Lúc này, có người trầm giọng lên tiếng: "Đào mộ chính xác là hành động không nên! Dù cho là người Đơn thần văn nhất hệ thì lão phu cũng thấy không nên đào mộ! Hành động lần này của Chu Minh Nhân làm mất đi thân phận, đáng bị người lên án!"
Liễu Văn Ngạn cười hỏi: "Là Thang các lão của Cửu Thiên sao?"
"Là ta!" Trong bóng tối, lão nhân cất tiếng khe khẽ: "Chuyện nội bộ của Đại Hạ Văn Minh học phủ vốn không nên do chúng ta xen vào! Đào mộ Trương Nhược Lăng cũng chỉ là ý của riêng Chu Minh Nhân. Lão phu tới đây, cũng chẳng nhằm vào người nào, thế nhưng Liễu Văn Ngạn ngươi đã trở về, lão phu đến chỉ muốn hỏi ngươi một câu!"
"Thang các lão cứ nói đừng ngại!"
"Năm đó cái gọi là tư liệu tấn thăng vô địch rốt cuộc là thật hay giả? Dĩ nhiên, Liễu Văn Ngạn ngươi đã phế đi, cũng không thấy ngươi tấn thăng vô địch, ta càng tin tưởng là giả, hoặc căn bản là không có, hoặc là ngươi không có phát hiện. Thế nhưng, năm đó viện binh theo Ngũ đại chết trận không ít, trong đó có mấy vị cường giả Đơn thần văn nhất hệ, bao gồm cả cường giả hàng đầu của Cửu Thiên học phủ. Trước khi Ngũ đại rời đi, ông đã thề son hẹn sắt rằng có thể chứng minh vô địch, kết quả ông lại bại, còn kéo theo không ít tính mệnh..."
Dừng một chút, Thang các lão buồn bã nói: "Mặc kệ là thật hay giả, dù sao cũng phải cho ta một lời rõ ràng! Tư liệu không có thì có thể để chúng ta xem qua thần văn của Ngũ đại, chung quy không thể để người xưa chết vô ích chỉ bởi vì lời hoang đường của ngài ấy!"
Liễu Văn Ngạn cười nói: "Ta hiểu, vẫn là vì thần văn. Các ngươi cũng cảm thấy, nếu thật sự muốn tấn cấp vô địch, mấu chốt vẫn là ở chỗ thần văn, đúng không?"
"Không sai!" Thang các lão cũng không giấu giếm, nói ngay vào điểm chính: "Những năm qua, mọi người một mực chờ đợi kỳ tích! Thậm chí chúng ta còn ôm hi vọng ngươi có thể thành công, nhưng ngươi không thể. Nếu ngươi đã nghiên cứu 50 năm đều không có thu hoạch gì, Liễu Văn Ngạn, hà tất ích kỷ tự cho cái gì của mình đều là quý, không cho bất luận người nào cơ hội?"
Dứt lời, ngữ khí ông chợt cao lên: "Thứ mà Ngũ đại lưu lại, truyền thừa cho ngươi dĩ nhiên không có vấn đề gì! Nhưng ta hỏi một câu, năm đó những người chết trận vì Ngũ đại liền không có bất kỳ tư cách gì cùng hưởng sao?"
Liễu Văn Ngạn dường như có điểm đuối lý, ông thở dài, "Có tư cách."
"Sư huynh của ta năm đó không để ý lời phản đối, đi theo Ngũ đại, chết trận tại Chư Thiên chiến trường, Thang Vân Phi này có tư cách nhìn thần văn Ngũ đại lưu lại không?"
"Cái này..."
"Liễu Văn Ngạn, đừng kiếm cớ nữa!" Thang các lão lạnh lùng quát: "Ngươi đã có thể cụ hiện thần văn, không còn là năm đó nữa!"
Liễu Văn Ngạn cười khổ: "Thật là... ai, ta đã bảo mà, lần trước ở bên Nam Nguyên tại sao lại không ai quản ta, khiến ta không thể không đột phá Đằng Không, ra là đang chờ ở đây."
Cách đó không xa, Ngô Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng, "Những người kia cũng là tìm thời cơ tốt, không sớm không muộn, ta cùng mấy người Hạ Kỳ không phải bận rộn bên ngoài thì là đang bế quan, vừa vặn, chỉ vài ngày như vậy, Nam Nguyên liền bị tập kích! Tên phế vật Bạch Phong đi đường chậm như vậy, chạy tới có làm được cái gì!"
Thang các lão gắt lên: "Các ngươi nói là chúng ta cấu kết Vạn Tộc giáo? Chư vị, các ngươi đánh giá cao chúng ta rồi! Dùng mấy vị cường giả Nhật Nguyệt chỉ vì bức Liễu Văn Ngạn cụ hiện? Tạo hóa trêu ngươi, ông trời chú định để Liễu Văn Ngạn khi đó có thể cụ hiện! Ngay cả trời xanh cũng không vừa mắt, ngày xưa hắn nói hắn không thể cụ hiện, thần văn nội liễm không cách nào lấy ra, hôm nay thì sao? Vẫn là cớ này à?"
Năm mươi năm trước, Liễu Văn Ngạn thu nạp thần văn, cuối cùng thất bại, không thể làm bản thân mạnh lên, ngược lại còn trọng thương ngã gục.
Sau này, có người tìm ông đòi thần văn, muốn quan sát thần văn, Liễu Văn Ngạn nói ông chưa cụ hiện, không có cách hiển thị thần văn.
Năm mươi năm sau, Liễu Văn Ngạn mới cụ hiện thành công!
Trọn vẹn năm mươi năm!
Ép ông trở về Đại Hạ phủ, cũng là sau khi ông đã có thể cụ hiện, không khỏi khiến mấy người Ngô Nguyệt Hoa không nghĩ ngợi thêm, hôm đó Liễu Văn Ngạn cụ hiện rốt cuộc là ngoài ý muốn hay vẫn là trùng hợp?
Có thể đúng như Thang Vân Phi nói, ngày đó Thiên Nghệ thần giáo cùng Thiên Nghệ thần tộc có mấy vị cường giả Nhật Nguyệt tới, đều bị Hạ Long Võ chém giết tại Đại Hạ phủ!
Ai có thể sai sử nhiều vị Nhật Nguyệt mạo hiểm tiến vào Đại Hạ phủ chỉ là để bức bách Liễu Văn Ngạn cụ hiện?
Có lẽ... Thật sự chỉ là trùng hợp?
Liễu Văn Ngạn cũng không thèm để ý chuyện này, bất đắc dĩ nói: "Thang các lão, ngươi thật ra đã nói đúng, ý chí lực cụ hiện thì có thể, thần văn... lại không được! Thật sự không được, trong biển ý chí của ta thần văn rối loạn, đều vây quanh thần văn kia, nó bị giam cầm rồi, ta muốn cụ hiện cũng cụ hiện không được..."
"Ha..."
Tiếng cười trào phúng truyền đến!
Lại là lời này!
"Nếu không chờ ngươi vô địch lại đến cụ hiện để nhìn một chút?"
"Thế thì cũng có khả năng!" Liễu Văn Ngạn cười nói: "Hay là chư vị chờ một chút, ta nói nghiêm túc đó, có lẽ thật sự khi đến vô địch mới có thể chân chính cụ hiện!"
"Cái rắm ấy! Liễu Văn Ngạn, năm đó ngươi cũng tính là anh hùng hào kiệt, bây giờ ăn nói bừa bãi, cả mặt mũi cũng không cần, năm mươi năm trước không chỉ mỗi người phế đi mà tâm đều phế đi luôn à?"
Vừa mới nói xong, một đại đỉnh (cái vạc, cái đỉnh) lớn ầm ầm một tiếng đập ra!
Thang Vân Phi đã sớm chuẩn bị, một kiếm đâm tới, ầm ầm một tiếng, đại đỉnh bị chém vào.
"Ngô Nguyệt Hoa..."
Lời của ông ta còn chưa dứt, bỗng nhiên sắc mặt kịch biến!
Trong nháy mắt biến thành màu đen!
Thân thể ông hư thối, thần văn rung chuyển, quần áo trên người thoáng chốc bùng cháy hầu như không còn, khói màu đen, màu xanh lá dày đặc bốc lên ở trên người Thang Vân Phi, bốn phương tám hướng, bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng rít, từng vị cường giả bắn ra, chạy xa khỏi nơi này.
Ngô Nguyệt Hoa không nói tiếng nào, triệu hồi đại đỉnh, hừ nhẹ một tiếng!
Lão nương là Thần Đan hệ, một mực đấu pháp với ta, đấu cái gì mà đấu, độc chết đám rùa cháu chắt các ngươi!
Trong bóng tối, vẻ mặt Thang Vân Phi đen kịt, khẽ quát một tiếng, một vệt bạch quang lấp lánh ở trên người, dần dần màu đen thối lui, thân thể hư thối của ông cũng khôi phục. Vẻ mặt ông ta hơi trắng bệch, trầm giọng quát: "Liễu Văn Ngạn, đây là lời đáp trả các ngươi cho ta?"
Liễu Văn Ngạn tỏ ra bất đắc dĩ đáp: "Thật sự không thể cụ hiện, không tin thì ta biết làm gì? Vậy chỉ có thể giết ta rồi nhìn thử xem có thể tháo rời từ biển ý chí hay không, bằng không... Ta cũng chẳng có cách nào."
Nói xong, Liễu Văn Ngạn cười bảo: "Hay thế này đi, các ngươi bảo Chu Minh Nhân đừng có ý đồ với Nhược Lăng nữa, ta sẽ dời mộ phần cho Nhược Lăng, dời đến Nam Nguyên, ta tiếp tục trở lại Nam Nguyên, đợi tới ngày nào đó ta có thể cụ hiện thì lại cho các ngươi nhìn một chút..."
Liễu Văn Ngạn nói tới đây thì không khỏi thở dài: "Năm đó những người theo sư phụ ta chết trận ta cũng hết sức sùng kính, thần văn của sư phụ ta, hậu nhân của bọn họ muốn xem thì ta đương nhiên nguyện ý. Nhưng Liễu Văn Ngạn này không nói láo, là ta thật sự không cụ hiện được, bằng không đã sớm cho các ngươi nhìn, cũng miễn khiến cho vị kia của Đại Chu phủ luôn nhìn ta chằm chằm..."
Liễu Văn Ngạn nhún vai, "Nhắc đi cũng phải nhắc lại, kể ra thì phải trách Đại Hạ vương, năm đó mang theo thần văn của sư phụ ta trở về, ông ấy không nói hai lời liền trực tiếp cho ta, bảo rằng nếu không dung hợp thì sẽ nát, ta lúc ấy cũng không có cách nào, trong nháy mắt liền dung nhập vào biển ý chí của mình... Nhưng ta lại không muốn giết chết bản thân cho các ngươi xem, giờ chẳng phải khó xử rồi sao?"
"Thật ra Đại Hạ vương từng nhìn qua rồi, hay là mọi người tìm Đại Hạ vương hỏi thử một chút?"
"Ngươi... Hừ!"
Thang Vân Phi hừ lạnh một tiếng, tỏ ra không vừa lòng, hỏi Đại Hạ vương?
Hỏi cái rắm ấy!
Ông thấy Liễu Văn Ngạn chỉ là không muốn cho họ xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT