Rất lâu sau, Ảnh Tử mới thở dài nói: “Đừng ảo tưởng gì nữa, Tô Vũ... quan trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, Trần Vĩnh vừa mới uy hiếp, các ngươi hẳn là cũng nghe hiểu! Lúc trước Bạch Phong muốn thu phục chúng ta, Trần Vĩnh cũng không thèm ra mặt, mà hôm nay... tầm quan trọng của Tô Vũ chỉ sợ còn cao hơn cả Bạch Phong."
Vài đầu Đại Yêu không nói gì.
Thủy Nhân bỗng nhiên lên tiếng: "Trần Vĩnh đến nay còn chưa tiến nhập Sơn Hải, từ mấy năm trước y đã là Lăng Vân cửu trọng! Dựa theo công pháp nhân tộc tu luyện, Vạn Văn kinh tối đa cũng chỉ hợp nhất 8 thần khiếu, chắc chắn có khả năng tấn cấp, y hẳn là đã sớm đạt đến, vì sao còn chưa tấn cấp nhỉ?"
Vạn Văn kinh mở ra 72 thần khiếu, tối đa cũng chỉ cần hợp nhất 8 thần khiếu, đây chính là Sơn Hải cấp cao nhất.
Trần Vĩnh chẳng lẽ còn chưa đạt đến sao?
Không có khả năng!
Đều đã bao nhiêu năm, Trần Vĩnh cũng không phải loại mãi mới lên tới Lăng Vân, cái tên này năm đó cũng là nhân vật phong vân, thiên tài đỉnh cấp của đa thần văn nhất hệ.
Toan Nghê cùng Toản Sơn ngưu tự nhiên là không hiểu, Ảnh Tử nghĩ một lúc mới đáp: "8 thần khiếu hợp nhất, tiến vào Sơn Hải... Tiến nhập Sơn Hải thì đối với đa thần văn nhất hệ trợ giúp cũng không lớn, còn dễ dàng bị người ta để mắt tới! Cái tên Trần Vĩnh kia, ngươi nói xem, có phải y cố ý không, chính là kiểu y đã hợp nhất 7 khiếu, thế nhưng không tấn cấp, tiếp tục hợp nhất 7 khiếu khác, rồi tiếp tục hợp nhất, sau nữa lại hợp nhất thêm 7 khiếu..."
Ý của Ảnh Tử, Thủy Nhân nghe hiểu!
Bạch Ly cũng nghe hiểu!
Bạch Ly cả kinh nói: "Ý của ngươi là, hết thảy thần khiếu của y đều đã hợp nhất, thế nhưng duy chỉ lưu lại một khiếu chưa hợp nhất, cũng không tấn cấp, cứ như vậy mà tiếp tục nhẫn nhịn?"
Ý tứ trong lời này quá đáng sợ!
Đây chẳng phải là nói, chỉ cần Trần Vĩnh nguyện ý, tùy thời đều có thể đem khiếu huyệt cuối cùng còn lại kia sát nhập vào!
Trong nháy mắt dùng tư thái hợp nhất 8 khiếu để tiến vào Sơn Hải cửu trọng!
Bởi vì khiếu huyệt của mỗi một trọng thì y đều đã hợp khiếu 7 cái, ấn theo lý thuyết thì như thế cũng có thể tấn cấp, thế nhưng nếu như lựa chọn tiếp tục dừng lại tại Lăng Vân thì cũng có thể, bởi vì khiếu huyệt vẫn chưa hợp xong.
Lúc này, Trần Vĩnh có thể trực tiếp dùng 7 khiếu hợp nhất để tấn cấp, cũng có thể lựa chọn không tấn cấp.
Ảnh Tử thở dài: "Không biết, có thể thật sự là y kẹt tại tầng này rất lâu, dù cho không phải giống như ta suy đoán thì hẳn là cũng không ngừng hợp khiếu Sơn Hải, có khả năng là y đang đợi, nếu là như vậy, y chính là vị cường giả Sơn Hải đỉnh phong kế tiếp!"
Bạch Ly cả kinh nói: "Thế thì cũng quá giỏi nhẫn nhịn rồi, mà nếu như vậy, một mực giữ vững không hợp khiếu cuối cùng thì sẽ rất dễ xuất hiện vấn đề biển ý chí sụp đổ, quá cường đại, thế nhưng biển ý chí không mở rộng tấn cấp..."
"Chuyện này thì cũng khó nói rõ ràng."
Ảnh Tử không biết tình huống cụ thể, trước đó cũng chỉ là lời suy đoán mà thôi, rất nhanh lại bảo: "Nếu như vậy, nếu thật sự trong nháy mắt y có thể tấn cấp Sơn Hải cửu trọng, sức mạnh bùng lên sẽ rất mạnh, thế nhưng cũng dễ dàng sụp đổ thân thể. Cái tên này không phải là chuẩn bị không cần thân thể nữa đấy chứ?"
Bọn chúng đương nhiên nhìn không thấu suy nghĩ của Trần Vĩnh, đều không nói lời gì nữa.
Đa thần văn nhất hệ có quá nhiều yêu nghiệt, tính toán ra, Bạch Phong chính là người kém nhất, cũng là người dễ nói chuyện nhất...
Đúng vậy, ngoại trừ thời điểm rút ra chút huyết dịch thì Bạch Phong tương đối khó nói chuyện, những lúc khác, kỳ thật anh vẫn rất dễ trao đổi.
Trần Vĩnh là kẻ âm trầm, bọn chúng nhìn không thấu.
Tô Vũ thì có vẻ âm hiểm, một mực đùa giỡn bọn chúng, trên thực tế cũng không coi chúng ra gì.
Hồng Đàm thì càng không cần phải nói, ở trong mắt Hồng Đàm, đám Đại Yêu như bọn nó đây không phải là vật sống mà là tài liệu.
Vài đầu Đại Yêu lại lâm vào trầm mặc, thời gian tới đây, thật sự là càng ngày càng khó vượt qua!
...
Trung tâm nghiên cứu của Triệu Lập.
Hỏa Nha bắt đầu phun lửa, dưới mí mắt hai vị Lăng Vân cảnh, Hỏa Nha run lẩy bẩy, hai vị Lăng Vân này cho nó cảm giác áp bách, không hề thua kém bất luận Sơn Hải cảnh nào.
Hỏa Nha thật sự muốn chửi đổng lên.
Cần thiết sao?
Ta thối luyện văn binh cho ngươi, ngươi còn dùng hai Lăng Vân... Không, hai gia hỏa đều có thể so với Sơn Hải tới nhìn chằm chằm một tên Đằng Không như ta. Ta có đáng sợ, có gian trá như thế à?
Triệu Lập cũng không để ý tới Trần Vĩnh, ông không quá thích vị sư bá này của Tô Vũ.
Triệu Lập không nhìn thẳng y, mà chỉ lo nói chuyện với Tô Vũ, cười ha hả nói: "Hỏa Nha cũng có chút tác dụng, bản mệnh hỏa diễm của chúng cũng là lửa đúc binh tốt nhất, đáng tiếc... Thứ này là thiên phú kỹ, không tính là thần văn, phác hoạ ra một viên Hỏa Nha tộc thần văn thì tác dụng cũng không lớn."
Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Nếu học được thiên phú kỹ của chúng thì sao ạ? Sẽ mạnh hơn lửa của lão sư sao?"
"Cái này khó mà nói, hỏa diễm chẳng qua là phụ trợ, không phải là thứ nhất định! Thế nhưng chư thiên vạn giới có mấy loại hỏa diễm không tệ, tỉ như lửa của Hỏa hành tộc trong Ngũ Hành tộc, lửa của Hỏa Nha nhất tộc, lửa của Hỏa long tộc... Đều là lửa đúc binh tốt!"
Tô Vũ gật đầu, thế thì hắn có thể thử mở ra Hỏa Nha tộc thiên phú kỹ.
Hẳn có liên quan với thần khiếu!
Đúc binh cần ngọn lửa này, trước đó chính mình còn nói đến Lăng Vân sẽ giúp Triệu Lập đúc chuôi địa giai văn binh kia. Hắn vẫn chưa quên lời hứa đó.
"Chuẩn bị cho tranh tài ngày mai hả?"
"Vâng!"
"Cái này cũng không tệ, thế nhưng thứ này tương đối ngoan độc, đả thương biển ý chí của người ta. Nếu không phải kẻ địch một mất một còn thì đừng dùng, dùng sẽ thành tử thù! Ý chí lực bị cháy thì còn có thể chậm rãi khôi phục, biển ý chí bị đốt cháy, căn nguyên thụ thương, vậy sẽ khó trị liệu!"
Tô Vũ gật đầu, chuyện này hắn biết.
"Lão sư, Hỏa Nha có hữu dụng với ngài không? Hữu dụng thì ta lưu lại cho ngài đốt lửa..."
"Quên đi!"
Triệu Lập không có hứng thú, ghét bỏ nói: "Quá phế vật, mới Đằng Không thất trọng, Lăng Vân thất trọng thì còn tạm được, Đằng Không thất trọng chỉ là đồ phế vật, thứ này ném tới Chư Thiên chiến trường, ta còn chẳng muốn bắt, Hồng Đàm đúng là rảnh quá hóa rồ!"
Hỏa Nha: "..."
Run lẩy bẩy!
Nó muốn khóc!
Ta rất hữu dụng, ta không phải phế vật, nhưng mà... nhưng mà vì sao hiện tại chính ta cũng cảm thấy ta rất rác rưởi, nhóm lửa mà cũng bị người ta chê?
"Đại... Đại nhân, ta có thể bay... Bay vô cùng nhanh... Tô đại nhân có thể cưỡi ta mà bay lượn..."
Triệu Lập lườm nó, không thèm để ý.
Không để ý đến nó nữa, ông nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Sớm tiến vào Đằng Không cảnh đi, chớ chơi đùa lung tung với những người kia! Về phần danh ngạch vào thức hải bí cảnh, nếu ngươi thật sự muốn thì cũng không cần đi tranh tài, ta đi đòi cho ngươi một suất..."
Tô Vũ ngây ngốc nhìn ông.
Triệu Lập thản nhiên nói: "Không cho ta thì về sau không cho phép người của nhất hệ bọn chúng tiến vào nguyên khí bí cảnh! Chuyện nhỏ ấy mà!"
"..."
Trần Vĩnh không muốn lên tiếng, tâm y rất mệt mỏi.
Triệu Lập nói không sai, nếu ông thật sự đòi thì Chu Minh Nhân dám không cho sao?
Dĩ nhiên!
Cho dù là cho Tô Vũ thì cũng phải bóp mũi mà chấp nhận!
Tô Vũ dở khóc dở cười, cảm giác ngài nói rất đơn giản, thật sự quá dễ dàng, bất quá Tô Vũ vẫn vội vàng nói: "Không cần, lão sư, chính ta sẽ đi lấy!"
Triệu Lập đòi thì sẽ mắc nợ người ta.
Lần một lần hai, mọi người còn có thể tiếp nhận.
Nhiều lần thì sẽ không tốt.
Ỷ vào Tứ đại, Triệu Lập hiện tại sống hết sức thoải mái, thế nhưng một khi ông dính vào tham dự đấu tranh, thì mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng như trước đây nữa, đến lúc đó, chuyện gì cũng đều có thể sẽ phát sinh.
Triệu Lập có địa vị rất cao, chủ yếu là vì ông mặc kệ sự đời, nguyên khí bí cảnh cũng do ông chủ động cống hiến cho học phủ, học phủ thiếu nợ ông.
Chỉ khi nào ông tham dự vào, vậy loại địa vị siêu phàm ấy sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Triệu Lập nghe vậy thì không nói nữa, rất nhanh, Hỏa Nha thối luyện đã xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT