Mấy vị Các lão cứ thế ngồi nhiệt tình soi mói tám chuyện, không một ai chịu làm bài.

Cuối cùng nói đến Ngô Lam, có người cảm khái: "Thiên phú của tiểu nha đầu này không tệ, chỉ là có chút tinh tướng quá. Nhìn ai cũng chỉ đều dùng lỗ mũi mà nhìn, nếu không phải kiêng kị cô nãi nãi của nàng ta, ta đã sớm một tay đánh bay nàng, lần trước nhìn thấy ta mà thiếu điều lỗ mũi của nha đầu này song song với trời, quá kiêu ngạo."

"Khụ khụ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn cùng tiểu hài tử so đo?" Có người cười nói: "Ngô Lam nhìn ai cũng đều như thế, gặp riết thành quen, có điều tâm địa không xấu, tính cách cũng rất thẳng thắn, chỉ là có chút ngốc nghếch mà thôi."

Cả bọn lại hàn huyên một hồi, cho tới Tô Vũ.

"Tiểu đồ đệ kia của Bạch Phong, các ngươi thấy thế nào?"

"Chưa gặp qua, không biết tình huống cụ thể."

"Hắn dám khiêu chiến Lâm Diệu, các ngươi cảm thấy có hi vọng không?"

"Lâm Diệu? Lâm Diệu chưa hẳn có thể thắng! Tiểu tử Bạch Phong không phải là kẻ ngốc, khôn khéo tàn nhẫn, nếu đã thấy không ổn, ta tin hắn đã sớm nhúng tay vào chuyện này, hiện tại mặc kệ không quan tâm việc đồ đệ đánh cược, đại khái hẳn là có niềm tin giành chiến thắng."

Nói xong, lại có người khác lên tiếng: "Không nói đến những học viên này nữa, nói một chút về Lưu Hồng đi. Cái tên kia bỗng nhiên xung phong muốn làm tổng chỉ đạo tân sinh thì không nói, nhưng gần nhất gã tiến vào bí cảnh, đột phá đến Đằng Không bát trọng xong, hiện tại cũng không lo bế quan tăng cường tu vi, suốt ngày lắc lư xung quanh học phủ, rốt cuộc tiểu tử họ Lưu muốn làm gì?"

"Ai biết, tiểu tử này... Ta xem cũng không phải là người tốt lành gì! Vừa mới rồi còn dám đứng đằng xa nhìn lén vào đây, ta đoán là gã đã hoài nghi thân phận của chúng ta. Ta nói cho các ngươi biết, người nào bị gã nhìn ra bí mật mấy vị Các lão đang giả vờ non nớt, ra vẻ đáng thương đi tranh tài nguyên với các học viên khác... Ha ha, mất mặt chính là bọn ngươi, cũng không phải ta!"

"Hay là chúng ta lặng lẽ ám toán tiểu tử Lưu Hồng, khiến gã thụ thương phải bế quan đi, miễn cho suốt ngày đi theo nhìn chằm chằm chúng ta như vậy."

"Xéo đi, loại sự tình này ngươi thích thì tự đi mà làm, ta không làm!"

Bọn hắn đang nói chuyện tào lao, rất nhanh, có người cười ha hả nói: "Tô Vũ cùng Lâm Diệu khiêu chiến, tiểu tử Hạ Hổ Vưu lại mở bàn đặt cược. Lão già Hạ mập mạp kia không phải thường ngày đều muốn cắt xén tiền lương của chúng ta sao, hay là chúng ta nhân cơ hội này lột một ít da thịt của Hạ gia?"

"Khi nào thì bắt đầu phiên giao dịch? Tỷ lệ đặt cược thế nào?"

"Cược Tô Vũ thắng, 1 đền 1.5, cược Lâm Diệu thắng 1 đền 1.1, hiện tại mở đĩa còn không nhỏ, nghe nói đặt cửa Lâm Diệu thắng, tối thiểu có trên ngàn điểm công huân, ấy là còn chưa bắt đầu đấy."

"Nhiều như vậy?"

"Chúng ta đặt cửa Tô Vũ đi. Đặt nhà nhỏ mới tốt, hắn mà thắng thì mới có thể kiếm một mớ điểm, Hạ gia có lắm tiền, bồi thường nổi mà!"

Ngay khi vài vị Các lão chuẩn bị đặt cược cho Tô Vũ, có người sẵn giọng nói: "Cược vào Tô Vũ cái gì, chúng ta phải ăn sạch! Chờ khi toàn bộ số tiền cược lớn, ra tay xử lý tội giao dịch phi pháp, càn quét sạch sẽ! Còn đặt cược người nào, chúng ta là ai chứ, Các lão a! Sơn Hải cảnh! Còn chơi với đám nhóc con làm gì, chúng ta phải... Ăn sạch!"

"..."

Phút chốc, vài vị Các lão trong nháy mắt liền an tĩnh lại.

Mọi người dồn dập nhìn về phía vị Các lão vừa mới truyền âm kia.

Đủ lợi hại!

Ha ha, mọi người còn chuẩn bị ép một cửa Hạ gia mà thôi, ngươi thì hay rồi, không muốn ăn lẻ cá nhân bên nào mà là trực tiếp hốt hết toàn bộ tiền cược. Được lắm!

Không nghĩ tới, vị này còn chưa chịu ngừng, lại tiếp tục bổ sung: "Sau đó cho quân hộ vệ bắt kẻ cầm đầu là Hạ Hổ Vưu, lại phạt cậu ta một tội nữa, bắt Hạ gia xuất tiền chuộc người, ha ha ha... Ăn sạch tiền cược còn chưa đủ, nhất định phải bắt Hạ mập mạp nhả thêm tí huyết ra đây."

"Hạ mập mạp sẽ chịu trả sao?"

"Y là kẻ keo kiệt vắt cổ chày ra mỡ, y mà dám bỏ tiền chuộc người? Ta nhìn tên này căn bản sẽ không thèm quản đâu."

"Nghĩ gì thế!" Vị Các lão vừa kiến nghị ăn sạch ấy âm trầm nói: "Hạ mập mạp dĩ nhiên không sẽ quản, nhưng đối phương là nhi tử của Phủ chủ, ai dám làm gì Hạ Hổ Vưu? Chúng ta cũng không thể bắt hắn được, nhưng hiện tại chúng ta là ai? Là Các lão sao? Không, không, chúng ta là học viên a!"

Vị Các lão này cười ha hả nói: "Chúng ta là học viên, tất cả mọi người đều là dưỡng tính... Đừng sợ, cách mấy ngày lại đi đánh Hạ Hổ Vưu một trận, sau đó cách vài ngày lại đi đánh Hạ Thiền một chập, Hạ mập mạp mà không chịu xì tiền thì cứ ngày ngày đánh bọn họ cho ta!"

"..."

Vài vị Các lão khinh bỉ nhìn vị này, đúng là vô sỉ!

Ngươi thật sự đã xem mình thành học viên rồi sao?

Không biết xấu hổ à?

Nhưng mà… Nói cũng không sai. Mọi người có thù báo thù, có oán báo oán.

Hậu nhân của Hạ mập mạp, hậu nhân của lão Hồ, hậu nhân của lão Trịnh,... Bọn ta đều có thể đánh mà.

Các lão dĩ nhiên không thể xuất thủ, nhưng thân là học viên thì không thành vấn đề.

...

Trong lúc nhóm Các lão đang ngồi thương lượng làm chuyện xấu.

Thì ở bên phòng thi bên kia, Tô Vũ vẫn đang miệt mài làm bài kiểm tra.

Rất nhiều học viên đã hoàn thành xong, Tô Vũ thì mãi đến khi tiếng chuông vang lên, hắn mới miễn cưỡng làm xong bài thi.

Lưu Hồng đã trở về giảng đường từ nãy.

Giờ phút này, gã đã phê duyệt xong không ít bài viết của học viên nộp lên, chờ Tô Vũ hạ bút xuống, gã mới trực tiếp cầm lấy bài của hắn lên xem, liếc mắt qua nhìn một hồi liền mở miệng nhận xét: "120 điểm, tạm được, có mấy môn kiểm tra không tốt lắm, rõ ràng có thể làm đúng, nhưng ngươi lại viết sai!"

Tô Vũ không lên tiếng, hắn biết mình làm bài không ổn, bởi vì tới tận bây giờ đầu óc hắn vẫn thật sự có chút mơ hồ.

"Bài thi văn hóa này ngươi xếp vị trí thứ ba, thứ nhất là Vương Vân, 140 điểm. Thứ hai là Trần Lâm, 130 điểm, ngươi và Hồ Minh cùng xếp thứ ba, 120 điểm..."

Trí nhớ của Lưu Hồng rất mạnh, trực tiếp báo ra điểm số của các học viên.

Trong ban trung cấp này cũng có không ít học viên lựa chọn rất nhiều môn học giống Tô Vũ.

Tô Vũ không nói gì, 120 điểm, miễn cưỡng bảo trì vị trí thứ ba, cũng không tệ.

"Buổi chiều sẽ sát hạch ý chí lực cùng thần văn!" Lưu Hồng thản nhiên thông báo: "Cũng tương tự như lúc thi khảo hạch cao đẳng vào đây thôi. Trong phạm vi Văn Minh Chí, các ngươi đi được bao xa thì sẽ lấy được bấy nhiêu điểm. Có điều khác với lúc thi khảo hạch ở một chỗ, đó là học phủ không xem trọng năng lực hiện tại của ngươi, mà là xem trọng sự tiến bộ của các ngươi. Học phủ đều có thông tin ghi chép lại thành tích thi đợt trước của học viên, lần này sẽ dựa vào thành tích lần trước mà tính tới. Thế nên trong kỳ kiểm tra tháng, có vài người bị âm điểm cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra."

Âm điểm?

Tô Vũ nghe vậy liền hiểu.

Ví dụ như lúc sát hạch cao đẳng, hắn đã đi được 27 mét, tương đương với 270 điểm.

Lần này nếu như là không thi tốt bằng trước đó, vậy thì hắn sẽ nhận âm điểm.

Văn Minh học phủ làm như thế cũng là vì muốn các học viên không ngừng tiến bộ, chứ không phải một mực giậm chân tại chỗ, hoặc tệ hơn là lùi bước.

Tô Vũ im lặng, lười nói cái gì.

Giữa trưa hắn sẽ đi về nghỉ ngơi một lúc là có thể khôi phục, Lưu Hồng thật sự coi chính mình phế đi rồi sao?

Hừm, đợi đó, ta sẽ không cho ngươi đắc ý!

Buổi chiều, nhất định phải kiểm tra điểm thật cao, cho ngươi tức chết!

...

Buổi sáng sát hạch kết thúc, trạng thái của Tô Vũ không tốt, cho nên hắn không lưu lại trò chuyện với các bạn học, mà là mau chóng tạm biệt mọi người rồi rời khỏi.

Hắn về trung tâm nghiên cứu ngủ một giấc, chờ tới khi tỉnh lại, Tô Vũ chạy tới phòng Loại bỏ định khôi phục lại thân thể một phen thì chợt phát hiện... Có gì đó không đúng.

Trong phòng Loại bỏ.

Tô Vũ trừng mắt nhìn, có chút không quá chắc chắn, có chút hiếu kỳ, dường như chính mình… đột phá rồi thì phải?

Hắn thật sự không quá xác định!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play