"Ý trên mặt chữ!" Bạch Phong tức giận: "Nghe không hiểu sao?"
"Không phải... Lão sư, tự ngài nhắn đi..."
"Nói nhảm, ta không sợ chết chắc?" Bạch Phong buồn bực: "Sư bá ta keo kiệt muốn chết! Ông không vừa mắt ta, luôn cảm thấy ta muốn cướp bảo bối của ông ấy, ta mà dám nói, ông ấy chắc chắn sẽ bảo tình nhân cũ đánh chết ta luôn..."
"..."
Tô Vũ đơ người, ngài có can đảm mà nói ra à?
Ngài đây là cam chịu, vò đã mẻ không sợ vỡ nữa sao?
Trong lòng có chút hiếu kì, hắn thấp giọng hỏi: "Lão sư, tình nhân cũ của Liễu lão sư là ai vậy?"
"Là..."
Bạch Phong lập tức im miệng!
"Cút, ngươi đừng hỏi!"
Bạch Phong trợn trắng mắt, tức giận nói: "Tự ngươi hỏi ông ấy đi, đừng hỏi ta! Đừng quên nhắn một tiếng, ta thực sự có đầu mối rồi, đang cần thử nghiệm, sư bá ta là tài liệu tốt nhất! Hiện tại ta hoài nghi thứ Ngũ đại phủ trưởng lưu lại là thứ ta tưởng tượng!"
Thiên phú thần văn!
Thần văn Ngũ đại phủ trưởng lưu lại rốt cuộc có phải nó hay không?
Anh rất tò mò! Rất muốn cắt sư bá ra nhìn một chút! Thuận tiện cũng thái lát Tô Vũ luôn!
Tô Vũ cũng nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói: "Hoàng lão sư nói, Văn Minh sư nhân tộc không thể tấn cấp Vĩnh Hằng cảnh là bởi vì thiếu vài yếu tố, liên quan đến biển ý chí, lão sư..."
Bạch Phong choáng váng! Rõ ràng anh cũng không biết!
Anh không hỏi việc này, cũng không ai cố ý đề cập!
Chẳng lẽ lại có người chủ động nói rằng kỳ thật sau khi Văn Minh sư nhân tộc đến Nhật Nguyệt đỉnh phong thì sẽ không còn đường nào để đi nữa ư?
Rảnh rỗi sinh nông nổi à?
Ngươi không hỏi, người nào sẽ nói cho ngươi biết, ngươi cũng không phải Nhật Nguyệt đỉnh phong, nói cho ngươi để làm gì, đến lúc đó khiến thân thể Vô Địch không phải cũng giống vậy sao?
Bạch Phong điên cuồng nuốt nước miếng!
Giống như Tô Vũ, giờ khắc này anh nghĩ tới thiên phú thần văn!
Anh nhìn đồ đệ của mình, giọng rung rung hỏi lại: "Thật ư? Ai nói?"
"Hoàng lão sư trông coi bí cảnh."
Bạch Phong hít sâu một hơi, sau đó anh đứng lên, trầm giọng nói: "Không được phép tiết lộ việc chúng ta đang nghiên cứu thiên phú thần văn, chúng ta là đang nghiên cứu thiên phú tinh huyết, hiểu không? Là tinh huyết, không liên quan đến thần văn hay biển ý chí!"
Tô Vũ vội vàng gật đầu! Ta hiểu!
Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm giác Bạch Phong thật lợi hại, thật cao lớn, hóa ra anh đang nghiên cứu hạng mục có thể đột phá Vô Địch, thật lợi hại!
Bạch Phong liếc thấy ánh mắt hắn, trong lúc nhất thời anh bỗng thấy có cảm giác phơi phới!
Lão sư ngươi có lợi hại không? Trâu bò không?
Sau đó, Tô Vũ nhỏ giọng nói: "Lão sư, thực lực của ngài mới Đằng Không, nghiên cứu ra rồi ngài dùng được sao?"
"..."
Sự tĩnh lặng làm tan nát trái tim!
Cái gì gọi là mới Đằng Không?
Chẳng lẽ tiểu tử ngươi là Lăng Vân rồi?
Bạch Phong thật mệt tâm, không muốn nói chuyện nữa, trong lòng cực kỳ phiền muộn, đúng vậy, ta mới là Đằng Không, má nó, ta phải sớm Lăng Vân cho tiểu tử ngươi khỏi coi khinh mới được!
…
Trung tâm nghiên cứu.
Hai sư đồ hàn huyên một hồi, Bạch Phong chợt nhớ tới cái gì, cả giận quát: "Trà đâu?"
Tô Vũ bật cười, anh lại còn băn khoăn cái này à.
Hắn đi qua rót cho anh chén trà, lúc này Bạch Phong mới hài lòng, tâm tình vui vẻ hơn không ít.
Anh vừa uống trà, vừa suy nghĩ.
Một lát sau, Bạch Phong lên tiếng: "Khi ngươi vận dụng kỹ năng phệ hồn mở ra khiếu huyệt nào, còn nhớ không?"
"Nhớ kỹ!"
"Phệ Hồn trùng... Phệ hồn kỹ... Nguyên khí biến dị..."
Bạch Phong lẩm bẩm: "Không biết là kỹ năng thiên phú khiến nguyên khí biến dị, hay là cơ sở nguyên quyết của Phệ Hồn trùng khiến nguyên khí biến dị, đáng tiếc ngươi không biết nguyên quyết..."
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Lão sư, ta cảm thấy khiếu huyệt nguyên quyết của Phệ Hồn trùng so với khai khiếu kỹ năng thiên phú không khác nhau lắm, kỳ thật ta cảm thấy có khả năng suy luận từ kỹ năng thiên phú ra nguyên quyết, dù sao kỹ năng thiên phú mở ra khiếu huyệt đều là khiếu huyệt của nguyên quyết cơ sở."
Hai cái này bình thường đều là nguyên bộ.
Tỉ như《 Chiến Thần quyết 》cùng《 Phá Thiên Sát 》là nguyên bộ.
《 Chiến Thần quyết 》khai khiếu 108 cái,《 Phá Thiên Sát 》 khai khiếu 96 cái, đều là khiếu huyệt mở ra ở Chiến Thần quyết, chỉ chênh lệch 12 khiếu huyệt mà thôi.
"Có đạo lý!"
Bạch Phong gật đầu, ánh mắt lấp lánh, anh nói: "Nếu nguyên quyết của Phệ Hồn trùng có thể khiến nguyên khí biến dị, kèm theo tác dụng đốt cháy, ăn mòn ý chí lực, vậy đối với tất cả Chiến giả mà nói, đây là một lần biến hóa cực lớn!"
"Chiến giả muốn thương tổn Văn Minh sư, trong tình huống bình thường đều là cận chiến, tấn công thân thể! Thế nhưng nếu có thể viễn trình đốt cháy ý chí lực của Văn Minh sư, kết quả sẽ không như trước nữa!"
Bạch Phong khẽ động lòng nói: "Có lẽ chúng ta có thể dùng cái này để thông đồng với vài vị cường giả Chiến Giả đạo, để bọn họ hộ giá hộ tống chúng ta!"
Tô Vũ nhìn lão sư, sắc mặt biến hóa.
Bạch Phong lạnh nhạt hỏi: "Nhìn ta làm gì? Thực lực chúng ta không đủ, tìm người tới làm chỗ dựa thì không bình thường à? Nhưng hiện giờ phệ hồn kỹ chỉ là Thiên Quân cảnh, ngươi chỉ thí nghiệm Thiên Quân thôi sao?"
"Vâng."
"Không sao, Thiên Quân là đủ rồi, chủ yếu là xem phương thức khiếu huyệt mở ra là thế nào."
Bạch Phong tiếp tục uống trà, rơi vào trầm tư.
Một môn công pháp có thể khiến cho nguyên khí biến dị, thương tổn ý chí lực.
Có dạng công pháp này ư?
Thế giới to lớn, không thiếu cái lạ!
Không nói vạn tộc, có khả năng nhân tộc cũng có, thế nhưng đó cũng là bí truyền, tối thiểu thì trong số những công pháp đã công khai truyền bá rộng rãi thì không có dạng công pháp này.
Trong Đại Hạ phủ, ngoại trừ Hạ gia, Bạch Phong cảm thấy cường giả Chiến Giả đạo khác đều không có loại công pháp như vậy.
Anh gõ bàn một cái, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi nói xem, nếu chúng ta giao dịch với cường giả Chiến Giả đạo thật thì có thể bị Văn Minh sư mắng thành phản đồ hay không?"
Tô Vũ suy nghĩ rồi cười đáp: "Không, chúng ta không phải phản đồ, là người mắng chúng ta mới đúng! Chúng ta giao ra công pháp là để khiến Chiến giả có khả năng giết địch trên chiến trường, giết Văn Minh sư vạn tộc, vì sao Văn Minh sư chúng ta lại sợ chứ? Tăng cường thực lực nhân tộc không tốt sao? Nếu có kẻ nghĩ thế thật thì gã chính là phản đồ, muốn gây tranh chấp nội bộ!"
"Nói thì nói vậy thôi!" Bạch Phong cười nhạo: "Văn Minh sư hết sức kiêu ngạo! Tất cả Văn Minh sư đều cảm thấy Chiến giả không bằng Văn Minh sư, công pháp giúp Chiến giả có thể đả thương sự tồn tại của Văn Minh sư, bọn họ sẽ cảm thấy địa vị của mình bị khiêu chiến."
Nhân số Văn Minh sư ít hơn Chiến giả, Vô Địch cũng đều là thân thể tấn cấp.
Nhưng Văn Minh sư quả thật là một đám gia hỏa cao ngạo.
Dù cho tổng thể thực lực không bằng đối phương thì vẫn cảm thấy Văn Minh sư cao cấp hơn Chiến giả.
Trên thực tế, không chỉ nhân tộc, chư thiên vạn giới đều như vậy.
Tô Vũ lắc đầu: "Nếu vậy nghiên cứu ra công pháp rồi, không phải kết quả sẽ là phong tỏa ngăn cản chứ? Chỉ bởi vì không muốn địa vị của Văn Minh sư bị khiêu chiến thôi sao?"
"Dĩ nhiên không phải, tiền đề là cần thực lực và lực lượng!"
Bạch Phong cười nói: "Nếu ngươi là Vô Địch, dù giảng đạo trong vạn giới thì cũng không ai dám nói gì!"
Bạch Phong thở hắt ra: "Chúng ta sẽ phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, tiểu tử, ngươi muốn làm nghiên cứu thì đây là đề tài đầu tiên của ngươi! Từ phệ hồn kỹ suy luận ra Phệ Hồn quyết!"
Tô Vũ thầm nhủ, không cần suy luận, ta biết lâu rồi! Cần gì phải suy luận nữa!
Đương nhiên là lời này không thể nói ra.
Kỹ năng thiên phú còn tốt, dù sao có người đang nghiên cứu, nhưng nếu cơ sở nguyên quyết của người ta còn có thể tự động học lại vậy thì quá đáng sợ, e rằng Bạch Phong sẽ phát điên mất.
Dù việc biết kỹ năng thiên phú đã khiến anh gần phát điên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT