Trở lại trung tâm nghiên cứu, Tô Vũ bắt đầu chuẩn bị cho giải thi đấu thần văn.
Hắn có 4 thần văn, không tính là quá nhiều, thế nhưng với tân sinh mà nói thì đã là không ít, có khả năng lần này có tân sinh khác nắm giữ nhiều thần văn hơn hắn, thế nhưng sẽ không vượt quá số lượng một bàn tay.
"Hai thần văn chữ “Sát” và chữ “Máu” đều đã lên nhị giai."
Phòng Mảnh vỡ.
Tô Vũ khẽ nhíu mày, thần văn nhị giai rất mạnh, tối thiểu là mạnh hơn nhất giai không ít, nhưng tiêu hao ý chí lực nhiều hơn, điều khiển cũng khó hơn.
"Ngoài ra, mình còn thiếu ít đồ."
Thần văn chữ “Máu”, chủ huyễn cảnh, hút máu.
Thần văn chữ “Sát”, chủ sát ý.
Thần văn chữ “Lôi”, chủ sấm sét.
Thần văn chữ “Chiến”, tạm thời có vẻ rất yếu, hiệu quả bình thường.
"4 thần văn, chủ chiến đấu là tam đệ chữ “Lôi”!"
Còn lại mấy thần văn khác cũng có thể tính là chủ chiến, thế nhưng không có phương thức công kích trực tiếp, chỉ có thần văn chữ “Lôi”, lôi đình vạn quân, có đặc tính oanh sát cường lực.
"Tốt nhất nên vẽ thêm một thần văn có lực sát thương mạnh mẽ nữa!"
Tô Vũ trầm tư, lực sát thương mạnh mẽ ư?
Kỳ thật hắn cảm thấy thần văn chữ "Lực" rất khá, hoặc là chữ "Bạo", chữ "Nổ", mấy thần văn này mới có thể tạo nên đặc tính cường lực sát thương.
Kỳ thật thần văn chữ “Sát” cũng không tệ, thế nhưng thần văn chữ “Sát” của Tô Vũ chủ yếu là đặc tính sát ý, không phải đặc tính cường sát, không biết là chưa mở ra hay là không có.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Vũ tu luyện trong phòng mảnh vỡ, rồi tiến vào phòng loại bỏ, giờ phút này trước mặt hắn là một bản ý chí chi văn.
Đây là thứ hắn mua của Hạ Hổ Vưu.
Tô Vũ thu mua tròn 20 bản.
《 Thiên Quân quyết 》, một loại công pháp thường gặp trên thị trường, thứ này không khác gì《 Khai Nguyên quyết 》do Bạch Phong tiện tay viết lúc trước, đều không thêm tinh huyết, thời gian tồn tại ngắn ngủi, chỉ đơn thuần là dùng ý chí lực và vật dẫn đơn giản để viết, tiêu hao rất nhanh, chỉ sợ xem tầm mười lần là hao tổn hết ý chí lực, hóa thành cuốn sách bình thường.
Tô Vũ nghiêm túc quan sát, ý chí lực của giai đoạn dưỡng tính không khó để xem loại văn bản này.
Thể ngộ một chút, cảm thụ một chút.
Lần này không xuất hiện tình huống xem một lần là có thể phác hoạ thần văn, không biết là vì lý giải không đủ hay do văn bản quá kém.
Hẳn không phải là văn bản quá kém, nếu không lúc trước cũng không thể lĩnh ngộ thần văn chữ “Máu”.
Tô Vũ không vội, hắn đủ kiên nhẫn để đợi.
Nếu xem hơn mười lần vẫn không phác hoạ được, vậy thì đổi sang bản khác, hiện tại hắn có rất nhiều ý chí chi văn nên không hề lo lắng.
...
Trong khi Tô Vũ đang yên lặng tu luyện.
Dưỡng Tính viên, khu hạng nhất.
Trong một tòa biệt thự, vài thanh niên nam nữ đang hội tụ, Trần Khải cũng ở trong đó.
Trong phòng khách lớn, Trần Khải ngồi tít ngoài rìa, giờ phút này trong phòng khách có 6 người.
Đơn thần văn nhất hệ, dòng chính đời thứ ba thuộc về Chu Minh Nhân tổng cộng có 14 người, trong đó 6 người Đằng Không, 8 người chưa Đằng Không.
Lúc này, 6 trong số 8 học viên chưa Đằng Không có ở đây.
Trần Khải ngồi ở nơi hẻo lánh, cúi đầu không nói một lời.
Trong 6 người có hai người hơn 30 tuổi.
4 người dưới 30 tuổi, chỉ có hắn không tiến vào Bách Cường bảng.
Mọi người nói chuyện phiếm một hồi, một lát sau, một thanh niên mang vẻ mặt kiệt ngạo nhìn về phía Trần Khải, thản nhiên hỏi: "Trần sư đệ, Hồ sư thúc có nói khi nào xuất quan không?"
"Không."
Trần Khải trả lời, sau đó lại im lặng.
Thanh niên kiệt ngạo khẽ nhíu mày, "Đúng rồi, gần đây các vị sư phụ đều không xuất hiện, nghe nói là đang nghiên cứu. Trước khi đi bảo ta rằng phải theo dõi Ngô Gia và Tô Vũ của đa thần văn nhất hệ, hiện tại Ngô Gia xem như phế rồi, ngươi từng giao thủ với Tô Vũ, cảm giác thế nào?"
"Bại."
Trần Khải trầm mặc ít nói như trước.
Thanh niên hơi bất mãn, trầm giọng nói: "Trần sư đệ, cái này mọi người đều biết! Chuyện ngươi hại Lâm Diệu mọi người cũng biết, cái này không cần nói nữa, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi cảm giác thực lực của Tô Vũ như thế nào?"
"Cũng được."
"..."
Thanh niên phẫn nộ, nổi nóng quát: "Ngươi không thể nói nhiều hơn vài lời à?"
Gã hơi bất mãn với thái độ của Trần Khải!
Gọi y đến không phải để nói "Cũng được", "Không tồi".
Thanh niên lạnh lùng nói: "Lúc sư phụ bế quan đã dặn ta phải cẩn thận một chút, nói là Tô Vũ đã âm thầm tiến vào Thiên Quân ngũ trọng, nắm giữ một thần văn nhị giai, có khả năng khiêu chiến Bách Cường bảng bất cứ lúc nào!"
Lời này vừa dứt, mấy người khác hơi kinh ngạc.
Trần Khải cũng chấn động một chút.
Thiên Quân ngũ trọng?
Còn có thần văn nhị giai?
Tên Tô Vũ kia thật biến thái!
"Hoàng sư đệ, là thật sao?"
Trong đám người, một nữ sinh diễm lệ hỏi một câu, thanh niên khẽ gật đầu, "Thật, nếu không ta mới lười quan tâm tới một kẻ còn chưa vào Bách Cường bảng! Cái tên này thực lực không yếu, sư phụ nói rằng hắn tiến vào Bách Cường bảng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, có khả năng trong vòng hai tháng này!"
Gã nói tiếp: "Đối xử với đa thần văn nhất hệ thì nhất định phải một gậy đánh chết! Bây giờ Hồng Các lão không có ở đây, đây là thời cơ tốt nhất để áp chế bọn hắn!"
"Làm cho truyền thừa của bọn hắn đứt đoạn tại thế hệ Bạch Phong này đi!"
Thanh niên nói một cách bình thản, đương nhiên.
Những người khác đều không nói gì, Hoàng Khải Phong là quan môn đệ tử của Trịnh Ngọc Minh Các lão, mặc dù bọn hắn có vài người mạnh hơn gã ta, tuổi cũng lớn hơn, nhưng nói về địa vị thì Hoàng Khải Phong lại cao hơn.
Trịnh Ngọc Minh thu 6 vị đệ tử, trong đó 4 người đã Đằng Không, một người lớn tuổi còn chưa Đằng Không, hiện tại gần như đã bị từ bỏ.
Cho nên trong các đệ tử chưa Đằng Không, thực lực của Hoàng Khải Phong không phải mạnh nhất, thế nhưng địa vị lại là cao nhất.
Trong những người ở đây, ngoại trừ Trần Khải ra, còn lại đều là đệ tử của Chu Bình Thăng.
Hoàng Khải Phong lại nhìn về phía Trần Khải hỏi: "Lần trước Tô Vũ giao thủ cùng ngươi, ngươi cảm thấy hắn có che giấu thực lực không?"
"Không biết."
Trần Khải vẫn trầm mặc.
Hoàng Khải Phong cực kỳ không vui, lạnh lùng nói: "Ta muốn phán đoán xem hắn tiến vào Thiên Quân ngũ trọng khi nào, là trước khi giao thủ với ngươi hắn vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ, hay là sau khi giao thủ mới lên cấp! Hiểu chưa?"
Trần Khải thấp giọng đáp: "Tài nghệ không bằng người, ta bại trận trong một chiêu, ngươi bảo ta phải phán thế nào?"
Hoàng Khải Phong không thoải mái!
Hỏi nửa ngày, cái tên Trần Khải đều là thái độ này, ai không biết còn tưởng rằng y đã Đằng Không rồi đấy!
Bên cạnh, học viên nữ kia ghét bỏ nói: "Trần sư đệ, ngươi thua thì thôi đi, lại còn không thăm dò được chút gì sao?"
Trần Khải ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mãi sau mới nói: "Ngươi cũng nói là thua rồi, vậy còn thăm dò cái gì? Sau khi Tô Vũ thôn phệ tinh huyết có chiến lực Vạn Thạch, đây không phải là điều rõ ràng sao? Còn có gì để hỏi nữa? Hắn chưa vào Bách Cường bảng, hỏi cũng vô ích, chẳng lẽ các ngươi có thể chủ động đi khiêu chiến hắn ư?"
Hoàng Khải Phong thản nhiên nói: "Vì sao không thể? Hắn chủ động khiêu chiến chúng ta là được mà!"
Trần Khải cau mày nói: "Hoàng sư huynh, lần trước ngươi làm Ngô Gia bị thương nặng, chỉ sợ Trần Quán trưởng và Bạch trợ giáo không vừa lòng, nếu đả thương Tô Vũ nữa..."
Hoàng Khải Phong không nhịn được mà nói: "Cái này không cần ngươi dạy! Huống chi, chúng ta sợ bọn họ trả thù sao?"
Trần Khải không lên tiếng nữa.
Hoàng Khải Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Bảo Hạ Thiền đi dò xét hắn một chút, hoặc là nghĩ biện pháp ép hắn sớm khiêu chiến chúng ta, đánh hắn tàn phế, để hắn không tồn tại nổi nữa! Đa thần văn nhất hệ đã gần như diệt vong, lúc này còn thu học viên, chả lẽ muốn tro tàn lại cháy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT