. Lần này Phủ chủ triệu tập các ngươi tới bàn luận, chính là vì việc này."

"Nếu ngươi đoán được, hà tất làm mất mặt Phủ chủ..."

Vạn Thiên Thánh thật sự mờ mịt, "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Lão giả bật cười, lắc đầu bảo: "Ngươi ấy, vẫn y hệt năm đó. Ta nói rõ vậy, các ngươi ồn ào tranh cãi, không thể bình tĩnh hòa nhã một chút sao? Phủ chủ muốn lui... nhưng là không thể lui. Hắn là lá cờ của nhân tộc, cũng là linh hồn của Đại Hạ phủ, hắn lui, tướng sĩ tiền tuyến sẽ nghĩ như thế nào?"

"Hắn cũng không phải Chu Thiên Đạo không biết xấu hổ..."

Vốn phòng khách đang trong khí thế tuốt gươm giơ nỏ, bỗng nhiên vì câu này mà không ít người phì cười, bầu không khí cũng nhẹ nhàng xuống hẳn.

Ngay cả Hạ Long Võ giờ phút này cũng ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng: "Nói bậy! Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, Chu phủ chủ... Khụ khụ, lúc cần cho thể diện thì vẫn nên cho."

Mọi người đều bật cười, lão giả cũng cười hùa theo, "Đúng, là lão phu nói sai. Không nói tới vị kia nữa, tiếp tục chủ đề vừa rồi. Lui quân thì nhất định phải lui, Long Võ vệ không có khả năng dùng mấy ngàn người làm cái giá để đổi lấy vạn quân của Thiên Nghệ thần tộc. Cũng không thể dùng danh nghĩa Phủ chủ. Phủ chủ đánh giết vài vị cường giả Thiên Nghệ thần giáo, cần phải lập tức bế quan."

"Hôm nay triệu tập hai vị đến đây, là vì đại điển mấy ngày nữa... Phủ chủ bế quan, Hạ Hầu gia tạm thay Phủ chủ đương chức, khi đó... Vạn Thiên Thánh ngươi lại nói ra những lời như hôm nay đi."

Lão giả đề xuất: "Để Hạ Hầu gia lui binh! Phủ chủ bế quan, vạn sự mặc kệ, không có quan hệ gì với hắn."

"Tướng sĩ tiền tuyến dù không vừa lòng thì cũng không sao, Hạ Hầu gia cũng sẽ không để ý những thứ này. Hạ Hầu gia vốn là thương nhân, bảo hắn đi đàm phán với Thiên Nghệ thần tộc chuyện bồi thường, bàn về tổn thất, bàn về cái giá, khi đó Thiên Nghệ thần tộc cũng sẽ không hoài nghi, càng sẽ không để chư thiên vạn tộc nhìn ra Đại Hạ phủ đang suy yếu."

Trịnh Bình cuối cùng cũng đã hiểu rõ, nhịn không được thấp giọng mắng: "Lão thất phu, thế này thích hợp sao? Hạ Hầu gia... Các ngươi mỗi lần có nồi bẩn đều ném lên trên đầu của hắn, bên ngoài bây giờ bêu danh xấu đã nhiều không kể xiết..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play