Lâm Thanh thấy đối phương nói quyết liệt như thế thì cũng không tiện khuyên can gì thêm nữa, trong lòng lại âm thầm có quyết định, chờ lão sư xuất quan thì nàng sẽ lập tức nói chuyện này cho lão sư nghe.
Cũng không thể để Ngô Lam gây rối mãi được!
Tôn chỉ của Ngô gia là chưa đến Đằng Không thì không được liên quan đến một số nhiệm vụ nguy hiểm, chờ khi nào đột phá Đằng Không lại nói.
Nếu Ngô Lam chấp hành nhiệm vụ mà xảy ra chuyện, đó mới là phiền toái lớn.
Nàng còn đang suy nghĩ, Ngô Lam đã nói tiếp: "Tỷ tỷ của ta còn chưa xuất quan, ta đi về trước đây, cái tên kia hẳn cũng đã đến rồi, hắn khẳng định đang len lén tu luyện, ta cũng phải về tu luyện sớm mới được!"
"..."
Lâm Thanh dở khóc dở cười, người ta tu luyện còn cần phải vụng trộm lén lút sao?
Ngô Lam quả nhiên là đã nhắm vào Tô Vũ rồi.
"Ngươi đừng có gấp quá hóa loạn, Lam Lam, nếu ngươi thật sự thấy ngứa mắt với hắn thì ta giúp ngươi trừng trị hắn..."
"Mới không cần đâu!" Ngô Lam nổi nóng: "Ta muốn cạnh tranh công bằng! Muốn tự tay đánh bại hắn! Sau đó ở trước mặt hắn cười thật càn rỡ, khiến cho hắn nổi nóng, khiến hắn tức giận! Về sau ta sẽ từ bỏ điểm công lao trong nhà, ta muốn tự mình tích lũy, ta muốn tự mình mạnh lên đánh bại Tô Vũ!"
"..."
Lâm Thanh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể thầm nghĩ một câu “ngươi quá ngây thơ”.
Từ bỏ điểm công lao trong nhà, chẳng lẽ việc này là cách để chứng minh bản thân sao?
Ngô Lam vẫn còn quá trẻ tuổi, quá dễ kích động, quá ngây thơ, nếu so với sư phụ của mình thì khoảng cách vẫn là rất lớn.
Chưa bàn tới thiên phú, chỉ riêng tính cách là đã kém hơn rất nhiều.
Thời điểm Ngô Kỳ nhập học cũng bị không ít người kích thích, xuất thân từ Ngô gia vốn chính là vốn liếng của các nàng, hà tất bởi vì người ngoài gièm pha mà tự làm khó bản thân.
Nếu Ngô Kỳ cũng giống như Ngô Lam thì sẽ không thể đi đến ngày hôm nay, trở thành trợ giáo thiên tài số một số hai trong học phủ.
Lâm Thanh không thuyết phục thêm nữa, nàng cũng không có cách nào khuyên nhủ đối phương.
Chỉ có thể chờ đợi lão sư xuất quan rồi lại nói.
Lần này lão sư xuất quan, có lẽ đã đạt đến Đằng Không cửu trọng!
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Thanh cũng có chút nóng lòng, lão sư đã lên tới Đằng Không cửu trọng, nếu mình có thể cấp tốc tiến giai Đằng Không, vậy lão sư sẽ có thể chuyển thành nghiên cứu viên chính thức, mà nàng cũng sẽ có được nhiều sự ủng hộ và bồi dưỡng hơn.
...
Một đêm này, không có sư huynh sư tỷ tới gõ cửa giống như lời Chu Tuệ hù dọa.
Đó là một buổi tối rất an tĩnh...
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Vũ xuống lầu đã thấy Chu Tuệ đến từ trước.
"Mang theo hết hành lý đi!" Chu Tuệ đang nói với các học viên khác, giọng điệu rất lớn: "Đợi chút nữa tiến vào khu chủ giáo, bên này sẽ không cho các ngươi ở nữa, bình thường tới ở sẽ cần phải thu lệ phí!"
"Nhớ mang theo thẻ ngân hàng, thẻ công huân, giấy chứng nhận báo danh!"
Chu Tuệ lên tiếng nhắc nhở, bốn phía, các vị sư huynh sư tỷ khác cũng đang không ngừng nhắc nhở đám học viên mới mang đồ theo.
"Lát nữa chúng ta sẽ lên xe số 18, mọi người đừng đi sai!"
"Thống nhất báo danh theo thứ tự, còn cụ thể mỗi học viện được an bài và lựa chọn thế nào thì sẽ có sau, một số người đã trực tiếp được thu xếp xong xuôi, một số người có thể tự do lựa chọn!"
...
Trong lúc mọi người bận rộn, đám Tô Vũ tùy tiện ăn chút gì đó xong liền nhanh nhẹn xếp hàng lên xe.
Khu đón tân sinh cách khu chủ giáo một đoạn đường không gần lắm, không ngồi xe thì một số học viên thân thể yếu đuối thật đúng là chưa hẳn sẽ tới được.
Chuyện này nếu là ở Chiến Tranh học phủ thì thông thường sẽ không tồn tại.
Rất nhanh, đám Tô Vũ đã ra khỏi chỗ ở tạm thời, ở ngoài cổng, một dãy ô tô dài nối đuôi nhau như hình một con rồng.
Toàn bộ trên đường phố khắp nơi đều là học viên.
Học viên mới nhập học không đến 2000 người, một bộ phận đã trực tiếp tới khu chủ giáo báo danh, còn ở bên khu đón tân sinh này cũng có gần ngàn người.
Một chiếc xe chỉ chứa chừng 20 người, trên đường phố hiện tại phải có đến hơn 50 chiếc.
Tô Vũ nhìn chung quanh một thoáng, hắn không biết người ở Nam Nguyên đã tới hay chưa, trên đường có xảy ra chuyện gì hay không, bất quá giờ phút này người quá nhiều, hắn cũng không thể nhìn thấy bất kỳ người quen nào.
...
Rất nhanh, mọi người đều đã an vị trên xe ô tô.
Tô Vũ trông thấy nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn tên Lưu Khả, nàng còn mang theo hai cái rương hành lý lớn, thế là hắn có ý giúp đỡ một chút, kết quả người ta lại lộ vẻ cảnh giác, sợ Tô Vũ muốn đòi điểm công lao. Tô Vũ thấy thế thì có chút dở khóc dở cười, đành phải từ bỏ ý định hỗ trợ.
Ta trông giống người xấu đến vậy sao?
Lên xe, Chu Tuệ kiểm lại nhân số một lượt rồi mới hắng giọng thông báo: "Mọi người đợi chút nữa thì đi ghi tên, đừng có đi lung tung rối loạn! Còn nữa, nếu trong học phủ gặp được các học viên cũ, không quen biết thì đừng trao đổi nhiều."
Chu Tuệ nghiêm túc giảng giải: "Nói một câu hơi khó nghe, kẻ điên trong học phủ của chúng ta không ít! Kẻ mà ý chí lực bị xung kích nên sụp đổ cũng có, có đôi khi những tên điên này ngươi nhìn không ra đâu, không chọc phải họ thì chẳng sao, nhưng một khi dính phải, bị đánh chết thì người ta chỉ là chẳng may lỡ tay thôi, còn các ngươi thì chết là hết đó!"
Vẻ mặt Chu Tuệ càng thêm trịnh trọng: "Ta nói nghiêm túc đấy, các ngươi đừng tưởng ai cũng như ai! Vài học viên bị sụp đổ ý chí lực ấy thậm chí có cả người ở cấp bậc nghiên cứu viên, bọn hắn mạnh cỡ nào thì các ngươi hẳn đã biết! Chỉ cần cho ngươi một kích thì ngươi liền xong đời!"
"Dĩ nhiên, loại sự tình này không nhiều, nhưng thật sự đã từng phát sinh qua, ta cảnh cáo các ngươi, nếu các ngươi tự chọc ra phiền toái thì chẳng ai đồng tình thương hại các ngươi đâu!"
Mọi người nhất thời nghiêm túc hẳn lên, không còn dám không coi là việc gì to tát nữa.
Lưu Khả kinh hãi hỏi: "Học tỷ, vậy những người này... học phủ cũng mặc kệ sao?"
"Quản chứ!" Chu Tuệ buồn bực đáp: "Nhưng học phủ lại không thể ngày ngày đi kiểm tra, có vài người bế quan thật lâu, bỗng nhiên ra ngoài, hắn điên rồi, hắn không phát bệnh thì làm sao có ai biết! Kết quả một khi vừa phát tác thì sẽ có người xảy ra chuyện, ngươi nói xem loại sự tình này làm sao mà quản hết được?"
Vẻ mặt Lưu Khả trắng bệch: "Chúng ta sẽ không gặp phải chứ?"
Lời này cũng chỉ là hù dọa tân sinh mà thôi, nào đâu có nhiều kẻ điên như vậy.
Những học sinh mới thường là những kẻ không nghe lời, thiên phú mạnh, ngạo mạn vô cùng, dễ gây ra nhiều phiền toái nhất.
Nhóm của nàng lại còn có hai thượng đẳng học viên, vẫn là sớm hù dọa một chút mới tốt.
Chiếc xe chậm rãi khởi động.
Chu Tuệ không đề cập tới chuyện kẻ điên nữa, chờ xe chạy đi được một đoạn, nàng mới giới thiệu cho các học viên: "Khu đón tân sinh này về sau người nhà của các ngươi tới đều có thể vào ở. Bình thường ai ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì mà về trễ thì cũng có thể ở chỗ đó."
"Còn nữa, đồ ăn ở bên này tương đối nhiều, mùi vị cũng không tệ lắm, học viên cũ rất ưa thích đến đây để ăn, đây là phố mỹ thực nổi danh của học phủ."
Chu Tuệ nói xong, theo bản năng liền liếm môi một cái rồi cười hì hì bảo: "Muốn ăn cái gì thì tới chỗ chúng ta vừa đi ngang qua, chứ khu buôn bán chẳng ngon lành gì đâu, bên kia chủ yếu là phố mua sắm một chút tài nguyên tu luyện, khu đón tân sinh là nơi đắc địa cung cấp cho cuộc sống phóng túng, còn có rất nhiều tiệm bán quần áo, nữ sinh có thể tới bên này mua y phục..."
Nàng vừa nói xong câu mới rồi, mấy nữ học viên lập tức chú tâm ngay.
Chu Tuệ lại tiếp tục làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ: "Phía trước có cửa hàng chuyên bán đồ nữ, quần áo nhìn rất đẹp, giá tiền cũng phải chăng, các ngươi có thời gian thì có thể tới xem một chút, mua hàng thì báo tên của ta, các ngươi sẽ được chiết khấu giá!"
Các học viên hôm qua đã quen thuộc với nàng, hiện tại nghe vậy thì có người lớn mật, cười rộ lên trêu chọc Chu Tuệ: "Học tỷ, báo tên ngươi thì ngươi sẽ có tiền hoa hồng đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT