Chờ khi Trần Hạo tiến vào, Nhiếp lão liền tò mò hỏi: "Long Võ học phủ? Tư chất bình thường, quả thật cũng chịu bỏ được hết vốn liếng!"

Hạ Hổ Vưu gật đầu, cười ha hả nói: "Nhiếp Các lão, ngài nói xem cái tên này có thể tu luyện đến mức nào?"

"Thiên Quân tứ trọng đi!"

Nhiếp lão cười đáp: "Khai khiếu không nhiều, 8 khiếu liền có thể tấn thăng một trọng, 16 khiếu đã đến tứ trọng! 100 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu là một món lớn, cộng thêm người ta vốn là Chiến Giả, tứ trọng hẳn sẽ có hi vọng!"

Chủ yếu vẫn là khai khiếu khá ít, so với một số thiên tài của Văn Minh học phủ còn ít hơn nhiều, thiên tài của bên này bình thường đều sẽ tu luyện công pháp 108 khiếu.

Hạ Hổ Vưu gật gật đầu, không sai biệt lắm so với cậu tưởng tượng.

Chút học viên của học phủ không am hiểu nhục thân đạo tiến vào bí cảnh, thôn phệ trăm giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu cũng có nắm chắc tấn thăng hai tầng, chỉ có thể nói là đúng quy đúng củ.

"Thiên Quân tứ trọng, Long Võ học phủ ban đầu cũng không bằng Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, cậu ta lại còn là tân sinh, trở về học phủ đại khái cũng sẽ nhận được một chút coi trọng..."

Hạ Hổ Vưu tính toán một thoáng, vẫn được, đến cuối năm còn hai tháng nữa, chỉ sợ tiến vào ngũ lục trọng cũng không quá khó.

Hi vọng mấy tên đần độn lúc nãy đừng ham tiện nghi, đừng thật sự kêu cái tên này cùng đi làm nhiệm vụ.

Bằng không, Chiến giả Thiên Quân ngũ lục trọng mà đánh giáp lá cà, đừng nói mấy tên kia thân thể chẳng qua chỉ là Thiên Quân, dù cho đã là Vạn Thạch, dưới tình huống không đề phòng thì cũng sẽ bị một kích chém chết!

Ý chí lực cũng chẳng kịp bùng nổ!

Không nghĩ tới Trần Hạo nữa, Hạ Hổ Vưu vừa mới chuẩn bị rời đi, Nhiếp lão lại bỗng nhiên nói: "Thấy tiểu tử lúc nãy ta ngược lại nhớ tới một sự kiện, sau khi Tô Vũ tới Đằng Không, Hạ gia có muốn chiêu gọi hắn vào Long Võ vệ không?"

Hạ Hổ Vưu khẽ nhíu mày.

Nhiếp lão cười nói: "Long Võ vệ là tư quân của Hạ gia các ngươi, còn là quân hộ vệ, ai cũng không dám động vào Long Võ vệ, Tô Vũ vốn đã có thiên phú, tiền đồ rộng lớn, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hạ Hổ Vưu cười ha hả nói: "Nhiếp lão, ta cũng muốn nha, then chốt là hắn không đáp ứng!"

Nhiếp lão khẽ gật đầu, "Hắn tốt nhất chia bớt danh tiếng đi, ngươi thì sao? Không định ra đầu ngọn gió chút à? Các triều đại Hạ gia cũng không có ai thuộc dòng chính mà biết điều như vậy, chớ học Hạ Hầu gia."

Dứt lời lão lại nói: "Huống chi lúc Hạ Hầu gia còn trẻ cũng không khiêm nhường đâu."

Hạ Hổ Vưu cười khan: "Thực lực của ta quá yếu, không nên để cho Hạ gia mất mặt! Muội muội Hạ Thiền của ta vẫn rất lợi hại, đều đã Thiên Quân cửu trọng, sắp sửa vào Vạn Thạch, ta xem trọng muội muội ta!"

"..."

Nhiếp lão nhịn không được bật cười rồi lại lắc đầu, "Có vài người không thể quá kiêu căng, nhưng có những người không thể quá vô danh, ngươi ấy, quá vô danh, về sau thật sự chấp chưởng Đại Hạ phủ, ai sẽ phục ngươi?"

Hạ Hổ Vưu nhếch miệng đáp: "Cũng không nhất định, dù ta thật sự kế thừa Đại Hạ phủ, tổ gia gia ta bá đạo như vậy, cha ta cũng bá đạo vô cùng, một đời so một đời càng ngày càng bá đạo hơn. Ta vẫn nên nhu hòa một chút đi, bằng không thì dù Phủ chủ đời thứ tư bá đạo vô song, chư thiên vạn tộc còn không phải vẫn luôn nhìn chằm chằm Đại Hạ phủ chúng ta à..."

Hạ Hổ Vưu nói xong, cười hắc hắc: "Ta sợ một chút cũng tốt, sợ như thế nói không chừng không cần ta nhúng tay, có người liền giúp ta thượng vị, sợ đường ca Ngọc Văn của ta thượng vị lại học theo cha ta. Đường ca ta cái khác không học được, nhưng chuyện cha ta bá đạo không nói lý thì y học nhanh lắm!"

Liên tục mấy đời Phủ chủ đều là người bá đạo vô cùng, cứ muốn cùng vạn tộc tử chiến đến cùng, vạn tộc cũng nhức đầu.

Hạ Hổ Vưu thậm chí nghĩ liệu rằng có một ngày, đám Vạn Tộc giáo ẩn núp kia chủ động tiếp cận với cậu, chủ động giúp cậu thượng vị, một vị Phủ chủ thích buôn bán làm ăn... Thật tốt a!

Thực lực còn yếu, lại không thể phục chúng, không đến nâng đỡ ta, quả thực là tổn thất của vạn tộc!

Có thể giúp mình thượng vị, vị trí khẳng định sẽ không thấp, thực lực khẳng định cũng không kém...

Ha ha!

Hạ Hổ Vưu cười vui vẻ, ta đợi một vài cường giả tới tiếp xúc ta vậy, thật hy vọng có khả năng đào ra mấy tên, một mẻ hốt gọn.

Còn chuyện thể hiện trổ tài gì đó cũng không cần thiết.

Hòa khí sinh tài!

Ta là người làm ăn, không cần thiết học theo Tô Vũ, quá kiêu căng lỡ bị người ám sát thì phải làm sao bây giờ?

Thấy cậu nói như vậy, Nhiếp lão cũng cười, không nói thêm gì nữa.

Hạ Hổ Vưu... thế hệ này của Hạ gia cũng rất thú vị.

Hạ Ngọc Văn không phải con trai ruột thì lại một lòng học theo Hạ Long Võ.

Mà con ruột người ta lại chỉ ước gì phân tách ra với cha mình.

"Được rồi, ta biết rồi."

Nhiếp lão cũng không nhiều lời, khoát tay một cái: "Đi thôi, chớ ở trước mặt ta làm chướng mắt, người của Hạ gia các ngươi không có mấy ai tốt."

Hạ Hổ Vưu cũng không để ý, cười ha hả cúi chào rồi rời đi.

Hạ gia không có mấy ai tốt?

Nhiếp Các lão thế mà vu oan cho người của Hạ gia chúng ta!

Bí cảnh này ta mới tới mấy lần, ta ghi âm rồi, cũng đã thu hình lại, không cho ta miễn phí tiến vào thì ta liền giao cho Nhị gia gia ta, thu thập ngài thật đẹp!

Không quan tâm tới Nhiếp Các lão nữa, đầu tiên là cậu suy nghĩ một hồi về Trần Hạo, rất nhanh lại chuyển dời đến Tô Vũ.

Địch Phong thế mà trở lại rồi!

Đơn thần văn hệ cũng chịu dốc hết vốn liếng, trực tiếp xử lý một cứ điểm Đằng Không, phải biết, cứ điểm của Vạn Tộc giáo có Đằng Không trấn thủ thì có thể sẽ câu được cá lớn!

"Nắm giữ nhiều cứ điểm Vạn Tộc giáo thế mà cũng không biết báo cáo, những năm qua cũng không có tiến triển gì..."

Hạ Hổ Vưu lẩm bẩm một câu, khối u ác tính!

Cũng không biết Nhị gia gia rốt cuộc là nghĩ gì, còn có bên chỗ Tô Vũ nữa, nếu hắn ra ngoài lại biết Địch Phong cũng có thể tiến vào thức hải bí cảnh, không biết có thể sớm đi khiêu chiến Địch Phong, đả thương Địch Phong hay không.

...

Hạ Hổ Vưu nghĩ như vậy, đồng thời Chu Bình Thăng vừa gặp lại Địch Phong cũng thấp giọng cắn răng nói: "Nếu Tô Vũ thật sự muốn khiêu chiến ngươi thì đừng tiếp chiến! Lựa chọn bỏ qua, chờ tiến vào bí cảnh rồi lại nói!"

Địch Phong có chút biệt khuất, bất quá gã vẫn gật đầu.

"Lão sư, ta biết rồi!"

"Lần này đánh giết một vị Đằng Không chỉ có thể triệt tiêu tội danh của ngươi, những người khác... vẫn không có cách nào đi vào bí cảnh!"

Chu Bình Thăng thở dài rồi lại nói: "Ép xuống một chút, không nên tiến vào Đằng Không cảnh! Hệ của chúng ta không thiếu Đằng Không, thiếu là vô địch dưới Đằng Không, tối thiểu phải chiếm lấy đệ nhất Bách Cường, đây chính là cơ hội để chúng ta rửa sạch sỉ nhục! Mặt khác, áp chế một thoáng cũng có lợi cho ngươi vững chắc cảnh giới!"

"Ta hiểu rõ!"

Địch Phong gật đầu, dù cho trong lòng gã có điểm không cam lòng, không thể tiến vào Đằng Không bởi vì Đơn thần văn nhất hệ không thiếu Đằng Không, thiếu nhất chính là dưỡng tính tiếp cận Đằng Không cảnh có chiến lực cực mạnh như gã.

Chu Bình Thăng dặn dò vài câu, không nói thêm nữa, rất nhanh bèn rời đi.

Chờ y đi rồi, Địch Phong một cước đá nát cái bàn trước mặt.

Tô Vũ!

Nếu không phải hắn, chính mình lần này tiến vào bí cảnh rồi trực tiếp vào Đằng Không, nào có phiền toái nhiều như vậy!

Vì áp chế Tô Vũ, mình thế mà bị hạn chế tấn cấp!

Lão sư nói thật dễ nghe, là vì làm vẻ vang Đơn thần văn nhất hệ, vì vững chắc cảnh giới của mình, còn không phải là do y chưa hết hy vọng đối với vị trí Quán trưởng, chỉ cần mình không phải Đằng Không thì y liền còn có cơ hội sao?

"Tô Vũ... Ngô Gia..."

Địch Phong hừ lạnh một tiếng, lần trước gã bị hố, tuyệt đối là có liên quan tới đa thần văn nhất hệ, hãy đợi đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play