Ông nhìn về phía Chu Minh Nhân, thầm truyền âm: “Lão sư, học sinh phải đi rồi, Đại Hạ phủ nhìn như phồn hoa tựa cẩm, trên thực tế chỉ là lửa đổ thêm dầu mà thôi! Họ Vạn nào đó, họ Hạ nào đó đều coi chúng ta là quân cờ, Đại Chu phủ cũng vậy, lão sư, bế quan đi, đừng xen vào nữa, tiến vào Nhật Nguyệt cảnh làm trọng! Nhật Nguyệt rồi thì ít nhất ngài cũng có vài phần tự tin!”
Chu Minh Nhân im lặng.
“Lão sư, nguyện vọng của ngài không phải là Nhật Nguyệt sao? Đơn thần văn nhất hệ, hiện giờ nên từ bỏ rồi! Mặt mũi, truyền thừa, nội tình cái gì… Đều không quan trọng, lão sư ngài tiến vào Nhật Nguyệt, tùy thời Đông Sơn tái khởi!”
“Để mấy người Tôn lão chống đỡ đi!”
Chu Minh Nhân khẽ gật đầu, không nói chuyện.
Ánh mắt Trịnh Ngọc Minh phức tạp, lại nhìn một lượt Đại Hạ Văn Minh học phủ, mỉm cười, xoay người rời đi, xua tay nói: “Chư vị không cần tiễn nữa, có duyên tái kiến!”
Vô duyên, có lẽ không gặp được.
Phía sau, Hoàng Khải Phong bi ai gọi: “Lão sư…”
“Tu luyện cho tốt, sớm ngày tiến vào Đằng Không!”
Trịnh Ngọc Minh vừa đi vừa nói: “Đằng Không mới xuất sắc, Dưỡng Tính đấu đến ngươi chết ta sống, chết rồi cũng không đáng giá!”
Dứt lời, người đã đi xa.
Vài vị hộ vệ quân đi theo, bốn người đều là cường giả Lăng Vân.
......
Chiến khu số 18.
Trên đường lớn.
Lúc nhóm Tô Vũ tới nơi, hai người Bạch Phong cũng vừa đi ra từ sau núi.
Mà Bạch Phong lẻ loi đứng đó, đáng thương không chịu được.
Thấy nhóm Tô Vũ, cuối cùng Bạch Phong cũng tỉnh táo tinh thần, vui mừng nói: “Đồ đệ ngoan, cuối cùng ngươi cũng tới! Đã lâu không gặp, sư phụ nhớ ngươi muốn chết!”
“…”
Tô Vũ dở khóc dở cười, tiến lên một bước, hơi khom người: “Lão sư!”
“Miễn lễ, đừng khách sáo!”
Tâm tình Bạch Phong không tệ lắm, anh nhìn về phía Trần Vĩnh, cười vui vẻ, “Sư huynh, mấy ngày nay tiểu tử này không gây chuyện chứ?”
“Không.” Trần Vĩnh phì cười: “Ngươi còn chưa gây chuyện, hắn sao lại gây chuyện được.”
“Xem ngươi nói kìa!” Bạch Phong cười ha hả: “Ta sắp phải ra chiến trường Chư Thiên rồi, còn gây chuyện gì được nữa! Giết địch à?”
Anh nhìn về phía Tô Vũ, cảm khái: “Hình như ta chưa dạy ngươi cái gì đã phải đi, ta có chút tiếc nuối. Ta vốn nghĩ rằng, lần này ngươi tiến vào bí cảnh có thể dùng tư thái của một Đằng Không đi ra hay không, để ta hưng phấn một hồi, thỏa mãn nguyện vọng… đáng tiếc!”
Tô Vũ cười khổ, có cần phải vậy không?
“Lão sư, thương thế của ngài khỏi chưa?”
“Khỏi rồi.” Bạch Phong hào hứng đáp: “Thương thế không nặng, chỉ là thần văn bị vỡ, ý chí lực rớt cấp, không có gì, có thể khôi phục rất nhanh, trở lại là cường giả Đằng Không bát trọng thậm chí cửu trọng không vấn đề gì!”
“Nhưng bọn họ đều thành Lăng Vân rồi.”
Bạch Phong câm nín, ngươi nói cái này làm gì?
Ta không biết chắc?
Tiểu tử này không biết nói cái khác sao.
“Lăng Vân cũng bình thường thôi!”
Bạch Phong không cho là đúng: “Trước thắng sau này chưa chắc thắng! Nhưng có vài chuyện lão sư ta không có cơ hội cũng không có thời gian đi làm, thứ nhất, giải quyết tên cháu trai của Đan Thiên Hạo kia; thứ hai, giải quyết một tên vương bát đản của Chiến Tranh học phủ! Nếu ngươi tiến vào Đằng Không… Thôi, hình như ngươi đánh không lại đâu, chờ ta về rồi tìm bọn họ tính sổ sau!”
Tùy ý nói vài câu, Bạch Phong thầm thì: “Đáng tiếc, sư phụ ngươi đi chiến trường chẳng có hồng nhan tri kỷ đưa tiễn, nhìn xem.”
Dứt lời, anh liếc mắt nhìn về phía Liễu Văn Ngạn.
“Tiểu tử, đừng học sư phụ ngươi, học Liễu lão sư của ngươi ấy, chậc!”
Bạch Phong cười một tiếng, vừa cười xong, Ngô Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn anh một cái, sắc mặt Bạch Phong nháy mắt biến thành màu đen, anh đã trúng độc!
Vẻ mặt anh bất đắc dĩ chắp tay xin tha, màu đen trên mặt mới biến mất.
Tô Vũ nghẹn cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Lão sư, gần đây ta sửa sang lại đề tài chia tách thiên phú tinh huyết, ngài xem có cái gì không đúng hay không.”
“Kiểm tra tác nghiệp à?” Bạch Phong cười ha hả: “Không nói thì ta cũng quên rồi.”
Anh tiếp nhận ngọc phù Tô Vũ đưa tới, đưa ý chí lực vào quan khán một chút, ánh mắt khẽ động, lóe sáng lên, anh nhìn về phía Tô Vũ, nhịn không được khen ngợi: “Đồ đệ ngoan, ngươi nghiên cứu rất sâu đấy!”
Sáu bộ công pháp!
Đúng vậy, sáu bộ, bốn bộ văn quyết, một bộ cường thân quyết, một bộ tịnh nguyên quyết.
Bạch Phong có chút ngoài ý muốn.
Trong lòng không khỏi cảm khái, tiểu đồ đệ này lại còn tặng lễ vật cho lão sư trước khi anh đi, không dễ dàng a.
Anh nhanh chóng quan sát một lần, nhớ kỹ mấy bộ công pháp, sau đó mỉm cười bóp nát ngọc phù, “Đừng truyền ra ngoài, nghiên cứu thiên phú tinh huyết của chúng ta chính là bảo vật giá trị liên thành, cẩn thận bị trộm!”
Dứt lời, ngọc phù dập nát, hư không chấn động, hoàn toàn tiêu hủy, lúc bấy giờ Bạch Phong mới tiếp tục nói: “Làm không tồi, lão sư không có gì đưa cho ngươi, ta nghèo lắm! Ta sẽ xem lên chiến trường có cơ hội chém mấy tên thần ma, mang tinh huyết trở về cho ngươi hay không.”
Bạch Phong lại dặn dò: “Mặt khác tặng ngươi một câu, tri nhân tri diện bất tri tâm, kết bạn bên ngoài thì nhớ đề phòng. Tuy rằng ngươi có không ít ý xấu, nhưng kiến thức quá ít, cẩn thận không bị lừa đấy.”
“Ta biết.” Tô Vũ gật đầu.
Lúc này, Liễu Văn Ngạn cũng thoát khỏi vài vị hồng nhan tri kỷ, ông đi tới, nhìn thoáng qua Tô Vũ, cười khẽ gật đầu, “Không tồi!”
“Liễu lão sư!”
“Đừng khách khí!”
Liễu Văn Ngạn xua tay, đoạn nói: “Ngày đó Bạch Phong muốn thu ngươi làm học sinh. Nói thật, ta cảm thấy sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến ngươi, ở trung đẳng học phủ, ngươi là người tính yên tĩnh, ta cảm thấy ngươi đến đây cũng sẽ không xung đột với người khác, thanh thản ổn định làm nghiên cứu cùng Bạch Phong.”
“Kết quả… Không dự đoán được!”
Liễu Văn Ngạn cảm khái, không dự đoán được sau khi Tô Vũ tới đây, đa thần văn nhất hệ nhanh chóng rơi vào xoáy nước.
Giờ xem ra, Tô Vũ tiến vào đa thần văn nhất hệ chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ngày xưa lo lắng hắn không có chỗ dựa, hiện giờ lại cảm thấy đã kéo hắn vào vũng nước đục.
Tô Vũ lắc đầu, “Lão sư, ta rất vừa lòng với hoàn cảnh hiện tại!”
Có lẽ không nhiệt huyết và thuần túy như ở Chiến Tranh học phủ, nhưng ở Văn Minh học phủ, quả thực Tô Vũ đã học được rất nhiều thứ.
“Không hối hận là được!” Liễu Văn Ngạn gật đầu, dặn dò: “Có vấn đề gì thì có thể nhờ bọn họ hỗ trợ, đều là bằng hữu của ta.”
Ông nhìn thoáng qua mấy người Hạ Vân Kỳ, lại nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng về phụ thân ngươi ở chiến trường Chư Thiên, bên quân đội, người bình thường không dám nhúng tay, cũng rất khó động đến quân đội bên kia. Chúng ta đi tới đó, có cơ hội… Mà thôi, chúng ta mà gặp phụ thân ngươi thì càng phiền toái.”
Ông vốn muốn nói sẽ đi thăm Tô Long, nhưng nghĩ lại thì từ bỏ, tránh mang phiền toái cho người ta.
Không cần phải vậy!
“Ở trung đẳng học phủ nhiều năm, kỳ thật ta không dạy được ngươi cái gì, ngày đó ngươi tới đây cứu ta, nói thật, lão sư không đoán trước được, cũng khiến ta không biết nói gì.”
Liễu Văn Ngạn suy nghĩ, lấy ra một mảnh ngọc phù từ trong tay áo, giao cho Tô Vũ: “Không có gì tốt đưa cho ngươi, đây là một ít kiến giải của ta trong mấy năm nay, ta chỉ là Đằng Không mà thôi, những kiến giải này không đáng giá, coi như niệm tưởng đi.”
Liễu Văn Ngạn mỉm cười, nhìn về phía Ngô Gia, gọi: “Tiểu nha đầu, lại đây!”
Ngô Gia không thân với Liễu Văn Ngạn, nhưng nàng cũng không ngượng ngùng, nghe ông gọi thì vội vàng tiến lên, cười hì hì chào hỏi: “Sư bá tổ!”
Liễu Văn Ngạn bật cười: “Nháy mắt, ta đã già rồi, thành sư bá tổ rồi! Ngươi không giống sư đệ ngươi, sư đệ ngươi từ nhỏ đã có chủ ý, có thể tính là đáng tin cậy. Ta đã nghe sư tổ ngươi kể rồi, tiểu nha đầu, tính tình hấp tấp, về sau phải chú ý.”
Vẻ mặt Ngô Gia ngượng ngùng, có chút xấu hổ.
Liễu Văn Ngạn mỉm cười hiền hòa, lấy một cái hộp, mở ra, lộ ra một cái vòng cổ, ông đưa cho nàng: “Cái này tặng ngươi! Ta không có thứ gì tốt, coi như kỉ niệm đi, nhớ luôn mang theo, đây là thứ năm xưa sư phụ ta đưa ta, hiện tại ta lại tặng ngươi.”
Bên kia, ánh mắt Trần Vĩnh biến ảo một chút, nhìn về phía Hồng Đàm, Hồng Đàm lại không nhìn y, ông đang nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT