Tô Vũ tủm tỉm cười, "Đáp ứng không? Đáp ứng, vậy liền viết, viết xong ta đưa tới chỗ học phủ đổi lấy ban thưởng, vừa vặn ta cũng đang thiếu tiền, có tiền xong ta sẽ trích ra đi mua đồ ăn cho các ngươi!"

Vài vị Đại Yêu hai mặt nhìn nhau, nửa ngày sau, Bạch Ly ai oán nói: "Viết, ta viết! Tô Vũ ca ca, ta sẽ viết, ngươi đem đi đổi lấy phần thưởng đi, nhất định phải cho ta thêm mấy giọt Nguyên Khí dịch, ta thật sự hết chịu nổi rồi, thực lực của ta không bằng các yêu vật kia, còn nhịn dài ngày như vậy nữa ta sẽ chết đó."

Tô Vũ phì cười, đáp: "Tốt lắm! Yên tâm, ta là người giữ chữ tín, chỉ có mỗi tật xấu hay quên, còn lại không có khuyết điểm gì khác."

Lời này vừa nói ra, mấy Đại Yêu liên tục gật gật đầu.

Đúng vậy, bệnh hay quên của ngươi quá nghiêm trọng, cần phải trị!

Cứ tiếp tục thường xuyên quên đến cho chúng ta ăn, không sớm thì muộn cũng sẽ chết đói vài tên.

Tô Vũ nói xong, nghĩ tới điều gì liền nhìn về chỗ thùng giam ở đằng trước, đoạn hỏi: "Số 1, Ngũ Hành tộc các ngươi từ nhỏ đã có thể tu luyện ý chí lực à?"

Nghe hắn hỏi, Thủy Nhân trầm mặc.

"Làm gì, chẳng lẽ là cơ mật?"

Thanh âm êm dịu của Thủy Nhân vang lên: "Xem như thế đi, bất quá... Chúng ta và nhân tộc có chút khác biệt, kỳ thật chúng ta cũng không biết khai mở khiếu huyệt là gì, việc tu luyện công pháp cũng hoàn toàn khác biệt so với các ngươi, dù cho lấy được công pháp của bọn ta, các ngươi cũng không cách nào tu luyện."

"Không khai mở khiếu huyệt?" Tô Vũ sửng sốt hỏi lại.

Thủy Nhân thản nhiên gật đầu, "Không sai, bọn ta là ngũ hành Hóa Linh, hoặc là nói, toàn thân khắp nơi đều là khiếu huyệt, công pháp tu luyện của bọn ta rất đặc thù, ngay cả chính ta cũng không biết cụ thể rốt cuộc mình có mở ra khiếu huyệt nào hay không, nhân tộc coi như lấy về để nghiên cứu thì cũng vô dụng, không thể chuyển đổi thành công pháp phù hợp để các ngươi tu luyện được."

Trong lòng Tô Vũ khẽ động.

Người khác không thể, nhưng sách họa thì có thể!

Hắn cảm thấy sách họa chắc chắn sẽ xử lý được chuyện này.

Nói đâu xa, ngay cả bản thân Nhân tộc, trước khi Đằng Không thì ý chí lực chỉ có thể bị động tu luyện, hệt như thân thể ở thời kỳ Khai Nguyên. Khai Nguyên cảnh cũng là bị động tu luyện, mà không phải chủ động.

Nhưng Tô Vũ thì khác, dưới sự trợ giúp của sách họa, đó giờ phần lớn thời gian hắn đều là chủ động tu luyện.

Đã như vậy, thân thể có thể chủ động tu luyện thì vì sao ý chí lực lại không được?

Nghĩ đến đây, Tô Vũ bèn mở miệng đề nghị: "Số 1, ngươi viết cho ta một bản công pháp tu luyện căn bản của các ngươi đi, ta thử nhìn một chút, dù cho vô dụng thì chắc chắn cũng có giá trị không nhỏ, ta đưa cho ngươi 1 giọt Nguyên Khí dịch, có được không?"

Thủy Nhân không còn lời gì để nói.

Ngũ Hành tộc công pháp của bọn ta mà chỉ đáng giá tiền bằng 1 giọt Nguyên Khí dịch?

Ngươi rốt cuộc là xem thường Ngũ Hành tộc tới cỡ nào?

Tô Vũ biết nó suy nghĩ gì, qua loa đáp: "Dù sao cũng không thể tu luyện, ngươi đừng so sánh với Toan Nghê, Toan Nghê cho ta Thiên giai công pháp, ta có thể tu luyện, hai cái này dĩ nhiên giá trị không giống nhau!"

Thủy Nhân không biết làm sao, hồi lâu sau mới rầu rĩ đáp: "Để ta suy nghĩ lại một chút!"

Dứt lời, nó liền hóa thành một vũng nước, không lên tiếng nữa.

Tô Vũ cũng không bắt buộc, chờ lấy được tinh huyết Ngũ Hành tộc xong, hắn lại xuống đây xem ý Thủy Nhân như thế nào cũng chưa muộn.

Tô Vũ đi lấy giấy bút, trực tiếp ném vào bên trong lồng giam.

"Các ngươi viết nhanh lên, tốt nhất là viết thành hai phần, một phần là nhân tộc ngữ, một phần là bản tộc ngữ của các ngươi..."

Hắn vừa nói xong, Bạch Ly đã ai oán than thở: "Tô Vũ ca ca, có vài công pháp không dùng ý chí lực để viết thì căn bản không viết ra được loại ý vị kia, cũng có không ít phương thức tu luyện vô phương dùng ngôn ngữ để biểu đạt!"

Lời này thì Tô Vũ tin tưởng.

Thật sự có rất nhiều loại công pháp như vậy.

Không có phiên bản ý chí chi văn thì dù có lấy về tay cũng không học được.

"Vậy ngươi viết đi." Tô Vũ cũng không để ý, tiện tay ném một giọt Nguyên Khí dịch vào lồng giam của nó, mỉm cười khích lệ: "Bạch Ly, ngươi nghe lời nhất, đây là ban thưởng cho ngươi!"

Bạch Ly vui mừng quá đỗi, một ngụm vội vàng ngậm lấy Nguyên Khí dịch, xúc động đến nỗi muốn rơi lệ.

Quá thảm rồi!

Từ lúc nào mà một giọt Nguyên Khí dịch đã khiến một vị Đằng Không bát trọng cảm động tới như thế?

"Ta viết đây..."

Bạch Ly kích động không chịu được, cũng không cần dùng bút, móng vuốt của nó cực kỳ linh hoạt, hý hoáy cắm cúi viết xuống rất nhiều công pháp.

Viết được một lúc, bỗng nghĩ tới điều gì, nó chợt ngẩng đầu nói: "Ca ca, ngươi phải mở thần phù phòng hộ bên ngoài lồng giam ra thì ta mới có thể ném cái này ra ngoài."

Tô Vũ nghe xong lời này liền trừng mắt!

Lừa dối ai hả?

"Vứt ra thử xem!"

"Thật sự không được, ném ra ngoài sẽ bị lôi đình bắn nổ, đây là thần phù phòng hộ do Hồng Đàm bố trí, rất lợi hại, chỉ có thể ném đồ vật từ bên ngoài vào trong thôi."

Tô Vũ suy nghĩ một chút, gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.

Rất nhanh, Tô Vũ đã chạy lên lầu.

Một lát sau, lại xuống tới.

Trên tay hắn cầm theo một khối lưu ảnh ngọc phù (tương tự như máy chụp hình), mỉm cười nói: "Giơ tờ giấy kia ra, đứng cách chiếc lồng gần một chút, ta sẽ chụp cho ngươi vài tấm ảnh lưu niệm thật đẹp..."

Bạch Ly hỏng mất!

Gia hỏa này, thật giỏi!

Aiii, đành chịu vậy.

Nó ngoan ngoãn dùng móng vuốt giơ trang giấy lên, Tô Vũ mau chóng lưu giữ vài tấm ảnh, hài lòng gật gật đầu!

"Rất tốt, ta quay về sẽ mang tới chỗ học phủ bên kia nộp lên thử một chút, nếu như có ban thưởng, lần sau ta tới sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi!"

Toan Nghê sốt ruột, hấp tấp lên tiếng: "Tô Vũ... Cái kia... Ngươi đã nói sẽ mang cho ta một ít máu thịt!"

"Không thành vấn đề!"

Tô Vũ thoải mái đáp ứng, mau chóng rời khỏi khu giam giữ.

Chờ hắn đi rồi, Bạch Ly liền thở dài nặng nề, "Không được! Tiểu tử Tô Vũ hết sức cảnh giác. Người cũng không ngốc, cứ giằng co như thế, chúng ta căn bản không có bất cứ cơ hội nào, lại tiếp tục như vậy, cơ thể của chúng ta thật sự sẽ không chịu nổi."

Toan Nghê cũng thấp giọng mắng: "Lão tử cho hắn một bản thiên giai võ kỹ, hắn chỉ đưa lão tử mấy giọt Nguyên Khí dịch... Mua bán lời lỗ như vậy mà hắn cũng đủ mặt dày để làm!"

Dứt lời, nó tức phát điên quát: "Tiếp tục như thế là không được! Ảnh Tử, ngươi có biện pháp gì không?"

Ảnh Tử đáp: "Có, cho hắn tinh huyết! Hỗn tạp một chút ý chí của mình vào trong, ta biết, trong số các ngươi có kẻ thậm chí còn có năng lực nhỏ máu trùng sinh, chỉ cần hắn động tâm thì chúng ta liền có cơ hội!"

"Bạch Ly, ngươi viết nhiều công pháp cho hắn đi, phải cho hắn nếm được chút ngon ngọt. Đổi được điểm công huân rồi thì hắn sẽ càng tin tưởng chúng ta, từng bước một kéo hắn lại gần đây."

"Con người đều có dục vọng vô hạn, một khi hắn nếm được trái ngọt rồi thì hắn sẽ càng ngày càng tham lam, tham lam huyết nhục của chúng ta. Công pháp còn có khả năng dùng ảnh lưu lại, tinh huyết thì chẳng lẽ cũng có thể dùng ngọc phù lưu ảnh?"

Ảnh Tử nghiến răng nói: "Không sớm thì muộn Tô Vũ cũng sẽ mắc câu. Chỉ cần hắn mở lớp thần phù phòng hộ bên ngoài ra, khi đó chúng ta liền có hy vọng tẩu thoát!"

Vài vị Đại Yêu còn lại đều không lên tiếng, rơi vào trầm mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play