"Kỳ thật... Ta cũng đang nghĩ, nếu ngươi biểu hiện hết sức xuất sắc, có lẽ có khả năng dẫn dụ ra mấy người, thế nhưng ta lại lo lắng, sẽ làm tan vỡ hi vọng cuối cùng..."
Vạn Thiên Thánh thì thào một tiếng, nói khẽ: "Lão sư của ngươi, sư tổ của ngươi, bọn hắn là đủ rồi! Ngươi vẫn nên an tâm tu luyện đi, có một số việc trở về liền quên hết ngay, không cần suy nghĩ tiếp! Ta nhắc nhở ngươi chẳng qua là hi vọng ngươi có thể đi thuận lợi hơn một chút..."
Hết sức phức tạp!
Ông kỳ thật cũng có chút cảm xúc hỗn loạn.
Ồng cảm thấy, Tô Vũ thật sự có thiên phú, thật sự có năng lực, có lẽ có khả năng giống như Liễu Văn Ngạn, dẫn dụ ra kẻ đứng sau màn.
Thế nhưng Tô Vũ còn quá trẻ tuổi!
Tiềm lực còn rất lớn!
Về phần Liễu Văn Ngạn, Hồng Đàm, cao tuổi rồi, làm mồi nhử không có vấn đề gì, ông cảm thấy hai gia hỏa kia không có hy vọng lớn thần văn sẽ tấn cấp Vô địch.
Tô Vũ vò đầu, suy nghĩ một chút bèn nói: "Phủ trưởng, ý của ngài ta đã hiểu! Vậy ngài đã thấy ta tốt như thế... ngài có muốn cho ta ít chỗ tốt không? Ta mà có tiền, ta sẽ tu luyện càng nhanh..."
Vạn Thiên Thánh bật cười, nghiền ngẫm nhìn hắn: "Chỗ tốt? Lời nói ngày hôm nay giá trị vạn kim! Như thế vẫn chưa đủ à?"
Hết sức trực tiếp!
Cứng rắn đòi lợi ích!
Tô Vũ ngượng ngùng đáp: "Đúng là rất trọng yếu, đã giúp cho ta làm rõ một ít gì đó, nhưng mà... Phủ trưởng, với ta hiện tại thì trợ giúp không lớn a, ta không có tài nguyên, tấn cấp không được, không có gì để dùng hết!"
"Dựa vào chính mình!" Vạn Thiên Thánh lười nhác nói: "Ngươi không phải biết chuyện của Thiên Nghệ thần giáo sao? Muốn chỗ tốt thì chính mình đi lấy! Bạch Phong, Trần Vĩnh đều biết rút ra tinh huyết trí nhớ, ngươi lại không biết gì à?"
"..."
Giờ này khắc này, chỉ có một cậu ‘đậu xanh rau má’ mới có thể biểu đạt tâm thái của Tô Vũ.
Ngươi cái gì cũng đều biết!
Không gì không biết, không gì làm không được sao?
Ta vừa mới chỉ là nghĩ đến một thoáng, ngươi thật sự lại biết rồi!
Không những như thế, hôm nay có rất nhiều thứ tất nhiên là tuyệt mật, Vạn Thiên Thánh lại đều biết, Tô Vũ không biết ông suy đoán hay là ông thật sự có tin tức, nhưng rõ ràng ông biết nhiều hơn hết thảy mọi người.
Tô Vũ đều hồ đồ rồi, vị này... Làm sao cảm giác tin tức linh thông còn hơn cả Đại Hạ phủ Phủ chủ nhỉ?
Dù cho không thể mò được chỗ tốt, Tô Vũ cũng không có cách nào, cũng không tính là không thu hoạch được gì, tối thiểu thì hắn đã biết một chút tin tức dùng tiền cũng chẳng thể mua được.
Không nói thêm nữa, Tô Vũ mau chóng cáo từ rời đi.
Trong nháy mắt hắn ra cửa, một tia sáng trắng rơi vào sau lưng hắn, trong nháy mắt lại tan biến.
Một học viên dưỡng tính biết nhiều quá liệu có hữu dụng không?
Nhưng mà cuối cùng ông vẫn ôm lấy tia hi vọng như vậy!
Còn trẻ, sống lâu một chút đi!
Không vì cái gì khác, chỉ vì hình ảnh ngày sau Lăng Vân chiến Sơn Hải, vượt cấp mà chiến, mơ hồ xuất hiện tại một góc màn lớn mà thôi.
Trăm năm thọ nguyên, xem được hình ảnh quan trọng nhất định.
Dù cho chỉ là một cái thoáng qua cũng sẽ không thể là hạng người vô danh hay hình ảnh vô dụng.
"Tô Vũ..."
Giờ khắc này, ông lại nghĩ tới ngày đó, lần thứ nhất khi ông tuần tra tinh huyết gợn sóng, ở trên thân Tô Vũ ông đã cảm nhận được một tia dị thường.
Ngày đó ông cứ tưởng rằng Liễu Văn Ngạn truyền thừa thần văn cho hắn, hiện tại đã chứng minh không phải, vậy tức là Tô Vũ có cơ duyên khác.
Nhẹ nhàng lung lay chỗ ngồi, Vạn Thiên Thánh bỗng nhiên cười nói: "Áp lực mới là động lực, áp lực này... đủ lớn chưa?"
Đủ rồi sao?
Ông cảm thấy đã đủ rồi!
Đừng một mực tranh đấu với Đơn thần văn nhất hệ, nếu thật sự đánh bại bọn họ... Những ngày an nhàn của ngươi sẽ triệt để kết thúc!
…
"Không cho chỗ tốt nào, chỉ biết lừa dối người!"
Đi xuống khỏi Tu Tâm các, Tô Vũ có chút cạn lời, khó trách ai ai cũng nói Vạn Thiên Thánh cùng Hạ Hầu gia là cùng một bọn, đều là chỉ là kẻ có vào chứ không có ra.
Đường đường là phủ trưởng, triệu kiến một vị học viên thế mà ngay cả một ngụm nước cũng không cho uống.
Quá bủn xỉn!
Nghĩ thì nghĩ, Tô Vũ cũng không dám xù lông, Vạn lão bản quá mạnh, hắn trêu chọc không nổi.
Tại học phủ vẫn còn cần Vạn lão bản tùy thời ra tay trấn áp đối thủ.
Hắn thầm nghĩ tới chuyện khác.
Rất nhiều, rất nhiều chuyện!
Trần Vĩnh, Hồng Đàm, Bạch Phong, Lưu Hồng, Hạ Hổ Vưu... Bao gồm cả Vạn Thiên Thánh, rất nhiều người đều đã nói với hắn về chuyện năm xưa.
Nói về cái chết của Ngũ đại, nói chuyện Chu gia nhằm vào, nói về việc Vô địch làm phản...
Hiện tại, Tô Vũ đã có rất nhiều hiểu biết đối với sự tình năm ấy, tối thiểu là phương hướng chính thì hắn đã biết đến, chẳng qua là không biết rốt cuộc ai là địch, ai là bạn mà thôi.
"Bảo ta tu luyện thật tốt..."
Tô Vũ thở dài, cũng đúng, hắn nên tu luyện tử tế.
Nhất là sau lần tiến vào thức hải bí cảnh sắp tới đây, hắn cần hấp thu đủ nhiều ý chí lực, hắn nên phác hoạ thần văn, chuẩn bị tiến vào Vạn Thạch cảnh.
Hiện tại thì thực lực của hắn không yếu, át chủ bài lại ra hết, chút Đằng Không bình thường nhỏ yếu đều không làm hắn e ngại.
Nhưng mà Đằng Không chân chính... Chính như lúc trước Bạch Phong đã từng nói, Đằng Không mới chỉ là khởi đầu.
Tu giả chân chính đều là dùng Đằng Không làm bước đệm.
Đây mới là cơ sở của cường giả!
"Nội tình của ta vẫn quá kém, nên lên lớp chăm chỉ, ngoan ngoãn đi học!"
Tô Vũ thầm nghĩ, lên lớp, đọc sách, học tập Vạn Tộc ngữ.
Bây giờ, sách họa của hắn đã mở ra rất nhiều trang.
Thế nhưng rất nhiều loại ngôn ngữ hắn lại không biết, dẫn đến Tô Vũ không biết công pháp có hiệu quả như thế nào, thiên phú kỹ hiệu quả ra sao, thành ra cũng không dám tùy tiện thử. Nếu lỡ như là thiên phú kỹ loại hình tự bạo mà hắn trực tiếp nếm thử, không phải là tự tử à?
Có chút ngôn ngữ, Tô Vũ đã biết cho nên mới có thể học tập công pháp của đối phương, bằng không hắn nhìn đều nhìn không hiểu.
"Làm một học sinh chăm ngoan đi!"
Tô Vũ gật đầu, đúng vậy, mình vẫn chỉ là tân sinh, phải làm một học sinh tốt mới được.
Lần sau gặp đám Chu Bình Thăng thì phải tôn kính bọn hắn!
Còn về chuyện hố chết Chu Bình Thăng... Có lẽ không cần chính mình đi hố, tên kia trước cứ gánh vác chèn ép đến từ nội bộ Đơn thần văn hệ xong xuôi đã lại nói.
Gây ra phiền toái nhiều như vậy, đám Tôn các lão sẽ khách khí với hắn sao?
Vạn Thiên Thánh nói rất nhiều lời, Tô Vũ vẫn nhớ kỹ.
Vạn Thiên Thánh chưa hẳn đã nói tất cả đều là thật, thế nhưng Tô Vũ cảm thấy, không có khả năng tất cả đều là giả, không cần thiết dùng hoang ngôn để lừa gạt một người học viên như hắn.
Về phần cảnh tượng mà hắn thấy bản thân đại khai sát giới trong học phủ, Tô Vũ cứ nghĩ tới là lại thấy bất an.
Có khả năng không?
Có lẽ thật sự có đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT