Lần này, Tô Vũ không ẩn giấu bất kỳ cái gì.

Văn binh trực tiếp hiện ra, năm thần văn trực tiếp tiến vào văn binh, 153 khiếu huyệt mở ra toàn bộ, khiếu huyệt cấp tốc thu nạp nguyên khí bốn phương!

Xuất đao xuất cước! Tốc độ nhanh kinh người!

Ông!

Tiếng xé gió truyền đến, Vương Hạc có thể lên đến hạng 38 cũng không phải là kẻ yếu, cảnh giới Nhục Thân đã đến Vạn Thạch tứ trọng, dưỡng tính cũng đạt tới đỉnh phong!

Khiếu huyệt của gã dồn dập mở ra, một thanh văn binh trường kiếm xuất hiện.

Huyễn cảnh xuất hiện! Bóng mờ hiện ra! Lôi đình bạo tạc!

Mấy thần văn của Tô Vũ dồn dập bùng nổ, lúc này Vương Hạc cũng nghiêm túc, ý chí lực bùng nổ, thần văn bùng nổ, hư không trở thành màu đỏ! Hỏa diễm trải rộng toàn trường!

Thần văn đặc tính hỏa diễm!

Huyễn cảnh lung lay như sắp đổ, lôi đình bị dập tắt, sát khí bị đốt cháy, chiến ý bị hòa tan.

Ầm!

Tô Vũ đá một cước, tàn ảnh Vương Hạc vỡ nát tan biến tại chỗ.

"Thần văn tốc độ!"

Dưới đài, có người nói một câu.

Vương Hạc cũng không chỉ nắm giữ một thần văn.

Tốc độ của gã cực nhanh!

Dù không nhanh bằng Tô Vũ, nhưng bởi vì gã đã chuẩn bị nên tránh được một cước này trong nháy mắt.

Một cước kia làm không khí nguyên khí nổ tung.

Lúc này, một thanh tế kiếm từ trên trời lao xuống!

Vương Hạc đạp không, đâm một kiếm xuống!

Mục tiêu là huyệt Bách Hội!

Kiếm chưa đến, ý chí lực mạnh mẽ đã mãnh liệt lao tới, huyệt Bách Hội của Tô Vũ truyền đến từng cơn ớn lạnh!

Phá khiếu!

Toái Nguyên!

Quá nhanh!

Gã nhanh, Tô Vũ càng nhanh hơn, hắn nghiêng người đạp chân bay lên, đá ra!

Phanh phanh phanh!

Vương Hạc ra tay đánh trả, quyền cước tấn công, tiếng va chạm không dứt bên tai.

Hai thanh văn binh va chạm trong hư không.

Tô Vũ liên tục ra cước, mượn lực lăng không, hai chân thay phiên đá ra, tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến, Vương Hạc bị đá không ngừng lui lại.

Vốn là mỗi cước của Tô Vũ đều khiến gã có cảm giác choáng váng như hư không thay đổi, gã không thể tránh khỏi!

Dưới đài, một đám nghiên cứu viên cũng nhìn hoa mắt cả mắt, đây là võ kỹ cực kỳ cao minh!

"Võ kỹ Thiên giai!"

Không ít người phán đoán, đây tuyệt đối là một môn võ kỹ Thiên giai!

Vương Hạc Vạn Thạch có thực lực tứ trọng, không yếu, mà gã còn là Vạn Thạch chân chính, hợp 10 khiếu làm một, tuy không bằng đỉnh cấp Chiến giả chân chính hợp 12 khiếu, nhưng trong đám Văn Minh sư cũng là cường giả.

Bằng không, gã cũng không leo lên đến hạng 38 được.

Nhưng khiếu huyệt gã mở không nhiều bằng Tô Vũ, nguyên khí không tinh khiết như Tô Vũ, võ kỹ không mạnh mẽ như Tô Vũ, giờ phút này, song phương thân thể giao chiến, Vương Hạc không chiếm được chút tiện nghi nào.

Giao thủ liên tục, quyền cước không ngừng tấn công!

Hai tay Vương Hạc nhanh chóng xuất hiện những vết rách, máu tươi chảy đầy tay!

Nhưng lúc này Vương Hạc đã nhận ra điều không thích hợp, tốc độ máu chảy quá nhanh, nhanh kinh người!

Vốn chỉ là vết thương nho nhỏ không ảnh hưởng nhiều đến gã. Nhưng mà giờ phút này nó lại không ngừng chảy máu, nhanh chóng khiến gã cảm thấy suy yếu.

"Đáng chết!"

Vương Hạc thầm giật mình, trừ cuộc chiến với Trịnh Vân Huy làm Tô Vũ triển lộ đặc tính hấp huyết, lúc khác đều không lộ ra, không mấy người biết thần văn của hắn còn có thể hấp huyết. Hơn nữa còn là thần văn nhị giai!

Giờ phút này, tốc độ hút máu của đại ca chữ “Máu” nhanh đến kinh người!

Vương Hạc cảm nhận được sự suy yếu ập tới, mà Tô Vũ lại càng đánh càng mạnh, 153 khiếu huyệt hút lấy nguyên khí bốn phía, tốc độ Vương Hạc khôi phục nguyên khí cũng theo không kịp hắn.

Bịch một tiếng, Vương Hạc bay ngược, gã lăn mình một cái, cấp tốc bò lên, mượn cơ hội này thoát khỏi đợt tấn công của Tô Vũ!

Gã nhanh chóng nuốt một giọt Nguyên Khí dịch, vết thương hai tay bắt đầu khép lại, tốc độ chảy máu giảm xuống.

Vẻ mặt Vương Hạc trắng bệch, gã chau mày nhìn thoáng qua Tô Vũ đã đáp xuống đất.

Giờ phút này, áo trắng của gã đã dính đầy tro bụi, mà Tô Vũ ngoại trừ trên trán vương chút mồ hôi, áo của hắn vẫn trắng như tuyết.

Vương Hạc cảnh giác!

Quả nhiên Tô Vũ rất khó đánh bại!

Chẳng trách Đơn thần văn nhất hệ ra giá như thế, hắn vốn cho rằng dù Tô Vũ mạnh mẽ thế nào thì khi giao thủ chân chính, Tô Vũ cũng không phải là đối thủ của gã, hiện tại gã mới phát hiện, cái tên này nhìn như Thiên Quân, trên thực tế lại không kém Vạn Thạch!

Dù là ở Chiến Tranh học phủ, muốn tìm một Thiên Quân cảnh có thân thể mạnh hơn Tô Vũ chắc cũng là điều không thể!

...

Dưới đài, các học viên kinh ngạc, rung động.

Trước đó Tô Vũ đánh bại Hoàng Khải Phong, mọi người đều biết hắn rất mạnh, nhưng lúc này, hắn áp chế được cả Vương Hạc xếp hạng 38, điều này vượt quá dự liệu của rất nhiều người.

Có nghiên cứu viên cảm thấy kỳ quái nói: "Ý chí lực của hắn mạnh hơn lần trước, hiện tại chỉ sợ đã đến 70% độ chứa đầy, thoạt nhìn còn cứng cỏi hơn Vương Hạc!"

Văn binh song phương vẫn luôn giao thủ, Tô Vũ không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, hơn nữa còn có thể làm cho thần văn chữ “Máu” tranh thủ hấp huyết, độ chứa đầy ý chí lực và sự mạnh mẽ của tên này không thể đánh đồng.

Mà hắn còn tiến bộ rất nhanh chóng! Mới bao lâu mà đã đến 70% độ chứa đầy.

Trong đám người, có mấy người kinh ngạc hơn.

Mấy người Lưu Hồng, Ngô Kỳ đều để ý Tô Vũ, thời điểm giải thi đấu thần văn, độ chứa đầy của hắn còn không đến 60%, nháy mắt mà đã đến 70% rồi ư?

Cái tên này tiến bộ quá nhanh!

...

Ở nơi hẻo lánh.

Triệu Lập ôm cánh tay xem kịch, cường giả Đúc Binh hệ theo dõi giải thi đấu thần văn trước đó đứng một bên, nhỏ giọng nói: "Lão sư, ngài truyền cho hắn Khoách Thần quyết rồi ư?"

"Liên quan gì đến ngươi!"

Người trung niên bất đắc dĩ dở khóc dở cười, mở miệng: "Lão sư, ngài không định thu hắn làm truyền nhân chứ? Hắn là người của đa thần văn nhất hệ đấy..."

"Liên quan quái gì đến ta!"

"..."

Người trung niên càng bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Lão sư, cẩn thận bị người khác ghi hận, hiện tại không ít người đều đang nói Tô Vũ đã học được Khoách Thần quyết của ngài."

Ở trước mặt Tô Vũ tính tình Triệu Lập còn tốt, ở trước mặt người khác, tính ông xấu đến không thể xấu hơn.

Ông bỗng nhiên mắng: "Học thì học, làm sao? Bảo Chu Minh Nhân tới tìm ta đi, ngươi bảo hắn đến đi! Lão tử mặc kệ lão ta, ngươi quan tâm làm gì! Lão tử làm văn binh, ai dám quản lão tử? Cùng lắm thì lão tử mang theo gia sản đến Hạ gia làm khách khanh, Hạ gia mà can thiệp vào chuyện của lão tử, lão tử đi Chu gia Đại Minh phủ, đến Đại Chu phủ rồi, còn người nào quản được lão tử hả?"

Triệu Lập không cố kỵ ánh mắt những người khác mắng vài câu, khinh bỉ nói: "Lão tử cũng không nợ học phủ! Những năm này dùng mặc, ăn uống đều do lão tử tự mình kiếm được bằng năng lực của mình! Truyền Khoách Thần quyết thì sao? Ta thích truyền thì truyền, kẻ nào dám can thiệp!"

Nói xong, lão Triệu đi về hướng Tu Tâm các, giơ ngón tay giữa lên, hùng hùng hổ hổ nói: "Nếu lão tử bị chọc tức rời đi, vậy các ngươi trả nguyên khí bí cảnh cho lão tử, không trả, lão tử mang Vô Địch tới đòi!"

"..."

Im ắng.

Vài vị cường giả Đơn thần văn nhất hệ gần đó dồn dập tránh đi.

Vài vị cường giả trung lập hệ mở miệng: "Triệu lão bớt giận, không ai nói ngài không đúng cả, đừng so đo."

Triệu Lập hừ một tiếng, không thèm để ý.

Ta thích thế nào thì làm thế đó!

Đến phiên các ngươi để ý à?

Ta lại chẳng nợ các ngươi cái gì cả!

Học sinh của ông cũng lộ vẻ xấu hổ không dám nói thêm nữa, Đơn thần văn nhất hệ còn không lên tiếng, hắn bận tâm sư phụ của mình bị liên lụy vào, kết quả... Thôi, người trung niên lắc đầu.

Kệ đi!

Dù sao lão sư đi đâu cũng được, đến đâu cũng có thể sống thoải mái, không cần lo lắng gì cả.

Ông là Đúc binh đại sư, nguyên khí bí cảnh thuộc về lão sư, dù hiện tại ông không lấy lại được, nhưng nếu ông thật sự mang Vô Địch cảnh tới đòi... Đại Hạ vương cũng sẽ không nói được gì, ngươi có thể ngăn cản nhi tử của Tứ đại phủ trưởng lấy lại thứ thuộc về nhà hắn ư?

Nguyên khí bí cảnh là thứ tốt, bao nhiêu đại phủ đều sở hữu.

Tô Vũ tiến bộ nhanh chóng, nguyên nhân trừ sách họa ra thì còn bởi vì nguyên khí bí cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play