Ý nghĩ “xong đời” ấy vừa lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất, sau một khắc, trường đao của gã Thiên Quân đã bị định trụ.

Cách đó không xa, Liễu Văn Ngạn thầm thấy hài lòng, thế nhưng trên mặt lại không hề bày ra sắc thái vui mừng, ông lẳng lặng bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, cau mày nói: "Một tên phế vật Thiên Quân bị thương rất nặng mà còn không giải quyết được, đây chỉ là giáo chúng pháo hôi của Vạn Tộc giáo! Không bằng Tập Phong đường cùng giai, không bằng thành vệ quân cùng giai... Càng đừng nhắc tới phủ quân, Long Võ vệ, quân đoàn tiền tuyến! Tướng sĩ ra tiền tuyến dù cho có yếu hơn gã thì muốn giết gã cũng là việc chẳng khó khăn gì!"

Liễu Văn Ngạn tỏ vẻ không cao hứng!

Mà Tập Phong đường đường chủ đứng gần đó nghe vậy thì không khỏi dở khóc dở cười.

Tên kia là Thiên Quân lục trọng đấy!

Trong khi cảnh giới của học trò ngươi là cái gì?

Khai Nguyên cảnh, còn không phải Khai Nguyên bát trọng mà là Khai Nguyên thất trọng, hắn thiếu chút nữa đã giết chết được một vị Thiên Quân lục trọng, thế mà lão Liễu ngươi còn không hài lòng.

Đã vậy còn lấy tướng sĩ trên tiền tuyến ra so sánh!

Nói đùa à, tướng sĩ tiền tuyến không đạt đến Thiên Quân tứ trọng mà muốn giết đối phương thì cũng là chuyện gần như bất khả thi.

Tố chất thân thể, tốc độ phản ứng, lực bộc phát, Tô Vũ đều kém xa đối phương một đoạn dài, nếu không nhờ hắn có nhiều thủ đoạn, trong nháy mắt đánh lén đã bị đối phương chém chết rồi, còn nói gì muốn giết người?

Tô Vũ giờ đây vô cùng chật vật, hắn ngồi đó thở dốc hổn hển, trên thân khắp nơi đều là vết thương, nghe vậy cũng cười khổ, "Lão sư, phù... Sức sống của gã quá mạnh, nửa ngày đều không chết, ta căn bản không có cơ hội chém gã thêm đao thứ hai."

"Ngươi chỉ có cơ hội một đao!" Liễu Văn Ngạn từ chối cho ý kiến, "Kẻ yếu muốn vượt cấp giết cường giả, cơ hội chỉ có trong nháy mắt! Nếu khi nãy ngươi đánh lén ngay giây phút hắn bừng tỉnh mà chém trúng đầu chứ không phải bả vai, hắn đã chết rồi!"

"Ngươi cảm thấy khi ngươi ra chiến trường, kẻ địch sẽ cho ngươi cơ hội thứ hai sao? Nếu trong nháy mắt hắn không chết thì ngươi sẽ chết! Muốn đối kháng trực tiếp chứ không phải đánh lén, vậy thì phải làm tốt chuẩn bị chu đáo, một đòn giết chết đối phương! Đừng lấy mạng mình ra đi đánh cược!"

Liễu Văn Ngạn nghiêm túc phê bình: "Cho nên vẫn là vì ngươi phán đoán thời cơ không tốt, nếu không phải ta ra tay, ngươi đã bị đối phương giết thảm rồi!"

Tô Vũ lộ vẻ ủ rũ, gật gật đầu xem như chấp nhận.

"Thiên Quân trung kỳ, hai điểm công huân, bất quá là do ta ra tay cứu ngươi cho nên lần này ngươi chỉ lấy được một điểm công huân, có ý kiến gì không?"

"Không có!" Tô Vũ lắc đầu, có thể lấy được một điểm công huân cũng không tệ.

Giết Thiên Quân hậu kỳ được ba điểm công lao, tiền kỳ chỉ có một điểm, tương đương với việc hắn vừa giết một Thiên Quân tiền kỳ.

Cũng chỉ có lúc này, Tô Vũ mới có thể hiểu, điểm công huân thu hoạch được khó khăn thế nào.

Trước đó học được một môn ngôn ngữ liền có thể được ban thưởng một điểm, kỳ thật cũng chỉ là tốn thời gian thêm chút, nhưng giết người... thì phải liều mạng!

Nếu Văn Minh học phủ cũng có quy củ này, muốn những học viên mà ý chí lực còn chưa cụ hiện đi kiếm điểm công lao, có mấy ai có thể giết Thiên Quân?

Dù cho trên chiến trường, binh sĩ Thiên Quân cảnh giết một kẻ địch cùng là Thiên Quân cũng không dễ dàng.

Mũi đao liếm máu, giết một người tối đa cũng chỉ có ba điểm công huân, rõ ràng việc này không dễ làm.

Liễu Văn Ngạn lộ ra nụ cười thản nhiên, rất nhanh đã thu lại, nói tiếp: "Lúc nào có thể đơn độc đánh giết một Thiên Quân trung kỳ thì coi như ngươi tốt nghiệp! Không phải giống như hôm nay, kém chút đã bị giết chết! Thời điểm chiến đấu có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Đây là chiến trường ngươi chết ta sống, không phải lôi đài luận võ, cho nên không cần quan tâm thủ đoạn, chúng ta chỉ muốn thấy kết quả!"

Liễu Văn Ngạn lên tiếng chào Tằng Hoa, vừa đi vừa nói: "Ngươi chế tạo huyễn cảnh vì sao luôn chỉ dùng yêu thú đi giết gã? Huyễn cảnh có rất nhiều loại, không phải mỗi người đều sợ yêu thú."

"Ngươi có khả năng chế tạo ra mỹ nữ không mặc... Khụ khụ, ngươi biết đấy!"

"Ngươi cũng có thể chế tạo ra bộ dáng của ta, ta là Đằng Không... ừm, dĩ nhiên, danh tiếng không đủ lớn, ngươi có khả năng mô phỏng ra dáng vẻ thành chủ, gã hẳn là nhận biết, ngươi cảm thấy gã trông thấy cường giả Đằng Không thì có sợ hay không?"

"Ảo cảnh có rất nhiều phương thức, không cần tự hạn chế, ta phát hiện bây giờ mạch suy nghĩ của ngươi rất cứng nhắc, chỉ biết mô phỏng yêu thú cắn chết gã, cái này thật không có sáng tạo!"

Tô Vũ như có điều suy nghĩ, tiếp đó nhỏ giọng hỏi: "Lão sư... Cái kia... Mỹ nữ không mặc... Khụ khụ, ta chưa từng thấy, mô phỏng ra cũng không chân thực, có cần ta..."

"Hèn mạt!" Liễu Văn Ngạn trách cứ một tiếng, húng hắng ho nhẹ: "Cái này chỉ là ta ví dụ thôi, đừng có tốn thời gian truy đến cùng! Tiểu tử ngươi đừng rảnh rỗi mà lộn xộn tâm tư!"

Liễu Văn Ngạn có chút hối hận, vừa mới rồi mình nói lung tung gì thế?

Tiểu tử này thật sự muốn chạy tới loại địa phương kia sao, nếu bị cha hắn biết, cha hắn có khi nào lập tức từ tiền tuyến về tới tìm mình tính sổ không?

Tô Vũ ngoan ngoãn vâng lời, tròng mắt chuyển nhúc nhích một chút, lại hỏi: "Lão sư, vậy ngài cảm thấy, lần sau ta mô phỏng Đại Hạ phủ chủ, có người tin hay không?"

"..."

Liễu Văn Ngạn liếc mắt nhìn hắn, tiểu tử ngươi lá gan cũng không nhỏ nhỉ.

Hạ Long Võ là Đại Hạ phủ chủ, tiểu tử ngươi làm sao một chút lòng kính sợ đều không có vậy.

Tô Vũ vẫn còn tiếp tục, "Ngài nói xem nếu ta mô phỏng ra Hạ phủ chủ, đối phương có thể bị hù chết không? Hoặc là sẽ cảm thấy không thể tin được, có cần thêm bên cạnh... hai cô gái? Hạ phủ chủ và nữ nhân hẹn hò bị bắt gặp, ngài nói xem gã có phải sẽ sợ tới choáng váng?"

Liễu Văn Ngạn phun râu, được đấy, học một suy ra ba!

Then chốt là tiểu tử ngươi muốn tìm đường chết có biết không?

Đương nhiên, tiểu tử này bây giờ cách Hạ Long Võ quá xa xôi, nhưng nếu ngày nào đó bị Hạ Long Võ thấy được... Liễu Văn Ngạn không dám tưởng tượng hậu quả là gì.

"Khụ khụ, tùy ngươi!"

Liễu Văn Ngạn không muốn nhiều lời, ông chỉ chỉ điểm cho hắn một câu, Tô Vũ đã học được tự mình sáng tạo ảo cảnh, ông còn có thể nói cái gì.

Còn may Tô Vũ không tiếp tục đề tài này nữa, hắn quay lại chính đề: "Lão sư, hôm qua ta xem một chút quá trình sát hạch năm nay, bên Chiến Tranh học phủ sát hạch đứng đầu sẽ được thưởng 3 giọt Nguyên Khí dịch..."

Liễu Văn Ngạn nhìn hắn, ngươi muốn nói cái gì?

"Ngài nói xem, nếu ta đi sát hạch cả hai bên, lấy được vị trí đầu của Chiến Tranh học phủ, Nguyên Khí dịch này có phải sẽ cho ta đúng không?"

Hắn nói đứng đầu, ý là đứng đầu Nam Nguyên.

Đứng đầu thành nhỏ thì Nguyên Khí dịch ban thưởng sẽ do phủ chủ Nam Nguyên thành cung cấp, cũng không phải là do Chiến Tranh học phủ cung cấp.

Chiến Tranh học phủ còn không quá để ý tới người đứng đầu một thành nhỏ, trừ phi là giành được vị trí số một của toàn bộ Đại Hạ phủ.

Liễu Văn Ngạn vô lực chửi bậy, "Ngươi muốn lừa đồ ban thưởng về?"

"Lão sư, không phải lừa a, quá trình sát hạch cũng đâu có nói thi đậu nhất định phải đi học, ta thi đậu không đi thì cũng là thi đậu, ngài nói có đúng hay không?"

"Ngươi chắc chắn ngươi có thể đứng đầu?"

Nam Nguyên mặc dù nhỏ, thiên tài không nhiều, nhưng mà... Tô Vũ hình như thật sự có hi vọng giành được vị trí số một.

Đây chỉ là Nam Nguyên, cũng không phải đại thành khác.

Khai Nguyên thất trọng đã dư xài.

Liễu Văn Ngạn liếc mắt nhìn Tô Vũ, gần đây ông cảm giác tiểu tử đối diện mình có chút thú vị.

Ngày cả chuyện lừa đồ ban thưởng thế mà cũng dám nghĩ tới!

Liễu Văn Ngạn rơi vào trầm tư, từ khi nào thì hắn bắt đầu trở nên ma lanh thế này nhỉ?

À, hình như là từ khi mình nói hắn hành sự không quả quyết, về sau Tô Vũ liền biến đổi, hiện tại chẳng những ăn nói hành xử đã cứng cáp hơn, mà lắm lúc còn ngay thẳng tới dọa người. Nhìn mà xem, ngay cả chuyện lừa đồ ban thưởng này mà hắn đã dám nghĩ đến. Ai.

Liễu Văn Ngạn không khỏi thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play