Tháng11, thời tiết chuyển lạnh.

Tô Vũ mặc trường bào mỏng manh trông càng thêm gầy yếu, sắc mặt vẫn trắng bệch, đi trên đường nhỏ trong học phủ, dáng vẻ cực kì điệu thấp.

Hắn rảnh thì lên lớp, không thì đi tu luyện một chút.

Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua.

Ngay khi Tô Vũ đang đi trên đường, bỗng nhiên hắn nghe có tiếng người căm phẫn nói: “Mau đến Bách Cường lôi đài, gia hỏa vạn tộc rốt cuộc lộ ra răng nanh, có học viên vạn tộc muốn đánh Bách Cường lôi đài!”

“Không phải bọn chúng vẫn luôn rất điệu thấp sao? Sao bỗng nhiên lại ngoi đầu?”

“…”

Một đám học viên sôi nổi thảo luận.

Người báo tin căm phẫn quát: “Còn không phải bởi vì Tô Vũ à?”

“…”

Tô Vũ đơ người, quan hệ gì đến ta?

Ta làm gì?

Hắn dựng cổ áo, che khuất phân nửa khuôn mặt, Tô Vũ đi về phía trước, cảm thấy kỳ quái, chuyện này thì quan hệ gì với ta?

Lâu rồi ta không quan tâm tới Bách Cường lôi đài!

Có người cũng tò mò, thấp giọng hỏi: “Liên quan gì đến Tô Vũ?”

“Ta nghe kẻ khiêu chiến nói, Tô Vũ là bằng hữu của nàng, nàng không thích nhìn người khác bắt nạt bằng hữu, đơn thần văn nhất hệ chiếm Bách Cường, thực lực không bằng người ta, còn không cho Ngô Gia lên Bách Cường Bảng, cho nên nàng mới tới khiêu chiến!”

“Bằng hữu?” Người kia kinh ngạc hỏi: “Tô Vũ làm bạn với gia hỏa Vạn tộc từ khi nào?”

Kỳ quái!

“Sao ta biết được?”

“…”

Nghe đám người bàn tán xôn xao, Tô Vũ không khỏi nhíu mày, má nó!

Cái quỷ gì đấy?

Kẻ nào hố ta?

Đơn thần văn nhất hệ lại có âm mưu quỷ kế gì?

Hắn không nghĩ nữa, giấu mặt sau cổ áo, nhanh chóng chạy đến Bách Cường lôi đài.

Đang êm đẹp, sao lại có người giả mạo bằng hữu của ta?

Cố ý kiếm chuyện cho ta đúng không?

Đại Hạ phủ đều rất chán ghét sinh linh Vạn tộc, làm bạn với người Vạn tộc, rất nhiều người cảm thấy kẻ đó chính là phản đồ, là kẻ gian!

Thế nhưng Tô Vũ có bằng hữu Vạn tộc, vậy nghĩa là sao?

Cho dù những người trước đây có hảo cảm đối với hắn, lúc này đại khái cũng sẽ phẫn nộ.

Tô Vũ ngươi cư nhiên là phản đồ!

“Má nó, có người hố ta!”

Trong lòng Tô Vũ tức giận mắng, ta đã điệu thấp như vậy rồi, sao còn có kẻ hố ta?

Là đơn thần văn nhất hệ hay là Vạn tộc?

Rốt cuộc là kẻ nào muốn kéo ta xuống nước?

Đục nước béo cò à?

Nhân cơ hội quấy rối à?

Hay muốn tranh giành ích lợi?

Trong lòng Tô Vũ lóe lên một vạn ý niệm, hắn nhanh chóng chạy đi.

……

Tô Vũ tới lôi đài.

Trên đài, một kẻ mặc áo choàng vừa mới đánh bại một người xong.

Người này Tô Vũ còn có chút quen mắt, là Chu Hoành!

Người của đơn thần văn nhất hệ.

Kẻ mặc áo choàng đánh bại đối phương, chất giọng thanh thúy vang lên: “Tô Vũ là bằng hữu của ta, các ngươi nhân lúc hắn bị thương, sư tỷ hắn bị thương mà lần lượt bôi nhọ, nhục nhã hắn, dựa theo cách nói của Nhân tộc các ngươi chính là bỏ đá xuống giếng!”

Chu Hoành hộc máu, sắc mặt trắng bệch, cả giận quát: “Cần ngươi ra mặt thay Tô Vũ chắc? Ngươi là gì của hắn? Tô Vũ to gan, dám làm bạn với Vạn tộc!”

Kẻ mặc áo choàng nói, “Chúng ta là minh hữu của Nhân tộc, chúng ta có thể tới Đại Hạ Văn Minh học phủ chính là đã được Nhân tộc tán thành, vì sao không thể làm bạn? Tô Vũ là người tốt, không thể để các ngươi ỷ thế hiếp người!”

Chu Hoành phẫn nộ quát: “Người tốt ư? Ỷ thế hiếp người ư? Vậy đó cũng là chuyện của Nhân tộc chúng ta, Tô Vũ chết tiệt, dám kết giao với Vạn tộc!”

“Ta đã nói rồi, chúng ta là minh hữu của Nhân tộc!”

Kẻ mặc áo choàng lạnh lùng nói: “Nếu ngươi lại nói thế tức là nhục nhã Vân Hổ nhất tộc ta, thái độ Nhân tộc đối đãi minh hữu là như vậy sao? Ngươi khiến bọn ta thật thất vọng!”

Trên đài, Triệu Minh vẫn giữ vai trò trọng tài.

Y không quan tâm bọn họ khắc khẩu, bình thản nói: “Hạ Thanh đánh bại Chu Hoành, hạng 96 Bách Cường Bảng! Tiếp tục không? Nếu tiếp tục, vậy khiêu chiến đi!”

Hạ Thanh!

Đúng vậy, công chúa Vân Hổ tộc Tô Vũ gặp ở khu bí cảnh ngày đó.

Hôm nay, người ta tới ra mặt thay hắn!

Không có bất cứ trao đổi gì đã ra mặt thay hắn, giúp hắn thu thập người đơn thần văn nhất hệ.

Dưới đài, đôi mắt Tô Vũ nheo lại.

Tâm tư đơn thuần, báo thù vì bằng hữu ư?

Quên mẹ nó đi!

Kẻ có thể tới Nhân tộc học tập có thể là đồ ngốc sao?

Vạn tộc đưa tên ngốc tới tìm chết à?

Bọn chúng đều là hạng người tâm tư phức tạp, trước đây không có động tĩnh gì, nhịn đã mấy tháng, hiện tại lại muốn ngoi đầu lên gây chuyện?

Lấy ta làm cưa đột phá ư?

Vì sao?

Tô Vũ trầm tư, mà trên đài, Hạ Thanh nhanh chóng nói: “Hôm nay không khiêu chiến nữa, người này nói xấu Tô Vũ bị ta nghe thấy, nên ta mới ra tay giáo huấn hắn, nếu không ta sẽ không để ý đến hắn!”

“Vân Hổ nhất tộc ta nguyện giao hảo cùng Nhân tộc, uống máu đồng minh, nhưng không thể chịu đựng có người khinh nhục bằng hữu của Vân Hổ nhất tộc!”

Dưới đài, có người cả giận quát: “Ta khiêu chiến ngươi!”

Hạ Thanh nghiêm túc đáp: “Ngươi không có thù với Tô Vũ, ta cũng có kỳ bảo hộ ba ngày, không cần tiếp thu khiêu chiến, ta không muốn nghênh chiến, nếu ngươi khăng khăng muốn khiêu chiến, vậy coi như ta nhận thua, chúng ta không định tranh đoạt thứ hạng Bách Cường bảng.”

“…”

Dưới đài, mọi người xôn xao oán giận!

Đơn đa chi tranh, đấu thì đấu, bọn họ xem náo nhiệt, lười xen vào, nhưng hiện tại người Vạn tộc ra mặt, bọn họ không thể chịu đựng.

Trái một cái Tô Vũ, phải một cái Tô Vũ.

Dưới đài, ánh mắt Tô Vũ biến ảo.

Bên cạnh hắn bỗng nhiên có thêm một người, gã thấp giọng cười hỏi: “Không định giải thích gì à?”

Tô Vũ nghiêng đầu, nhìn thấy Lưu Hồng.

Gia hỏa này thật xuất quỷ nhập thần.

“Có gì để giải thích chứ?”

Tô Vũ trầm thấp đáp lại.

Lưu Hồng vừa cắn hạt dưa, vừa cười nói: “Ngươi làm bạn với người Vạn tộc, điều này đã phạm vào tối kỵ của Đại Hạ phủ! Đại Hạ phủ giao chiến nhiều năm với Vạn tộc, tuy rằng Nhân tộc cũng có Vạn tộc minh hữu, nhưng nói thật, Đại Hạ phủ có rất ít, phần lớn là Đại Hạ phủ một mình tác chiến, đương nhiên cũng có hợp tác, tỷ như Thiên Mã tộc, nhưng người Đại Hạ phủ đều rất kiêu ngạo, cảm thấy đó là tọa kỵ mà không phải minh hữu của bọn họ!”

“Ngày Vạn phủ trưởng dẫn bọn họ vào còn không trấn áp được âm thanh phản đối, bị mắng thành phản đồ, huống chi ngươi chỉ là một học viên!”

Vạn Thiên Thánh còn không thể xoay chuyển thế cục, đừng nói là Tô Vũ.

Tô Vũ trầm giọng nói: “Hiện tại ta đi lên nói nàng không phải bằng hữu của ta có hữu dụng không? Nếu ta là Hạ Thanh, ta sẽ lập tức thừa nhận không phải bằng hữu, chỉ là hiểu lầm, giả vờ ủy khuất, khi đó ta thành kẻ trong ngoài không đồng nhất! Mọi người sẽ tin tưởng ta sao?”

“Nếu ta ra tay với nàng, mọi người sẽ cảm thấy Tô Vũ ta tàn nhẫn, người ta ra mặt cho ta, vậy mà ta lại xuống tay với nàng, tâm tư đồng tình kẻ yếu lại dâng lên.”

Lưu Hồng gật gù khen ngợi: “Ngươi rất hiểu thời thế!”

“Là trò hay mà các ngươi làm sao?”

Tô Vũ hồ nghi nhìn gã, Lưu Hồng lập tức phủ nhận: “Không liên quan gì tới ta, có phải người khác làm hay không thì ta không rõ, cọp mẹ này không đơn giản! Có phải ngươi từng gặp nàng rồi để người khác nhìn thấy hay không?”

“Đúng vậy!”

Tô Vũ gật đầu, hồi tưởng một chút, đúng là có người trông thấy.

Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh, Hạ Thiền, Trịnh Vân Huy… Rất nhiều người đều thấy, ngày đó hắn ở ngoài bí cảnh chờ bọn họ đi ra, Hạ Thanh đứng ở bên cạnh mình.

Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ sau này có lẽ sẽ gặp lại, cho nên biểu hiện với Hạ Thanh có thể tính là thân thiện.

Là có người nhìn thấy nên tìm Hạ Thanh hố mình, hay là chính Hạ Thanh chủ động hố mình, hoặc nàng thật sự quá đơn thuần, chỉ đơn giản là muốn giúp mình?

“Vậy ngươi gặp phiền toái lớn rồi!”

Lưu Hồng vui sướng khi người gặp họa: “Có người nhìn thấy, vậy ngươi có miệng cũng nói không rõ! Đương nhiên, ta biết ngươi không có ý tốt, nhưng người khác không biết! Hiện tại ngươi phủ nhận cũng không đúng, không phủ nhận cũng không được, ha ha, thú vị!”

Ngủ đông ba tháng, Vạn tộc phát chiêu.

Dùng Tô Vũ làm cửa đột phá, lộ ra răng nanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play