Vậy là đã bỏ ra 5 danh ngạch, cho Hồng Đàm 3 cái, cho những vị Các lão khác 8 cái, thoáng cái đã nhường ra 16 suất.
Giờ phút này Chu Minh Nhân cũng không nguyện lui bước, ông ta thản nhiên nói: "Chính là như vậy, có thể mở ra thì mở, không thể mở vậy thì thôi! Còn lại 34 danh ngạch, đây là do chúng ta mở ra, nếu còn có người nhìn chằm chằm không thả, vậy thì quên đi!"
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Lão Hồng, chi bằng cứ như vậy đi. Thực lực Tô Vũ không yếu, ta vẫn ủng hộ học viên của mình đi tranh thủ danh ngạch! Cho ngươi 3 suất thì cứ giữ lấy, thật sự náo động đến mức không có cách nào mở ra bí cảnh thì toàn bộ học phủ đều phải chịu tổn thất. Các học viên biết cũng sẽ không cao hứng, không cần thiết chọc cho toàn bộ học phủ lên án các ngươi, làm như vậy cũng không tốt."
Hồng Đàm nhăn mày, nửa ngày sau mới nói: "Vậy cũng được! Bất quá 3 suất thì hơi thiếu một chút, chưa đủ! 5 suất, không tính Tô Vũ trong đó!"
Ngô Nguyệt Hoa, Phạm Cẩn, Hạ Kỳ, Trần Lực là 4 vị Các lão tham chiến trước đó, họ đều đang ủng hộ đa thần văn nhất hệ, lần này bọn hắn rõ ràng không lấy được danh ngạch. Tối thiểu thì Hồng Đàm cũng muốn cho họ mỗi người một suất, phía bên mình lưu lại một là được, cho Ngô Gia.
Bằng không, ông cũng không tiện đối mặt với mấy người.
Tất cả mọi người biết ý của ông, Chu Minh Nhân vừa muốn cự tuyệt, Ngô Nguyệt Hoa đã lạnh lùng giành nói trước: "Được rồi, cứ để 3 danh ngạch đi! Từ nay về sau, Thần Đan học viện không bán ra bất luận đan dược gì cho các học viện khác nữa!"
"Thần Phù học viện cũng thế!"
"Thuần Thú học viện cũng vậy!"
"..."
Vài vị Các lão lần lượt mở miệng, Hạ Kỳ cười ha hả nói: "Không cho thì thôi vậy, chúng ta cũng không cần! Ít đi một chút danh ngạch còn có thể chết người hay sao? Không vào thức hải bí cảnh thì không thể tu luyện nữa à? Thần Văn hệ các ngươi về sau cũng đừng dùng yêu thú của chúng ta, đừng có dùng thần đan, thần phù, tiếp sau đây ta lại đi liên lạc Đúc binh học viện một chút, các ngươi lợi hại như vậy thì tự dùng thần văn đối địch là đủ rồi! Cần ngoại vật làm cái gì!"
Chu Minh Nhân khẽ cười nói: "Hạ Kỳ, muốn có danh ngạch cũng được, 5000 điểm công huân một suất, ta có thể để lại cho các ngươi thêm 2 suất!"
Dứt lời, ông ta lại thản nhiên nói: "Chúng ta cũng phải tốn hao rất nhiều tài nguyên, mua đan dược, thần phù, yêu thú của các ngươi không cần tiền sao?"
Nghe Chu Minh Nhân nói vậy, Hồng Đàm chốt thẳng: "Tốt! Vậy ta lại thêm 1 vạn điểm công huân, mua thêm 2 danh ngạch, tổng cộng 5 cái!"
Ngô Nguyệt Hoa vừa định mắng ông thì Hồng Đàm đã khẽ lắc đầu.
Đã đến cực hạn rồi!
1 vạn công huân thì 1 vạn công huân đi!
Ông không có tiền cũng chẳng sao, Ngô Nguyệt Hoa có a, mượn một chút là được, có tiền ta trả lại ngươi sau.
Vạn Thiên Thánh hùa vào: "Vậy quyết định như thế, tất cả đều vui vẻ! Đúng rồi, vạn tộc học viên cũng không cần cho danh ngạch, thế nhưng tranh tài thì bọn hắn có thể tham dự, không thể gạt bỏ họ quá mức, cũng thuận tiện ước lượng thực lực của học viên chúng ta xem sao!"
Tất cả mọi người không có ý kiến gì nữa, Chu Minh Nhân cũng không nói gì, rất tốt, trước đó còn chuẩn bị để bọn hắn đối đầu với Tô Vũ mà, không đến thì thật đáng tiếc!
Nói xong cái này, Vạn Thiên Thánh lại cười nhạt: "Mặt khác, Trịnh Ngọc Minh, Bạch Phong tháng sau sẽ phải đi Chư Thiên chiến trường, tiến vào tiên phong doanh. Trịnh Ngọc Minh giết một vị Sơn Hải thì mới có thể trở về, riêng Bạch Phong phải giết 10 vị Lăng Vân mới đủ! Tranh đấu thì tranh đấu, chính mình cũng phải trả giá! Bạch Phong giết người ở bên ngoài học phủ, ta cũng không nói gì, Hạ gia tạo ra chiến khu, ta lười xen vào, còn ở bên trong học phủ... nếu ta phát hiện có kẻ giết người thì sẽ nghiêm trị không tha!"
Không ai lên tiếng.
Vạn Thiên Thánh đứng dậy, giống như muốn rời đi.
Đúng vào lúc này, Nhiếp lão chợt lên tiếng: "Phủ trưởng, chờ một chút đã!"
"Ồ, còn có việc sao?"
Vạn Thiên Thánh ngồi xuống, Nhiếp lão nói ngay: "Là như vậy, Triệu Minh, mọi người biết chứ? Mấy ngày trước hắn tới tìm ta, nói là bị người khác chèn ép, giám sát viện can thiệp vào chuyện công chính của học phủ!"
Nhiếp lão cười khẽ, nhìn về phía viện trưởng giám sát viện bên kia, mở miệng nói: "Lão Hà, khu Bí Cảnh, Bách Cường lâu, thư viện, giám sát viện, quân hộ vệ... Những địa phương này sẽ không tham dự bất luận tranh đấu gì! Mục đích của giám sát viện là vì giám sát tác phong và kỷ luật trong học phủ, kết quả một thành viên giám sát lại xóa bỏ chức vụ trọng tài của Triệu Minh, để Lưu Hồng tạm thời thay thế... Thế này là không ổn!"
Nhiếp lão nhìn về phía lão Hà, vị viện trưởng của giám sát viện hiện tại rồi cười nói: "Lão Hà, ngươi tuổi tác cũng lớn, đại khái lực bất tòng tâm, quên mất lời hứa năm đó chúng ta cùng nhau ưng thuận rồi! Từ chức viện trưởng giám sát viện của ngươi đi!"
Các lão họ Hà yên lặng không đáp, không lên tiếng phản bác.
Hạ Trường Thanh một mực không mở miệng, giờ phút này liền cau mày nói: "Ta đã trách phạt Hạ Ngọc Văn rồi..."
Hạ Ngọc Văn hiện tại còn đang bị trọng thương, để nhét Hạ Ngọc Văn tiến vào giám sát viện thì ông ta cũng tốn hao không ít khí lực.
Ông còn chưa nói xong, Nhiếp lão đã cười cắt ngang: "Hạ phủ trưởng, việc này không liên quan gì đến ngươi! Giám sát viện, khu bí cảnh đều không nhận sự lãnh đạo của phó phủ trưởng. Lão Hà mau từ chức đi thôi, an tâm dưỡng lão, không thì về trồng hoa trồng cỏ cũng được. Việc của giám sát viện, chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi, để lão Hoàng tiếp nhận, ngươi cũng đừng chiếm vị trí, lão Hoàng ở cùng ta nhiều năm, để cho hắn thử trải nghiệm niềm vui mà Các lão không có được xem sao."
Chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi!
Cái gọi là chúng ta, đương nhiên sẽ không bao quát những người ở đây.
Ánh mắt mọi người dị dạng, không một ai lên tiếng.
Khu Bí Cảnh, quân hộ vệ... Những địa phương này đều không phải là nơi Các lão có khả năng chỉ huy, mà là trực tiếp chịu thống lĩnh của phủ trưởng, thế nhưng phủ trưởng cũng sẽ không quấy nhiễu bọn họ, những người đó là đệ tử, môn đồ của các phủ trưởng đời trước. Họ đều giữ thái độ trung lập, tạo thành một hệ thống.
Đúng nghĩa là trọng tài!
Duy trì sự công chính trong học phủ.
Dù cho thiên vị mấy người thì cũng sẽ không lộ liễu, bao gồm cả Tô Vũ, dù Hoàng lão cùng Nhiếp lão đều rất xem trọng hắn, nhưng cũng không trực tiếp giúp hắn cái gì, họ luôn giữ vững quy củ.
Còn về lệnh bài có thể tiến nhập bí cảnh, đó là quyền lợi cho hậu nhân của Tứ đại, cái này thì bọn họ vô phương quấy nhiễu.
Trong đám người, vị Các lão họ Hà than nhẹ một tiếng, gật đầu đáp: "Ta biết rồi, lão Nhiếp, quay trở về ta sẽ bàn giao với lão Hoàng, giám sát viện những năm qua ta đích xác có chút lực bất tòng tâm."
"Tốt!"
Nhiếp lão cười một tiếng, lại nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, cười nói: "Phủ trưởng, ngài thấy thế nào? Thực lực lão Hoàng không yếu, cũng là Lăng Vân cửu trọng thâm niên..."
Vạn Thiên Thánh gật đầu, mỉm cười đáp: "Tùy các ngươi! Các ngươi đã không có ý kiến, ta đây sẽ báo cáo lại chức vụ với Dục Cường thự cùng Cầu Tác cảnh là được, cứ quyết định như vậy đi!"
"Vậy thì tốt, ta không ý kiến gì!"
Nhiếp lão cười một tiếng, vừa nhìn về phía Hạ Trường Thanh vừa mở miệng nói: "Hạ phủ trưởng, Hạ Ngọc Văn tranh cái gì thì chúng ta cũng mặc kệ, hắn muốn làm gì thì cũng không quan hệ tới chúng ta, giữ vững quy củ của học phủ là được! Thế nhưng, giám sát viện không phải nơi phó phủ trưởng có khả năng lãnh đạo, chờ ngài thành phủ trưởng đời thứ bảy thì chúng ta tự nhiên sẽ theo ý ngài, ủng hộ quyết định của ngài, trước lúc này, đừng hòng nhúng tay!"
Hạ Trường Thanh nhíu mày, "Ta không có ý này!"
"Ta biết và cũng hiểu rõ." Nhiếp lão cười nhạt, "Chẳng qua là nhắc nhở Hạ phủ trưởng chút thôi, chúng ta cũng là vì ổn định cho học phủ, hết thảy vẫn là vì phục vụ Hạ gia. Hạ gia không muốn tự nhổ sạch căn cơ, thế hệ này các ngươi không có quyền lợi nên liền muốn đoạt quyền, vậy đời sau, người Hạ gia khác muốn đoạt quyền, chúng ta còn có thể duy trì công chính được sao? Có phải là cũng sẽ như bây giờ? Hạ phủ trưởng, chuyện tranh chức Phủ chủ cứ quang minh chính đại mà làm, sẽ không có bất luận người nào ngăn cản, Hạ Ngọc Văn mà có bản lãnh ấy, y thành Phủ chủ, chúng ta tự nhiên sẽ một lòng ủng hộ!"
"Bao gồm cả Trấn Ma quân, Long Võ vệ... cũng là phục vụ vì Phủ chủ, hiện tại ăn mòn bọn hắn sẽ chỉ làm Hạ gia lộn xộn, khiến Đại Hạ phủ lộn xộn, chớ tưởng rằng Hạ phủ chủ và Đại Hạ vương không thể nhúc nhích!"
Hồng Đàm chờ lão đi rồi mới phì cười bảo: "Lão Nhiếp vẫn là cái tính này, cũng đúng, Hạ phủ trưởng à, người trong nhà đào chân tường nhà mình cũng không tốt! Hạ Ngọc Văn tiến vào giám sát viện thì cứ làm chức giám sát cho tốt đi, nhất định phải trêu chọc đám lão gia hỏa thông thái rởm đó làm gì, không cần thiết a!"
Cười trên nỗi đau của người khác!
Rất rõ ràng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT