"Trước đó chưa từng xảy ra, bởi vì lúc trước ta cô đọng đều là nhân tộc thần văn!"
"Nhưng hiện tại, ta cô đọng không phải nhân tộc thần văn, mà là vạn tộc thần văn, cho nên mới sinh ra gạt bỏ."
Hắn mơ hồ có một chút suy đoán.
Chính mình... có thể có chút khác biệt.
Biển ý chí gạt bỏ, khả năng là vì có liên quan đến sách họa, ba thần văn của hắn, có lẽ cũng bị sách họa ảnh hưởng.
Gạt bỏ vạn tộc thần văn!
Vì vậy, dù cho Tô Vũ có khả năng phác họa, thậm chí có khả năng áp chế ba thần văn không cho chúng phá hư vạn tộc thần văn, nhưng như vậy không chỉ chẳng có chút ý nghĩa nào mà còn phải kiềm chế một bộ phận ý chí lực của mình đi trấn áp.
"Ta... không thể tu luyện vạn tộc thần văn!"
Không phải thiên phú không đủ, không phải không thể phác họa, mà là vì hắn đang gạt bỏ lực lượng của vạn tộc thần văn.
Tô Vũ nhíu chặt mày, lại nhìn thoáng qua ba thần văn, hình như chúng lại mạnh mẽ hơn trước chút đỉnh.
"Thú vị... Phác họa vạn tộc thần văn xong liền biến thành chất dinh dưỡng của bọn chúng!"
Cái này thì cũng không tính phí phạm, đánh nát hai hình thức ban đầu của thần văn, ba thần văn đều có tiến bộ rõ rệt, cũng không uổng công hắn hao tốn sáu, bảy tiếng.
Sách họa hấp thu tinh huyết, cũng không phải là máu tươi bình thường.
"Sách họa ở trong biển ý chí của ta, trước đó một mực không có động tĩnh, khi phác họa hệ thống bỗng nhiên có động tĩnh, trước đó ta tưởng rằng vì rút ra một vài điểm sáng mạnh mẽ nhưng hiện tại... Suy nghĩ lại một chút, vì sao không phải là đang gạt bỏ một chút điểm sáng ngoại tộc chứ?"
"Đao nhỏ của ta, phác hoạ ra 99 thần văn cơ sở, có phải là chỉ có thể tiếp nhận nhân tộc thần văn hay không?"
Hắn liên tưởng đến rất nhiều!
Sách họa có lẽ không có ý thức, cũng không bị người điều khiển, thế nhưng sách họa nhất định có một sự tồn tại, gạt bỏ!
Gạt bỏ vạn tộc thần văn!
"Sách họa và vạn tộc thần văn đối địch với nhau..."
"Xương Yên diệt thú có khả năng tồn tại trong biển ý chí của ta bởi vì nó là tử vật, là thứ đã chết rồi ư?"
"Cho nên, sách họa là nhân tộc chí bảo?"
"Sách họa bởi vì mộng cảnh mà tới, trong mộng cảnh, vạn tộc một mực truy sát ta, đánh giết ta. Đây có phải ngay từ khi bắt đầu nó đã mang ý nghĩa, những quái vật xuất hiện kia đều địch nhân là của ta?"
Gạt bỏ thần văn!
Lúc bấy giờ, Tô Vũ thoáng hiện ra suy nghĩ này.
Sách họa là bảo vật, hay là... một viên thần văn?
Một thần văn truyền thừa Vĩnh Hằng!
Một thần văn truyền thừa Vĩnh Hằng có tính đặc thù!
"Nó là thần văn ư?"
Tô Vũ nhíu mày, nếu là như vậy, hắn lấy được thứ này từ chỗ nào?
Tô Vũ thật sự không biết!
"Ta quá yếu ớt, cũng chưa từng thấy qua thần văn Vĩnh Hằng, xem ra chỉ có khi chờ ta mạnh mẽ mới có thể phát giác ra một ít..."
Hắn thở hắt ra, chà xát mặt, để cho mình tỉnh táo một chút.
Tô Vũ quyết định, hiện tại đừng nghĩ vấn đề này nữa!
Đây không phải chuyện bây giờ hắn có thể nghĩ rõ ràng!
"Nếu thật sự là thần văn, có lẽ đợi ta tới Sơn Hải, hoặc là Nhật Nguyệt sẽ có thể biết một ít."
"Mà nếu như nó là thần văn... Vậy có nghĩa rằng đây là thần văn nhân tộc Vĩnh Hằng!"
Tô Vũ bỗng nhiên ý thức được một vấn đề!
Thần văn nhân tộc Vĩnh Hằng!
Bạch Phong nói, Vĩnh Hằng thần văn hiện có không có một cái nào thuộc về nhân tộc.
Sách họa kia rốt cuộc có phải là thần văn hay không?
Nếu phải thì khẳng định là chủng loại lưu truyền Vĩnh Hằng kia, sách họa không gạt bỏ nhân tộc thần văn, lại có thể bài xích vạn tộc thần văn, điều này chứng tỏ nếu sách họa là thần văn, đại khái là sẽ thứ kiệt suất nhất nhân tộc!
"Nhân tộc, cũng có thần văn Vĩnh Hằng sao?"
Thoáng một cái, tinh thần Tô Vũ trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên.
Ngày đó, Bạch Phong nói nhân tộc không có thần văn Vĩnh Hằng, hắn thấy rất uể oải, rất không vui, là con người liền có cảm giác tự hào dân tộc, nhân tộc mạnh như vậy, theo Tô Vũ thì nhân tộc thần văn hẳn là phải rất cường đại.
Thế nhưng nhân tộc thần văn lại không cách nào trở thành Vĩnh Hằng, hắn cực kỳ không vui!
Hiện tại... Có lẽ là nhân tộc có, thế nhưng Bạch Phong không biết!
"Đúng, lão sư cũng còn rất trẻ, thứ anh ta biết quá ít, có lẽ anh ta căn bản cũng không biết những bí mật này, nhân tộc thần văn cũng không hề yếu ớt..."
"Mà dù nhỏ yếu, uẩn dưỡng thời gian dài, thời gian đủ rồi thì cũng sẽ trở nên cường đại!"
"Nhân tộc thần văn cũng có thể trở thành Vĩnh Hằng!"
Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía những cuốn sách kia, Tô Vũ biết, chút vạn tộc nguyên bản này chỉ e không thể giúp mình phác họa thần văn.
Thế nhưng... Hắn vẫn phải xem.
Một mặt là để rèn luyện ý chí lực, một mặt khác nếu như vẽ ra thần văn, bị đánh tan rồi thì có thể xem như chất dinh dưỡng, bổ trợ cho ba tiểu đệ nhà mình.
Tô Vũ phát hiện, thần văn dùng thần văn làm chất bổ, có lẽ hiệu quả càng tốt hơn!
Vừa rồi mới đánh nát hai thần văn, chẳng qua là hình thức ban đầu thôi, hắn phát hiện, tiểu đệ chữ "Máu" lúc này đều có một loại cảm giác biến đổi nhanh chóng!
Cái tên này trước đó khi ở trong phòng Loại bỏ hấp thu rất nhiều tinh huyết nhưng mà nó vẫn một mực không có động tĩnh gì, vừa rồi hấp thu ánh sáng tàn mà hai thần văn lưu lại thì mang đến cho Tô Vũ cảm giác dường như nó đã mạnh mẽ hơn không ít!
"Thần văn cũng chia đẳng cấp, chẳng lẽ nó muốn tấn cấp?"
Tô Vũ nghĩ tới đây liền thấy nghi ngờ không thôi!
Thần văn dĩ nhiên phân chia đẳng cấp, bằng không Vĩnh Hằng thần văn từ đâu tới?
Trên lớp cơ sở có giảng giải, dĩ nhiên chỉ là sơ lược.
Bởi vì trước Đằng Không thần văn đều giai đoạn ban sơ mà thôi.
"Ta nhớ khi đi học, chấp giáo đã nói, trước khi Đằng Không thì thần văn đều sẽ không tiến giai, đến Đằng Không rồi thần văn mới có hi vọng tiến vào nhị giai, chẳng lẽ tiểu đệ chữ "Máu" này muốn biến đổi sớm?"
Tô Vũ lắc lắc đầu, càng phát giác ra vẻ huyền diệu.
Vạn tộc thần văn thế mà lại thành chất dinh dưỡng, hình như còn có chút tác dụng đặc biệt, có thể trợ giúp thần văn tiến giai?
"Đây là do ta phác họa, vậy thần văn của Văn Minh sư vạn tộc hoặc thần văn cụ hiện của Đằng Không nếu bị ta đánh tan thì có bị ta hấp thu hay không?"
Tô Vũ đang suy nghĩ tới một vấn đề cực kỳ thâm ảo!
Vạn tộc máu huyết có thể giúp hắn mở ra sách họa.
Vạn tộc thần văn có thể giúp hắn uẩn dưỡng thần văn.
Thế thì chính bản thân đám Vạn tộc kia thì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT