Tô Vũ mặc kệ Trịnh Vân Huy, tiếp tục điều khiển trường đao không ngừng vây giết gã.
Trịnh Vân Huy giận dữ, một lần lại một lần không ngừng đánh bay trường đao.
Chiến đấu vẫn chưa kết thúc!
...
"Khoách Thần quyết!"
Cùng một lúc, từ mấy nơi khác nhau, Giả Danh Chấn, Trần Vĩnh, vị trung niên Hạ gia... đều đồng loạt nhắc tới ba chữ ấy.
Tuyệt đối là Khoách Thần quyết!
Ý chí lực của Tô Vũ bền bỉ đến đáng sợ, hắn vừa mới dưỡng tính mà còn bền bỉ hơn cả Trịnh Vân Huy, điều đó có nghĩa là gì?
Triệu Lập!
Triệu Lập thế mà truyền thụ cả Khoách Thần quyết cho tiểu tử này!
Lầu ba, vẻ mặt Chu Bình Thăng biến sắc, liên tục lẩm bẩm: "Triệu Lập! Đáng chết! Lão gia hỏa kia làm sao lại có quan hệ với tiểu tử này... thật phiền toái!"
Triệu Lập, Lăng Vân thất trọng, ông ta cùng giai với hắn.
Nhưng nhìn xem đối phương có thân phận gì?
Con trai của Phủ trưởng đời thứ tư!
Chủ nhân của nguyên khí bí cảnh!
Đúng vậy, chủ nhân của nguyên khí bí cảnh là do phủ trưởng đời thứ tư để lại, bí cảnh ấy tự nhiên là thuộc về con cháu của ông, bất quá Triệu Lập không quan tâm cái này, năm đó bị học phủ cầm đi thì ông cũng không để ý.
Thế nhưng trên danh nghĩa, thứ kia vẫn thuộc về Triệu Lập.
Nguyên khí bí cảnh... ngày nào đó Triệu Lập muốn thu hồi bí cảnh này thì học phủ phải làm sao bây giờ?
Dù cho là Vạn Thiên Thánh thì cũng phải dỗ dành lão gia tử đó.
Đối phương vẫn là vị đại sư thứ hai ở Đại Hạ có hi vọng đúc ra địa giai văn binh, địa vị tuyệt đối không thể thấp hơn bất luận một vị Các lão nào.
Ánh mắt Chu Bình Thăng u ám!
Tô Vũ vậy mà lại có quan hệ với Triệu Lập.
"Hắn không phải chỉ là phụ tu thôi sao?" Chu Bình Thăng trầm giọng nói: "Làm sao lại được Triệu Lập chân truyền?"
Lưu Hồng thật đúng là không quá hiểu rõ tình huống này, nhịn không được nói: "Triệu Lập? Chân truyền ư?"
"Khoách Thần quyết!" Chu Bình Thăng lạnh lùng đáp: "Ý chí lực của Tô Vũ quá mức hùng hậu, đây không phải thứ mà hắn nên có! Hắn tu luyện qua Khoách Thần quyết là công pháp độc truyền của Triệu Lập, phương pháp đó tu luyện ý chí lực, không cần Đằng Không là có thể tu luyện, thậm chí không hề kém hơn《 Vạn Văn kinh 》mà học phủ truyền thừa."
"Còn có cái này ư..."
Lưu Hồng thật sự không biết, ánh mắt gã lóe sáng, ta thế mà lại không biết còn có chuyện này?
Chu Bình Thăng không để ý đến Lưu Hồng nữa, hắn nhìn về phía màn hình, trường đao kia không ngừng oanh sát Trịnh Vân Huy, dù cho Trịnh Vân Huy tạm thời đột phá nhưng dù sao trọng thương trên thân, giờ phút này khí thế của gã cũng đang trượt dốc.
Một khi khiếu huyệt tạm thời đóng lại, thực lực của tiểu tử họ Trịnh sẽ hạ thấp rất lớn, Tô Vũ thì còn không biết có thể kéo dài bao lâu nữa!
"Chẳng lẽ Trịnh Vân Huy sẽ thua?"
Lúc bấy giờ, Chu Bình Thăng không khỏi nảy lên ý nghĩ như vậy, có chút không dám tin.
Trịnh Vân Huy sẽ thua ư?
"Không có khả năng, nhiều nhất 30 giây, Trịnh Vân Huy sẽ hao hết ý chí lực của Tô Vũ, dù cho hắn đã tu luyện Khoách Thần quyết!"
...
30 giây sau.
Trịnh Vân Huy mặt xám như tro nhìn trường đao vẫn còn xung phong mãnh liệt mà đến, nhịn không được tức giận mắng to: "Tô Vũ, lão tử đệch cả nhà ngươi!"
"Nói, ngươi có phải sắp đột phá Đằng Không đúng không?"
"Ngươi đoán xem!"
"..."
Gã rống giận!
Hỗn đản này, mẹ nó, đều dùng ý chí lực chiến đấu bao lâu thế mà còn có thể tiếp tục, có còn thiên lý không thế?
Không có thiên lý a!
Tô Vũ cười nhạt một thoáng, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn vừa muốn mở miệng, Trịnh Vân Huy bỗng nhiên bắt lại trường đao, mặc cho trường đao giãy giụa, đâm rách bàn tay của gã. Gã phá không mà ra, một cước đá bay Tô Vũ!
"Đm ngươi!"
"Tới đi!"
Trịnh Vân Huy nổi điên, một lần nữa bắt lấy trường đao, trên bàn tay máu tươi chảy ròng, trường đao chấn động, lại chết sống cũng chẳng thể thoát khỏi.
"Tới đi!"
Gã lại phóng tới Tô Vũ, một cước đạp xuống!
Tô Vũ quay cuồng, vung lên đầy bụi đất!
"Ngươi so thân thể với ta đi a!"
Oanh!
Sàn nhà phá nát!
"Dùng ý chí lực thì ai thèm tính là hảo hán!"
"..."
Các vị cường giả đang quan chiến chung quanh cạn lời, trong lòng thầm mắng, đậu xanh, đây là Văn Minh sư luận bàn, ngươi lại còn dám nói lời này.
Tiểu tử kia... Quả nhiên không hổ là con cháu nhà lão Trịnh!
Ầm!
Lại là một cước, Tô Vũ không tránh đi nên bị Trịnh Vân Huy đạp trúng ngực, đau nhức truyền đến, Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, ôm chặt lấy chân của gã, xoạt xoạt cắn một cái!
"A a a!"
Trịnh Vân Huy kêu thảm, mắng to: "Nhả ra!"
Phốc phốc!
Gã vừa xuất thần, trường đao thu nhỏ, đâm xuyên qua bàn tay gã, nhắm thẳng đến cổ họng của gã!
Trịnh Vân Huy nghiến răng nghiến lợi, nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên gã há miệng, cúi đầu cắn một cái vào đoản đao.
Lợi chấn động, máu tươi chảy ròng.
Giờ khắc này, hai người đều thành huyết nhân.
Diễn kịch à?
Ai mà tin nổi chứ!
Giờ khắc này, dù cho là Lưu Hồng thì cũng đều cảm thấy là bản thân đã suy nghĩ nhiều, đây không phải diễn kịch, hai tiểu tử kia rõ ràng đang muốn dồn đối thủ vào chỗ chết!
Nếu không có ai khuyên ngăn, hai tên kia sẽ phân sống chết mới ngừng!
Quá độc ác!
Quá tàn nhẫn!
Lúc này Trịnh Vân Huy triệt để nổi điên, mặc cho Tô Vũ cắn mình, chân gã đạp vào lồng ngực Tô Vũ càng dùng sức!
Gã cũng không lên tiếng, bởi không có cơ hội lên tiếng!
Răng gã còn đang cắn chặt văn binh đây này.
Miệng Tô Vũ phun ra máu, dần dần động tác cắn có chút vô lực... Cứ như vậy kéo dài cũng đại khái chỉ một phút đồng hồ... Tô Vũ nhả ra, hữu khí vô lực nói: "Ta nhận thua!"
Không đánh nữa.
Hắn không đánh nổi, tiếp tục đánh xuống thì hắn sẽ bị hỗn đản kia đánh chết, dĩ nhiên, cái tên Trịnh Vân Huy đó cũng đừng hòng dễ chịu!
Nếu nhận xét không quá nghiêm khắc thì vẫn là Trịnh Vân Huy mạnh hơn một bậc.
Tô Vũ lần lượt bùng nổ, lần lượt bị gã đánh tan.
Trịnh Vân Huy kỳ thật ở vào một vị thế bị động phòng thủ, cứ như vậy, quả thực là sẽ đánh cho Tô Vũ tàn phế, Tô Vũ cũng không muốn cãi nữa.
Tiếp tục đấu tiếp thì thương thế sẽ quá nặng, chậm trễ tu luyện về sau.
Hắn vừa nói ra, Trịnh Vân Huychợt thu hồi chân, ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm chân, bỗng nhiên nước mắt gã rơi xuống từng giọt lớn!
"Mẹ nó!"
Gã khóc!
Gã nhìn bắp chân của mình, phía trên đều sắp ít đi một miếng thịt.
Nhìn lại ngực của mình, xương cốt bị đứt, ngực cũng thiếu đi một khối thịt.
Nhìn lại một chút hai tay của mình, máu me đầm đìa!
Răng đau quá!
"Phốc..."
Gã nôn một ngụm máu, một cái răng trắng tinh rớt xuống!
Phía sau lưng đau quá!
Bị Tô Vũ dùng huyễn cảnh đánh lén, phía sau lưng gã giống như bị đánh xuyên qua lồng ngực.
Răng rụng, nói chuyện thậm chí còn có gió lọt vào, Trịnh Vân Huy nhìn sang Tô Vũ thở dốc ở bên, xanh cả mặt, gã muốn đánh chết cái tên này.
Ngay lập tức!
Đánh hắn chết tươi!
Gã thắng... nhưng thắng không hề thoải mái!
Tô Vũ tối thiểu phải tu dưỡng một tháng mới có thể khôi phục, mà gã bởi vì vận dụng bí pháp tạm thời nên ít nhất cần ba tháng, rốt cuộc là người nào bị thua thiệt?
Chính mình còn rụng một cái răng.
Thiên Quân bát trọng a!
Bị người ta đánh thành dạng này!
Đây còn không phải đại chiến sinh tử, bằng không, Tô Vũ tuyệt đối sẽ không nhận thua, hắn sẽ đấu đến cuối cùng, Tô Vũ có lẽ sẽ bị gã giết chết, mà gã đại khái cũng triệt để tàn phế.
Trịnh Vân Huy cắn răng, đau răng quá!
Tô Vũ liếc mắt nhìn gã, có chút cạn lời, đại nam nhân thế mà lại khóc, bó tay rồi.
Trịnh Vân Huy không để ý tới hắn, gã quá thống khổ.
Đau đến nỗi muốn mạng người.
"Đừng giả bộ... Lão tử không tin ngươi không đau.”
Trịnh Vân Huy tức đến nổ phổi, "Đánh xong mà ngươi còn không khóc."
"Đồ tâm thần!" Tô Vũ chửi nhỏ một tiếng.
Tại sao ta phải khóc?
Bị thương mà thôi, cũng không phải chết, kỳ thật chết cũng sẽ không quá đau, đó chỉ là chuyện trong nháy mắt, thời điểm tử vong kỳ thật còn có chút thoải mái, cuối cùng không cần bị hành hạ thêm nữa!
Cứ như vậy, hai người đều không lên tiếng.
An tĩnh tới dọa người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT