Nơi xa.

Hạ Hầu gia nhìn một hồi, rồi cũng quay người rời đi, tiện tay vứt bỏ vỏ dưa hấu, cảm thấy không thú vị.

Không đánh nhau rồi!

Chỉ có một mình Đan Thiên Hạo đến đây, phó phủ trưởng Đại Chu Văn Minh học phủ, viện trưởng Thần Văn học viện.

Thế mà Chu Minh Nhân không tới, thật đáng tiếc, không có kịch hay để xem.

Y vừa đi vừa nghĩ, một lát sau, y quay người nhìn về phía Hồ tổng quản, kinh ngạc hỏi: "Ngươi đi theo ta à?"

"..."

Hồ lão bất lực.

Chúng ta cùng đường, ngài biết không?

Ta không đi theo ngài, là ta muốn trở về, hiểu chưa?

Ngài đừng chọc ta nữa, có được hay không?

"Phủ chủ..."

"Đừng gọi Phủ chủ, gọi Hầu gia!"

"Hầu gia!"

Hồ lão mệt tâm, mở miệng nói: "Có phải lão Kỷ đột phá đến Nhật Nguyệt rồi không?"

"Sao ta biết được."

"Một ấn vừa rồi Đan Thiên Hạo không ngăn cản được, thực lực lão Kỷ càng ngày càng mạnh."

"Thật lợi hại..." Hạ Hầu gia qua loa gật đầu, vừa đi vừa nói: "Đáng tiếc, không được xem kịch! Có phải Vạn Thiên Thánh giam Chu Minh Nhân lại rồi không, không phải nói đào mộ à, sao chưa hành động?"

Dứt lời, y cười ha hả nói: "Nếu đào thật, chắc chắn sẽ đánh nhau, lúc đó xem mới vui!"

"Hầu gia!" Hồ lão thở dài: "Ngài là Phủ chủ, cho dù là đại diện thay mặt thì cũng là Phủ chủ! Việc này không phải kịch để xem, ngài nên khuyên nhủ Chu viện trưởng từ bỏ tâm tư ấy đi, bằng không tuyệt đối sẽ náo động đến tối mày tối mặt."

Hạ Hầu gia bất cần đời nói: "Khuyên cái gì? Lão nghe ta không? Phía sau lão ta có Chu Phá Long làm chỗ dựa, lão sợ ta chắc? Ta cho ngươi biết, nói đào mộ mà đến bây giờ còn không đào, chính là chờ Liễu Văn Ngạn xuất hiện đấy! Liễu Văn Ngạn không ra, lão đào cái rắm!"

Hồ lão cau mày hỏi: "Ngụy trang ư?"

"Chưa chắc, thuận nước đẩy thuyền mà thôi, học sinh trọng thương, thuận tiện đào mộ phần, nhìn xem có thể dụ được họ Liễu ra không, thấy chưa, không phải dụ được rồi sao?"

Hạ Hầu gia cười ha hả: "Đào mộ Trương Nhược Lăng à? Suy nghĩ nhiều quá, bọn họ chỉ muốn đào Liễu Văn Ngạn thôi!"

Hồ lão khẽ gật đầu, "Trước đó ta đã cảm thấy không ổn, xem ra quả thật là chờ Liễu Văn Ngạn trở về, trở về thì sao, chẳng lẽ muốn khai chiến? Hầu gia, việc này không thể mặc kệ."

"Quản chứ!" Hạ Hầu gia nói không hề có thành ý: "Ám đấu nhiều năm như vậy, giờ minh tranh thôi! Đánh nát một mảnh đất, bồi thường 1000 điểm công huân... Đúng rồi, tên Đan Thiên Hạo kia, phải bắt hắn bồi thường, còn có Ngô Nguyệt Hoa, lão Kỷ cũng thế, đều phải bồi thường tiền!"

"Đánh nát một phương thổ Đại Hạ phủ đều phải bồi thường!"

"Còn có, nếu người các đại phủ khác tới cũng không vấn đề! Đến thoải mái đi, một Đằng Không tới trả 100 điểm công huân, lưu lại một ngày."

"Lăng Vân, 500 công huân một ngày."

"Sơn Hải, vậy thì 1000 điểm một ngày."

"Nhật Nguyệt... kẻ này có tiền, 5000 điểm một ngày!"

Hạ Hầu gia tính khoản, suy nghĩ một chút lại nói: "Nhắc nhở bọn họ không được phép thương tổn người ngoài, thương tổn một người bồi thường 1 vạn điểm công huân, chết một người, chặt đầu một người gấp ba giai!"

Cái gọi là chặt đầu một người gấp ba giai chính là quân lệnh thời chiến khắc nghiệt nhất của Đại Hạ phủ.

Nếu bên mình chết một Đằng Không, bên đối phương sẽ bị chặt đầu một vị cao hơn 3 giai, tức là phải chết một Nhật Nguyệt, không chết không ngừng!

Hạ Hầu gia nhẹ nhàng nói ra lời này.

Giết lầm một vị Đằng Không, người nào giết, phe đó sẽ có Nhật Nguyệt bị chặt đầu, còn vấn đề Đại Hạ phủ có làm được hay không... Chớ hoài nghi.

Sắc mặt Hồ lão biến hóa, không nhịn được nói: "Vậy mặc kệ bọn họ đấu sao?"

"Không thì sao?" Hạ Hầu gia quay đầu, kinh ngạc nói: "Ám đấu còn tệ hơn, ngươi không hiểu à? Ngày ngày giở trò xấu với nhau quá phiền! Giải quyết một lần duy nhất không tốt sao? Chết thì coi như bọn họ không may, nếu còn sống... Ngươi giết mấy cường giả nhân tộc, sau khi kết thúc bắt lại toàn bộ, lấy một bồi mười, giết một nhân tộc Đằng Không, vậy lên chiến trường Chư Thiên giết 10 Đằng Không đi. Đây không phải lệ cũ à? Chúng ta mới là chủ nhà, sợ cái gì!"

Hạ Hầu gia cười ha hả: "Sắp tới tiên phong doanh lại được thêm người, những lão quỷ Vô Địch chắc cười chết luôn, có thêm một nhóm tử sĩ rất tốt! Không cần đưa tiền, ngay cả quân phí cũng không cần chi, chiến lợi phẩm đều phải nộp lên, lao động miễn phí!"

Hạ Hầu gia lại tính toán, suy nghĩ một chút rồi nói: "Liễu Văn Ngạn thì tính theo giá cả Sơn Hải! Người nào giết hắn phải giết 10 Sơn Hải để bù lại, cái tên này đáng giá với số tiền ấy!"

"..."

Hồ lão không phản bác được, đi thêm một đoạn, ông lại mở miệng hỏi: "Thật sự mặc kệ ư?"

Ông vẫn không yên lòng!

Nếu tiếp tục làm ầm ĩ, nhiễu loạn sẽ càng nghiêm trọng.

Hạ Hầu gia bất mãn: "Quản thế nào? Trấn áp hết sao? Hay đưa hết đi chiến trường Chư Thiên? Bằng mặt không bằng lòng, lên chiến trường quấy rối còn phiền toái hơn! Còn không bằng chết một đám đi, đám còn lại sẽ sợ, tự nhiên sẽ giải tán! Người nào cũng thích tranh đấu tàn nhẫn, chẳng lẽ suốt ngày trấn áp bọn họ ư? Đè 50 năm rồi, hữu dụng không?"

Cũng không phải ngày đầu tiên!

50 năm ân oán tranh chấp, đấu đến hôm nay còn chưa kết thúc, lại còn náo lọan hơn!

Vậy dứt khoát để bọn họ đấu đến cùng đi!

"Nhưng chưa chắc đa thần văn nhất hệ đã có hi vọng..." Hồ lão lắc đầu: "Ta lo lắng Vân Kỳ trở về, cũng sợ Bình nhi biết việc này sẽ muốn dính vào."

Hạ Hầu gia sờ cằm, có đạo lý.

Chuyện này còn liên lụy đến người Hạ gia!

Y suy nghĩ một chút rồi nói: "Vân Kỳ thì tùy hắn đi! Người nào giết Vân Kỳ, lên chiến trường giết 10 Nhật Nguyệt, người của Hạ gia rất đáng giá, Vân Kỳ chết thì ta cũng bó tay, ta sẽ thường viếng mồ hắn, quá thảm, dùng 10 Nhật Nguyệt tới đổi cũng đáng! Không phải Chu gia có cường giả sao? Sai Chu Phá Long đi, không giết được 10 Nhật Nguyệt thì để Long Võ giết hắn Chứng Đạo, vừa vặn bớt công đi Chiến trường Chư Thiên!"

"..."

Hồ lão không còn lời nào phản đối.

Hạ Hầu Gia y chỉ biết đến tiền thôi!

Người Hạ gia ngươi cũng dùng tiền để tính được.

Điên à!

Mập mạp chết bầm này rốt cuộc đang nghĩ gì?

"Ta hoài nghi ngươi đang mắng ta..."

"Không có!" Hồ lão phủ nhận!

"Khẳng định là có, họ Hồ, ngươi đang mắng ta!"

"Hầu gia Nhật Nguyệt rồi ư?"

"Chưa!"

Hồ lão thở phào nhẹ nhõm: "Nếu chưa, vậy ngài không có chứng cứ nói ta mắng ngài, không phải sao? Không phải Nhật Nguyệt, làm sao Hầu gia biết ta đang mắng ngài?"

Hạ Hầu gia liếc mắt nhìn ông, giỏi, học được cãi lại ta rồi cơ à?

Y lười nói tiếp, tiếp tục đi về hướng phủ thành chủ, sau một hồi suy nghĩ, y lại nói: "Đúng rồi, ngươi tới thống kê danh sách hai phe cho ta! Còn có người trợ giúp các nơi cũng tra kĩ vào!"

"Gần đây học viên của Văn Minh học phủ, Tô Vũ gì gì đó mới tuyên bố nghiên cứu《 Phệ Hồn quyết 》, giám sát đi! Còn nữa, điều Long Võ vệ ra ngoài tuần tra, chúng ta không nuôi người nhàn rỗi, bắt một đám Vạn Tộc giáo về giết chơi, gần đây tin tức chẳng có gì thú vị cả, dân chúng có vẻ thiếu sức sống quá, muốn quảng cáo cũng không dễ, lần sau tìm mấy tên chặt đầu thì nhớ tiến cử đao của Hạ thị thương hội chúng ta, chém người cực bén, không sợ chém không đứt đầu!"

Hạ Hầu gia nói liến thoắng.

Khi sắp đến phủ thành chủ, y bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Hồ lão mặt mũi tràn đầy sầu khổ, nói: "Việc đào mộ có kiêng kỵ! Nếu làm vậy thì người chết rồi đều không dám hạ táng! Không đào thì thôi, nếu đào rồi, vậy ngươi đi đào mộ tổ Chu gia đi... Không đúng, mộ tổ Chu gia không phải ở Đại Chu phủ bên kia sao? Thôi, vậy đào của chi mạch tên Chu Minh Nhân kia đi, bằng không Đại Chu vương sẽ tới chém chết ta mất!"

Hạ Hầu gia ngáp, lười biếng nói: "Người đã chết rồi, còn là chết trong địa bàn Đại Hạ phủ, sao có thể bị đào mộ chứ. Trương Nhược Lăng... là bạn học của ta, thật là, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, muốn đào mộ hắn, vậy hắn thảm quá rồi."

"Rõ." Hồ lão lên tiếng. "Ngài còn việc gì muốn bàn giao không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play