"Hắn hẳn là chưa học xong!" Toan Nghê đáp: "Bằng không, hắn không cần thiết mang theo trên người, mà vật kia lại khá đặc thù, nhân tộc ý chí chi văn bình thường bảo tồn thời gian không dài, cái kia lại vẫn luôn tràn ngập lực lượng ý chí, có khả năng nó là ý chí chi văn do một vị cường giả vô địch viết."
Mắt Tô Vũ sáng như tuyết!
"Ý của ngươi là đó không phải công pháp đơn thuần, mà là ý chí chi văn?"
"Dĩ nhiên!"
Toan Nghê nhẹ nhàng thở ra, Tô Vũ cảm thấy hứng thú thì tốt rồi, "Công pháp nào có ai sẽ một mực mang ở trên người, chúng ta đều là cường giả, đã gặp qua không quên được là tất nhiên! Chỉ có ý chí chi văn mới đáng giá mang theo."
Thiên giai trung đẳng võ kỹ, lại còn là ý chí chi văn, thậm chí có thể là do một vị cường giả vô địch viết!
Tô Vũ hít sâu một hơi, lại hỏi: "Ngươi nói là người của Chiến Thần điện mang theo, cường giả vô địch của Chiến Thần điện sẽ sử dụng chí chi văn ư?"
Hắn giống như ý thức được cái gì!
Toan Nghê không thấy kinh ngạc, nghĩ gì đáp nấy: "Này có cái gì kỳ quái đâu, cường giả Chiến Thần điện vốn tu là Chiến Giả đạo, chờ đến Vô Địch cảnh, không đường nào để đi nữa thì phụ tu thần văn đều là việc rất bình thường."
Vốn không có gì kỳ quái hết!
Tô Vũ khẽ gật đầu, thì ra là thế.
"《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》!"
Tô Vũ nói thầm một tiếng, tiếp đó ánh mắt cực kỳ bất thiện: "Vật kia, đã sớm mất rồi. Tên hỗn đản nhà ngươi không nói sớm, hiện tại mới chịu nói!"
Toan Nghê ủy khuất!
Mẹ nó, chúng ta là kẻ địch mà, sao ta phải nói cho các ngươi biết?
Hơn nữa, nếu nói sớm thì cũng không tới phiên ngươi.
"Mất rồi..." Toan Nghê thật sự không tin: "Hồng Đàm hết sức ưa thích món đồ này, làm sao lại mất rồi?"
Tô Vũ cũng phiền muộn, làm sao ta biết được?
Dù sao cũng thật sự mất đi rồi!
Đương nhiên, bây giờ đang ở trong tay học phủ, hoặc là nói ở trong tay Lưu Hồng?
Không biết!
Dầu sao lần trước bọn hắn nói là sẽ lấy ra làm phần thưởng.
Đúng, giải thi đấu thần văn diễn ra lúc nào nhỉ?
Tô Vũ thật sự đã quên mất!
Hắn không quá để ý tới lần tranh tài này, trước đó đều quên hỏi thăm kỹ lưỡng xem, hiện tại Tô Vũ mới bất chợt nhớ đến.
"Tranh tài..."
Tiện tay ném 3 giọt Nguyên Khí dịch cho Toan Nghê, Tô Vũ tức giận nói: "Ta đi nghĩ biện pháp tìm nó, tìm không thấy... thì ba tháng tiếp theo ta sẽ không tới!"
Tâm Toan Nghê thật là mệt.
Điều này cũng tại ta à?
Ngươi không đến, chúng ta thật sự sẽ chết đói.
Tô Vũ không quan tâm nó, cho từng con ăn xong, vừa định rời đi, bỗng nhiên, một tiếng thét có chút khó nghe truyền vào trong tai: "Tô Vũ, ta còn chưa chết, lần trước ngươi quên ta thì thôi đi, lần này ngươi lại muốn quên ta?"
"..."
Tô Vũ sững sờ, nhìn chung quanh một thoáng, sau một khắc, hắn thấy được một thứ đen kịt!
"Hỏa Nha!"
Tô Vũ trừng mắt nhìn, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi còn chưa chết a? Làm sao lại không có động tĩnh? Ít cảm giác tồn tại hơn cả Thủy Nhân nữa."
Hỏa Nha cực kỳ ủy khuất!
Nó lớn lên chỉ hơi đen một chút thôi mà.
Mẹ nó, lần trước tiểu tử này đến liền không để ý tới nó, lần này cũng vậy, nếu còn không mở miệng thì nó sẽ chết đói mất.
Tô Vũ vỗ vỗ đầu, bất đắc dĩ nói: "Đúng rồi ha, nơi này có 6 vật sống, ta vẫn chỉ cho là 5 thôi, ngươi cũng quá không có cảm giác tồn tại rồi!"
Thủy Nhân nhà người ta tốt xấu gì cũng là số 1, ngươi là số 6 thì thôi đi, then chốt là lớn lên còn đen thui, cái đầu lại nhỏ, lại còn không lên tiếng.
Ai mà nhớ rõ ngươi còn sống chứ!
Tung một giọt Nguyên Khí dịch qua, Hỏa Nha không hài lòng nói: "Lần trước đâu?"
"Xéo đi, có muốn không?" Tô Vũ không nhịn được nói: "Lần trước chính ngươi không lên tiếng, không lên tiếng thì coi như ngươi không cần, trách ta được à?"
Không thèm để ý nó, Tô Vũ nhìn chung quanh một lần, cảnh cáo: "Đều ngoan ngoãn một chút cho ta, không cho phép quấy rối! Nếu ta lấy được Thiên giai công pháp, đánh bại kẻ đối đầu với ta thì ta lại cho các ngươi ăn ngon, nếu không có... Ta phải bế quan khổ tu, các ngươi chết đói thì đừng trách ta chưa nhắc nhở!"
Đám yêu vật đều rất bất đắc dĩ.
Vậy nếu ngươi không có cách nào hạ gục đối thủ thì chúng ta liền chờ mà chết đói à?
Ảnh Tử không mở miệng không được: "Nếu ngươi còn không thể hạ gục hắn thì có thể tâm sự thêm với chúng ta, chúng ta dù sao đã sống nhiều năm, có thể cho ngươi một chút chỉ bảo."
Tô Vũ khịt mũi coi thường, vừa đi lên, vừa nói: "Đừng hòng lừa phỉnh ta, ta không có ngu như vậy! Toan Nghê, lần này nếu ngươi có công, mai này ta sẽ chuẩn bị cho ngươi chút thịt để ăn!"
Toan Nghê muốn khóc, ngươi cuối cùng cũng đã hiểu!
Rất tốt, đây là khởi đầu tốt đẹp.
Hiện tại, nó chỉ muốn nhắc nhở Tô Vũ, đừng quên ba ngày sau lại là thời gian cho ăn, tuyệt đối đừng quên!
...
Trở về mặt đất.
Trong mắt Tô Vũ lóe lên một chút mừng rỡ, Thiên giai công pháp!
Còn là võ kỹ!
Đây có thể là đồ tốt!
《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》...
Tô Vũ suy nghĩ một chút, ấn vào cái chuông thông báo trong phòng thí nghiệm, bất quá hồi lâu vẫn không có người xuất hiện.
Suy nghĩ một chút, hắn lại gọi máy thông tin cho Bạch Phong.
Vừa có người nhận, Tô Vũ liền nghe thấy tiếng cười từ Bạch Phong: "Tiểu A Vũ, tìm lão sư có việc gì à? Nhớ lão sư sao?"
"..."
Tô Vũ không rét mà run, cái tên này làm sao thế?
...
Cùng lúc đó.
Lưu Hồng cũng một mặt im lặng, hỗn đản kia, thật mẹ nó khiến gã ghê tởm!
Trong lòng gã cũng đang mắng người, vừa đuổi đồ đệ đi thì sư phụ lại chạy tới đòi tiền, sớm biết thì đã không hợp tác với tên hỗn đản đó.
Hiện tại gã đã leo lên thuyền giặc, vừa nghĩ tới chuyện phải đầu tư một khoản lớn trên thân hai sư đồ Bạch Phong Tô Vũ là gã liền đau thịt.
Bất quá suy nghĩ lại một chút, nếu không có sư đồ nhà này thì lần này gã cũng không kiếm được gì. Lưu Hồng thở hắt ra, cố nhẫn nhịn một phen.
"Lão sư, ta có việc muốn hỏi ngài, bản《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》kia rất quan trọng sao? Lần trước tên hỗn đản Lưu Hồng nói nó sẽ là phần thưởng cho hạng nhất cuộc tranh tài sắp tới..."
Bên cạnh, Lưu Hồng đột nhiên cảm giác không ổn!
Giờ khắc này, vẻ mặt Bạch Phong cũng thay đổi!
Anh nhìn về phía Lưu Hồng, ánh mắt có khả năng giết người, nghiến răng nghiến lợi, vội vàng nói: "Giành lấy hạng nhất, trước cứ thế đã, trở về trò chuyện tiếp!"
Cúp máy, anh nhìn về phía Lưu Hồng, ánh mắt như muốn băm nát gã ra.
"Mẹ nó, Lưu Hồng, ngươi muốn tìm cái chết à?"
Lưu Hồng nhỏ giọng nói: "Có quan hệ gì với ta! Chính ngươi bán đến chợ đen, bị Đơn thần văn nhất hệ mua được, họ đều biết đó là đồ của Hồng Các lão, ngươi bán đồ của sư phụ ngươi, hiện tại nhiều người biết chuyện này rồi, lấy ra làm phần thưởng cũng không phải quyết định của ta."
Bạch Phong cắn răng nghiến lợi.
Mẹ nó!
Mấy tên khốn kiếp kia thật sự không phải là người!
"Đồ đưa ta, không trả ta cũng được, Tô Vũ nhất định phải được hạng nhất. Không cầm về được thì ta sẽ không để yên cho ngươi."
"Bạch Phong, sao ngươi không chịu nói lý vậy?" Lưu Hồng cười khổ: "Tô Vũ lấy được hạng nhất hay không thì liên quan gì tới ta? Lại nói, ngươi bán đã bán, còn sợ người khác biết?"
"Cút!"
Bạch Phong mắng một câu, chuyện này có thể giống nhau sao?
Bán, đó là chuyện bí mật, biết thì cũng chỉ có mấy người mà thôi, hiện tại lấy ra làm phần thưởng thì mọi người đều biết!
Mà đây còn là chuyện vả mặt.
Các ngươi cố ý!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT