Ánh mắt Triệu Minh biến ảo, bỗng nhiên cười nói: "Hạ Ngọc Văn, ngươi không có tư cách quản ta, không tới phiên ngươi đến ra lệnh cho ta!"
Hạ Ngọc Văn bình tĩnh nói: "Ta đã vào Lăng Vân, ngay vừa rồi, ta đã nhận chức ở giám sát viện Lăng Vân cảnh, ngươi vào Lăng Vân cảnh nên ta có thể quản!"
Sắc mặt Triệu Minh biến đổi, nửa ngày sau mới cười nói: "Được lắm, tùy ngươi! Hạ Ngọc Văn, học viên luận bàn ngươi đều muốn quản, đúng là quản thật nhiều, còn nữa, ngươi không phải Sơn Hải, bằng không thì chức phủ trưởng cũng nên trao cho ngươi!"
Hạ Ngọc Văn không để ý tới lời này.
Triệu Minh cười khẽ, cũng không thèm để ý tới y, nhảy xuống lôi đài.
Hạ Ngọc Văn đột nhiên nhìn về phía Lưu Hồng ở nơi hẻo lánh, thản nhiên nói: "Lưu Hồng, ngươi lên đây, chức vị trọng tài Bách Cường sẽ do ngươi tới tạm thay!"
Bên kia, Lưu Hồng một mặt tươi cười, cũng không nói chuyện, cấp tốc đạp không mà tới, nhảy vào trên lôi đài.
Hạ Ngọc Văn cũng không nhiều lời, quay đầu nhìn về phía một người sau lưng, thản nhiên nói: "Nếu Tô Vũ cảm giác mình mạnh mẽ không sợ hãi gì, Chu Hạo, ngươi đi lên khiêu chiến hắn!"
Lưu Hồng khẽ nhíu mày, rất nhanh đã hiểu, cười nói: "Hạ sư huynh, đây là..."
"Học viên mới!" Hạ Ngọc Văn bình tĩnh đáp: "Trước khi mở đầu khóa học ta đã nhận, sớm có đăng ký, chỉ là ta chưa về nên hắn chưa từng nhập học, hôm nay theo ta cùng trở về!"
Sau lưng y là một nam sinh không cao lắm.
Dung mạo rất bình thường, tóc húi cua, không mặc trường bào mà là mặc áo ngắn, một mực đi theo Hạ Ngọc Văn nhưng nãy giờ lại không có mấy người chú ý tới cậu ta, nếu không phải Hạ Ngọc Văn mở miệng thì chỉ sợ sẽ không ai để mắt đến người này.
Không ít người dồn dập nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên cũng không thèm để ý, nhe răng cười, nhìn về Tô Vũ bên trên lôi đài.
Ánh mắt rất tinh khiết!
Nhưng mà, giờ khắc này lòng Tô Vũ lại khẽ động, ánh mắt kia... sâu trong ấy cực kỳ lạnh lẽo!
Nhìn vào người nào sẽ khiến cho người đó cảm nhận được tim đập nhanh.
"Cái tên này từng giết người!"
Tô Vũ cấp tốc có phán đoán, không chỉ giết người mà chỉ sợ là giết không ít, nhưng sát khí của cậu ta đều nội liễm, hoặc là nói, đối phương không cảm thấy giết người thì có gì ghê gớm.
Hạ Ngọc Văn thu học sinh từ chỗ nào?
Người của Chu gia sao?
Không có khả năng, trừ phi là dòng thứ, bằng không nếu là Chu gia dòng chính thì sẽ không ăn mặc như vậy, đại gia tộc hết sức để ý tới chuyện này. Người như Vạn Minh Trạch tuyệt đối sẽ không mặc áo ngắn để ra cửa.
Hạ Ngọc Văn bình tĩnh nói: "Vì một người học viên luận bàn mà làm ầm ĩ toàn phủ đều biết, để cho người ta chê cười! Làm đến sôi sùng sục lên cũng không biết các ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Chu Hạo, đi lên khiêu chiến!"
Đi lên lôi đài, cậu ta nhìn thẳng Tô Vũ, mỉm cười một tiếng: "Chu Hạo, tân sinh, khiêu chiến vị sư huynh này!"
Tân sinh!
Nhưng mà, giờ khắc này Tô Vũ lại cảm nhận được một chút cảm giác áp bách.
Trong mắt hắn thần quang lấp lánh, nhìn về phía Chu Hạo.
Nguyên khí thật là nồng nặc!
Cái tên này không quá giống Văn Minh sư, càng giống như là Chiến giả.
Một thân nguyên khí nồng đậm đến dọa người!
Mà cậu ta có vẻ không giống Vạn Thạch, có chút giống Thiên Quân hơn!
Lưu Hồng ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Chu Hạo, biết quy củ không? Ngươi là tân sinh, muốn vào bảng thì Tô Vũ vừa lúc đứng thứ 98, ngươi có tư cách khiêu chiến hắn, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, không đến 30 tuổi là được."
"18!"
"Vậy thì không có vấn đề..."
Lưu Hồng cười nói: "Còn về thân phận, ta tra một chút xem..."
Nói xong, gã đi đến bên cạnh, kiểm tra một thoáng trên máy, gật đầu nói: "Đích thật là tân sinh, trước đó đã nhập học, là học sinh của nghiên cứu viên Hạ Ngọc Văn, Tô Vũ, ngươi tiếp chiến sao?"
Tiếp nhận sao?
Nhất định phải nhận!
Trước đó Tô Vũ nói nhiều lời như vậy, điên cuồng trào phúng xem thường học viên Đơn thần văn nhất hệ, giờ phút này mà không nhận thì bao nhiêu lời trước đó đều thành đánh rắm.
Trở thành trò cười!
Tô Vũ ngươi cũng là kẻ có thực lực mạnh hơn nên mới dám khiêu chiến, bây giờ tân sinh khiêu chiến ngươi, ngươi sao lại không dám nhận?
Tô Vũ nhìn về phía Hạ Ngọc Văn!
Y tuyệt đối đã đến từ sớm rồi!
Giờ phút này y để cho học sinh khiêu chiến Tô Vũ, đều nằm trong tính toán của y, để Tô Vũ không có cơ hội cự tuyệt!
Hỗn đản này, y cũng không phải vừa trở về!
Còn tên Chu Hạo kia, thực lực dù cho không nhìn ra cái gì nhưng Tô Vũ cũng biết, nhất định là rất mạnh!
Ánh mắt Tô Vũ băng hàn, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, "Tiếp chiến!"
Đối diện, Chu Hạo cười khẽ, "Tô sư huynh, luận bàn rất không có ý nghĩa, hay là... chúng ta đấu sinh tử?"
Lưu Hồng ho nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện này cần lão sư của hai bên ký tên xác nhận, Tô Vũ, Bạch Phong ra ngoài rồi đúng không?"
Bạch Phong không ở đây!
Giờ phút này, Lưu Hồng cũng hiển hiện thần văn rình coi Chu Hạo.
Trong lòng gã thầm giật mình!
...
Cùng lúc đó.
Phía dưới.
Giả Danh Chấn nhíu mày, truyền âm khe khẽ: "Từ chỗ nào tìm được tiểu tử kia thế? Hắn tu luyện môn《 Thiên Sơn quyết 》, có đúng không?"
"Hẳn là thế!" Có vị Các lão cấp tốc nói: "Khai khiếu 144 cái, Thiên giai đỉnh cấp công pháp! Bất quá《Thiên Sơn quyết 》 tu luyện đến Thiên Quân cửu trọng, về sau Vạn Thạch không hợp khiếu, thậm chí không có cách nào hợp khiếu, Hạ Ngọc Văn truyền cái này cho học sinh, không sợ đối phương triệt để bị phế đi sao?"
"Cũng không giống dáng vẻ tu luyện ý chí lực, độ chứa đầy rất thấp, chủ yếu là tu thân thể?"
"Đúng, hẳn là không phác họa thần văn, chỉ là thân thể cường hãn, khiếu huyệt phong phú."
"Tô Vũ cũng không ít!"
"Tô Vũ không thành một hệ thống lớn, 144 khiếu huyệt của Chu Hạo là một hệ thống, Phệ Hồn quyết của Tô Vũ đối với hắn vô hiệu, ý chí lực áp chế, thần văn bùng nổ cũng chưa chắc có thể đấu qua được hắn!"
Vài vị Các lão đều có chút ngưng trọng.
《 Thiên Sơn quyết 》, một môn đỉnh cấp công pháp, đúng nghĩa là Thiên giai đỉnh cấp công pháp.
Đáng tiếc, tu luyện đến Thiên Quân cửu trọng thì hợp khiếu cực kỳ khó!
Rất nhiều người năm đó ham công pháp này mạnh mẽ, kết quả đến cuối cùng đều hợp khiếu thất bại, không thể không chuyển sang tu luyện những công pháp khác.
Thiếu niên trước mắt này thế mà mở ra 144 khiếu huyệt, hoàn toàn tu luyện thành công, còn thiếu nước hợp khiếu bước vào Vạn Thạch cảnh.
Tô Vũ tuy mở nhiều khiếu huyệt, nhưng tối đa cũng chẳng qua chỉ có 108 cái thành hệ thống, lực bộc phát trong nháy mắt khả năng còn không bằng đối phương.
Đơn thuần chỉ so về thực lực thân thể thì Tô Vũ thật sự chưa hẳn sánh được Chu Hạo.
Hạ Ngọc Văn để người này lên đài cũng là có tính toán.
Không tu ý chí lực!
Vì vậy, Phệ Hồn quyết liền giảm bớt đi hiệu quả, còn chuyện ý chí lực áp chế, Tô Vũ cũng không phải Đằng Không, áp chế có hạn, đối phương mở nhiều khiếu huyệt, lực bộc phát mạnh, Tô Vũ cũng chưa chắc có thể áp chế hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT