Lần nào cũng rút hết ý chí lực, sau đó lại hút ý chí lực xung quanh bổ sung bù vào, rút ra với quy mô lớn như vậy, đây tuyệt đối là chuyện tốt Chu Bình Thăng làm.
Súc sinh!
Ngươi có biết để mở ra bí cảnh này, chúng ta đã trả cái giá lớn thế nào không?
Vậy mà ngươi còn quấy rối bên trong!
Chu Minh Nhân cũng bó tay rồi, rốt cuộc Chu Bình Thăng đang làm cái gì?
Bên kia, ngay cả Tề Các lão đang đứng quan sát cũng không chấp nhận được, nhíu mày nói: “Mở một lần bí cảnh không dễ dàng, đừng lãng phí, nếu không được, chúng ta thay cho! Đừng cố chấp!”
Làm cái quỷ gì vậy?
Cũng có người của bọn họ đang tu luyện bên trong.
Bọn họ đã trả giá rất lớn!
Hiện tại làm thế, một khi mấy vị Sơn Hải này không duy trì được, bí cảnh hỏng mất, học viên bị ném ra, trọng thương là chuyện khó tránh khỏi.
Đừng không được lợi còn tổn thương chính mình, khi ấy mới là phiền toái.
Mấy người Tôn Các lão không nói gì, Chu Minh Nhân nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi: “Tạm thời không cần, chúng ta có thể chống đỡ!”
Hiện tại cố được thì còn có thể cung cấp nhiều ý chí lực hơn cho mấy vị Đằng Không, Lăng Vân, một khi những người khác tới, phân đều ra giúp bí cảnh ổn định, vậy thì mấy vị Đằng Không và Lăng Vân sẽ thu hoạch ít đi rất nhiều.
......
Đúng lúc này, trong bí cảnh bỗng nhiên có người mắng to, chửi ầm lên: “Má nó, đền tiền đi! Ai làm đấy?”
Hạ Hổ Vưu giận dữ: “Ai hố ta? Đơn thần văn nhất hệ cố ý đúng không?”
“Ý chí lực của ta đâu?”
Một lát sau, Chu Bình Thăng đuổi tới, Hạ Hổ Vưu cả giận quát: “Ngài cố ý đúng không? Chắc chắn là ngài! Ngài vẫn luôn chạy khắp nơi, tuyệt đối chính là ngài! Để tìm ra Tô Vũ, ngài cố ý rút cạn ý chí lực quanh người chúng ta đúng không?”
Hạ Hổ Vưu bực bội, “Ta tự bỏ tiền, mất 5000 điểm công huân mua danh ngạch từ Hạ Trường Thanh phủ trưởng, các ngài không cho ta cái công đạo, vậy chờ ta kiện bắt các ngài bồi thường đi!”
Chu Bình Thăng thầm mắng một tiếng!
Bồi tổ tông ngươi!
Liên quan gì đến ta?
Ta làm à?
“Hạ Hổ Vưu, đừng nói lung tung!”
Hạ Hổ Vưu mặc kệ hắn, cả giận quát: “Các ngài chờ bồi tiền đi, nếu còn có thêm một lần nữa, ta sẽ trực tiếp tố cáo các ngài lừa đảo, bán danh ngạch giả, nếu ngài tiếp tục chạy lung tung quấy rối, ta sẽ kiện cả ngài! Đừng cho là ta không phải dòng chính Hạ gia thì dễ bắt nạt!”
Chu Bình Thăng bực bội, trong lòng phẫn nộ.
Đã nói không phải ta mà!
Tên hỗn trướng nhà ngươi!
Nhưng thân phận gia hỏa này… Có chút phức tạp! Sư phụ đã từng nhắc nhở hắn không nên trêu chọc bất cứ người Hạ gia nào trong học phủ!
Dù phẫn nộ nhưng hắn cũng đành phải xuống giọng giải thích: “Không liên quan đến ta, có thể là bí cảnh không ổn định, dù sao cũng đã nhiều năm chưa mở ra!”
“Hừ!” Hạ Hổ Vưu bực bội, ngồi xuống tiếp tục tu luyện, tức giận nói: “Ta mặc kệ có phải là ngài hay không, ta đã trả tiền, vừa rồi ý chí lực ở đây rất nồng đậm, hiện tại không còn nữa, nhanh tụ tập lại đây cho ta, bằng không ta lập tức ra ngoài kiện cáo các ngài lừa gạt người tiêu dùng!”
“…”
Chu Bình Thăng bực bội tới phát điên, hắn hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn phải nghe theo hội tụ ý chí lực về đây cho Hạ Hổ Vưu.
Chỗ Hạ Hổ Vưu cũng xuất hiện phiền toái!
Tình huống thế nào đây?
Mà loại phiền toái này đến giờ còn chưa ngừng.
Không chỉ một chỗ, cũng không phải chỉ nơi có người mới như thế, rất nhiều nơi không có ai cũng bị rút ra đại lượng ý chí lực, làm xuất hiện một khoảng chân không trong nháy mắt!
......
Tô Vũ minh bạch một đạo lý, làm chuyện xấu không thể có mục tiêu quá rõ ràng.
Đây là điều cha hắn từng nói!
Phải học được phản trinh sát!
Đến lý giải như thế nào đó là chuyện của Tô Vũ, nếu chỉ nhằm vào đơn thần văn nhất hệ thì quá rõ ràng, hiện tại mình nhằm vào nhiều người, không quan tâm có phải đơn thần văn nhất hệ hay không.
Như vậy tức là bí cảnh do đơn thần văn nhất hệ mở ra xảy ra vấn đề, không phải là do mình làm.
Hơn nữa, trong tình huống bình thường, chỉ có Lăng Vân mới có thể làm ra tình huống này.
Mà lần này ba vị Lăng Vân đều là đơn thần văn nhất hệ hoặc là có quan hệ với bọn họ, mà Chu Bình Thăng vẫn luôn chạy loạn khắp nơi… Không phải hắn làm thì ai làm?
Cho dù không phải, vậy thì cũng phải bắt đối phương cõng cái nồi này!
Trong đây có rất nhiều danh ngạch do người khác và nhóm Các lão dùng tiền mua!
Học phủ cũng trợ cấp 1 vạn công huân!
Nếu lần này mọi người tu luyện không thuận lợi, hoặc là xuất hiện nhiều lời phê bình, hắc hắc, học phủ và những Các lão khác sẽ không bắt bọn họ bồi thường tiền sao?
Với sự hiểu biết của Tô Vũ về những người đó, bọn họ tiêu tiền là đau lòng.
Nếu làm không tốt, ra ngoài rồi, bọn họ sẽ đòi tiền bồi thường.
Hắn tiếp tục hấp thu tiêu hóa ý chí lực, Thần Khiếu thứ 52 đã mở ra.
Hút thật sung sướng!
Hắn hấp thu hoàn toàn không hề cố kỵ!
Khắp nơi đều là mảnh đất chân không!
Đơn thần văn nhất hệ bị ảnh hưởng, học viên khác cũng bị ảnh hưởng.
Tô Vũ mặc kệ!
Chuyện này không thể trách ta!
Muốn trách thì tìm Chu Bình Thăng đi.
Nếu hắn không nhằm vào ta, ta sẽ chỉ hút một chỗ, không quấy nhiễu đến người khác, mà hắn cố tình muốn tìm ta, ta chỉ có thể làm như thế.
Hút một chỗ xong, Tô Vũ lại tìm chỗ trốn đi để tu luyện một hồi.
......
Dần dần, ngoại giới, vài vị Sơn Hải chịu đựng không nổi nữa.
Tôn Các lão cả giận mắng: “Tên hỗn trướng!”
Ông điên tiết mắng chửi!
Thật đáng giận!
Vu Hồng và Lý Các lão cũng thế, sắc mặt đều không tốt!
Cái quỷ gì vậy, ngồi im một chỗ tu luyện không được sao?
Đông một chút Tây một chút, bọn họ sắp mệt chết rồi!
“Mới 4 tiếng đồng hồ.”
Hồng Đàm phì cười, mới 4 tiếng đồng hồ mà thôi, những người này đã sắp không chịu đựng nổi, không phải là Tô Vũ đang phá rối đó chứ?
Nhưng dù Tô Vũ khai 36 Thần Khiếu thì cũng không có uy lực lớn như vậy.
Hơn nữa mở ra 36 Thần Khiếu, sau đó không thể mở ra nữa, ý chí lực hấp thu được cũng hữu hạn. Khiếu huyệt bão hòa rồi thì không có biện pháp tu luyện tiếp.
......
Du kích chiến vẫn còn tiếp tục.
Một giờ sau.
Tô Vũ lại chạy tới chỗ Trương Hào, hắn không hấp thu ý chí lực mà là tránh phía sau y, bắt đầu tiêu hóa.
Hắn vừa mới hút hết ý chí lực của năm sáu khu vực, bây giờ phải dừng lại tiêu hóa một chút.
Chu Bình Thăng đã tới đây vài lần, hiện tại nơi này sẽ là địa phương an toàn nhất.
Nửa giờ sau, Tô Vũ lại mở thêm hai Thần Khiếu.
Giờ phút này, hắn đã thông suốt 54 Thần Khiếu.
Từ khi hắn tiến vào đây, trải qua 5 giờ, khai mở 10 cái Thần Khiếu!
Đây là cơ sở văn quyết!
Giai đoạn Dưỡng Tính khai Thần Khiếu đơn giản nhất, tới Đằng Không thì khó khăn tăng lên ít nhất năm lần, nói cách khác, nếu Tô Vũ tiến nhập Đằng Không, trong 5 giờ có thể mở ra hai Thần Khiếu đã là may mắn!
“Trương huynh, tái kiến!”
Tô Vũ cười một tiếng, nhanh chóng rút cạn ý chí lực bốn phía, Trương Hào cũng không thèm để ý, chờ hắn đi rồi, y mới lớn tiếng quát: “Chu Bình Thăng! Có phải ngài cố ý hay không?”
Tiếng hét tức giận truyền xa!
“Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngài đâu!”
Nơi xa, Chu Bình Thăng không tìm tới, chỉ điên tiết cau mày.
Ý chí lực nhanh chóng càn quét tứ phương!
Chuyện ngoài ý muốn ư?
Sao có thể!
Rốt cuộc sao lại thế này?
Là Tô Vũ sao?
Không, Tô Vũ không có năng lực lớn như vậy, là Hồ Văn Thăng hay Hạ Ngọc Văn đây?
Hắn nhìn về hướng hai người kia, rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được ý chí lực nồng đậm.
Chu Bình Thăng cắn răng, đằng không bay về hướng kia!
Hắn muốn nhìn chằm chằm hai gia hỏa này!
Hỗn đản!
Không phải là Văn Thăng chứ?
Trịnh sư huynh trọng thương, gần đây mình bị phiền toái quấn thân, Hạ Thiền không có khả năng được coi trọng, tính ra, Hồ Văn Thăng đã thăng cấp Lăng Vân, có khả năng được sư phụ nâng đỡ nhất, bởi vì y cũng là đích truyền!
Lần này mình vào đây, lại chạy loạn khắp nơi, hiện tại có rất nhiều người mắng mình!
Chẳng lẽ đây là mục đích của Văn Thăng sư đệ ư?
Đáng chết!
Không phải là y chứ?
Dù Chu Bình Thăng cảm thấy khả năng không lớn, nhưng không phải là không có khả năng, vì ích lợi, vì quyền lợi, có chuyện gì mà không có khả năng phát sinh?
Ban đầu, hắn hoài nghi là Tô Vũ, hiện tại, kẻ rút ra nhiều ý chí lực như vậy, có thể là Tô Vũ được sao… Vô nghĩa!
Tô Vũ là Dưỡng Tính, dù hắn mở mấy chục Thần Khiếu thì cũng không hấp thu được nhiều như vậy!
Quá nhiều!
Nhiều nơi bị hấp thu, lại không phải chỉ có một hai địa phương.
Còn vấn đề Tô Vũ trốn ở đâu, hiện tại hắn không quan tâm nữa.
Tên kia có lẽ đang trốn ở xó xỉnh nào đó không chịu hiện thân.
Tuy bí cảnh này không lớn, nhưng cũng không nhỏ, bốn phía có một ít chướng ngại vật, có lẽ mình đã bỏ lỡ Tô Vũ.
Lúc này hắn chỉ nghĩ rằng phải giám sát chặt chẽ Hồ Văn Thăng và Hạ Ngọc Văn xem tình huống kia còn xuất hiện hay không!
Nếu có, vậy chứng tỏ không phải bọn họ.
Nếu không… Hừ!
Chắc chắn một trong hai người bọn họ muốn hại mình!
Một đám hỗn đản bỏ đá xuống giếng!
Thấy mình chọc phải phiền toái, còn cố ý gây thêm phiền có phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT