Sắc trời triệt để tối đen, bỗng nhiên ánh mắt Tô Vũ chớp động, hắn vội vã ảnh độn, biến mất ngay tại chỗ, vài giây sau đã xuất hiện ở trước cửa phòng đám Phần Khải, nhặt lên một mảnh ngọc phù.

Mà bên cạnh hắn lúc này cũng nhiều thêm một đầu Tử Linh.

Thấy Tô Vũ cướp đi công việc của mình, nó nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn, có điều Tử Linh đã không còn linh trí, hết thảy hành động đều tuân theo quy tắc cùng bản ý, cho nên mặc dù cảm thấy không quá quen thuộc nhưng lúc bấy giờ nó cũng không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác đi vòng vòng xung quanh Tô Vũ.

Tô Vũ nhặt ngọc phù lên, đi tới tấm bảng gỗ trước cửa, bắt đầu tô tô vẽ vẽ ảnh chân dung không hoàn chỉnh của Phần Khải.

Cũng may, khả năng hội họa của Tử Linh đúng là rác rưởi, vẽ không ra sao.

Tô Vũ có thể dễ dàng bắt chước.

Phần Khải cùng Thành Khải đều không để ý đến Tô Vũ. Nói thật, trong mắt bọn hắn thì Tử Linh đều là một bộ dạng, cũng giống như hình ảnh của bọn họ trong mắt Tô Vũ. Nếu không phải màu sắc áo giáp khác nhau, thực lực khác biệt, kỳ thật hắn cũng không phân ra được ai là ai.

Mà Tử Linh lại càng khó phân chia, hình dáng đen thui méo mó, đều có tử khí vờn quanh, ai biết tình huống như thế nào.

Tô Vũ tô tô vẽ vẽ, khắc họa hơn phân nửa chân dung của Phần Khải xong, rất nhanh liền rời đi.

Mà tử khí trên thân Phần Khải càng lúc lại càng nặng hơn, vô cùng khó chịu.

Có điều hắn cũng không quá để ý, đây là lần đầu tiên hắn chuyển đổi thành cư dân cổ thành, nào biết được tình huống cụ thể ra sao. Có lẽ muốn thành cư dân nơi đây thì trước tiên phải bị tử khí ăn mòn, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa nghe nói có ai chuyển đổi thất bại.

Khả năng là quá trình sẽ có chút thống khổ.

Phần Khải tùy ý để tử khí ăn mòn, không quan hệ, ngày mai lại ném ngọc phù một lần nữa, sau đó hắn liền có thể không sợ tử khí.

Mà Tô Vũ thì bất giác thấy có điểm thương hại đối phương.

Tử khí đã sắp xâm nhập vào biển ý chí của gia hỏa này, thế mà hắn còn không biết gì, cứ ngồi nguyên trong phòng không đi, đợi tới tối ngày mai chuyển hóa thất bại, không cần Tô Vũ giết hắn, tự hắn chắc chắn sẽ chết.

Thật thảm!

Coi như tự mình đem chính mình hố chết, quá thê lương.

Đương nhiên, lúc bấy giờ cũng không ai cảm thấy tình hình của Phần Khải có gì không đúng.

Ai mà nghĩ được tới chuyện sẽ có kẻ ngụy tạo Tử Linh để thu thập ngọc phù?

Bốn phía, cường giả quan sát căn phòng này không ít, nhưng trên thực tế đều không có mấy người để ý tới việc này.

Ngay cả Thành Khải cũng không ngoại lệ, nhìn thấy dáng vẻ bị ăn mòn đầy thống khổ của Phần Khải thì gã cũng chỉ thở dài trấn an hắn: "Ráng nhẫn nhịn thêm một ngày, chờ ngày mai trở thành cư dân rồi thì ngươi sẽ thoải mái hơn. Đợt này quay về tộc ta sẽ tìm xem có cách nào giúp ngươi giải thoát được hay không."

"Đa tạ đại nhân!"

Phần Khải ráng chịu đựng cơn thống khổ, cũng không nói gì, đây hết thảy đều là tự nguyện.

Tô Vũ thấy bọn họ không có tâm tư tách ra, mà đám người Cửu Huyền thì đã đi ra khỏi thành, hắn đương nhiên không có ý định đuổi theo.

Lần nữa du đãng đến địa phương khác.

Tìm người để giết vậy!

Nơi đây dù sao cũng là trong vòng thứ 18, không phải tất cả mọi người đều có thể chịu nổi tử khí bên này. Vẫn còn không ít gia hỏa đang quan sát náo nhiệt từ xa ở vòng ngoài.

Kẻ tiến vào cổ thành chỉ để xem náo nhiệt cũng chẳng có mấy ai là người tốt.

Vạn tộc đều có thể giết!

Đây là suy nghĩ của Tô Vũ, kỳ thật cũng là suy nghĩ của Hạ Long Võ khi xưa. Lúc trước khi hắn nhập học, biết chuyện Vạn Thiên Thánh mời chào vạn tộc học viên, hắn đã từng nói với Liễu Văn Ngạn, hắn tán thành chính sách của Phủ chủ, vạn tộc đều có thể giết!

Cái gì hợp tác, cái gì lôi kéo, đều không đáng tin cậy.

Nhìn Tiên tộc mà xem, đây chính là minh hữu của Nhân tộc!

Nhưng thực tế thì sao?

Ở đâu ra minh hữu, đều là lợi ích thúc đẩy mà thôi.

Lúc cần trở mặt giết chóc thì đôi bên vẫn dám ra tay như thường.

Tô Vũ tiếp tục du đãng, hắn đang quan sát xem có thể giết bớt những kẻ nào tới đây xem trò vui, miễn cho quay đầu có người bỏ đá xuống giếng, vừa vặn cũng tích lũy cho mình chỗ tốt, nói không chừng còn có thể thu hoạch được thiên địa ban thưởng, giúp mình tăng cảnh giới lên.

...

Dưới tình huống bình thường, Tử Linh không có cách nào đột phá cổ ốc, Tử Linh nơi này đều hoạt động theo quy củ, trừ phi ngươi giết người, phá hư cổ thành thì mới có Tử Linh đối ứng thực lực xuất hiện.

Tô Vũ đi tới trước, thấy được một gian phòng có người nhưng lại mở toang cửa.

Trong phòng có hai người... Không phải người, chính xác là yêu tộc.

Hai đầu long!

Có chút quen mắt, hẳn là Tiểu Kim Long cùng Long Chiến, giờ phút này bọn họ đang mở rộng cửa phòng, thoải mái trò chuyện.

Tô Vũ đi tới trước cửa, cả hai nhìn thoáng qua rồi thôi, không để ý tới hắn.

Đừng nói Tử Linh vào phòng không được, dù có thể tiến vào thì bọn họ cũng không sợ Tử Linh Đằng Không cảnh.

Lưỡng long liếc mắt nhìn hắn, trông thấy sau lưng Tô Vũ còn mang theo Tử Linh tiểu đệ... Bọn họ tưởng rằng là cùng một bọn, ngược lại không thèm bận tâm, tiếp tục chuyện phiếm.

"Ta nghĩ chúng ta không nên ở lại đây lâu, rất nhanh nơi này sẽ hội loạn, tin báo cường giả các tộc đều đang chạy về cổ thành, bao gồm cả Nhân tộc bên kia cũng thế."

Kẻ vừa nói chuyện là Long Chiến trong trạng thái hình người, mái tóc trắng toác, mà Tiểu Kim Long ở đối diện vẫn luôn bảo trì nguyên hình rồng, nghe vậy liền không vui đáp: "Chư Thiên chiến trường là nơi thiên tài chi tranh! Gọi gia trưởng tới hỗ trợ thì có cái gì hay ho? Nếu làm vậy thì dứt khoát để vô địch đại chiến cho rồi."

Nó rất khó chịu, tới đây là vì thiên tài chi chiến, nhưng nếu cuối cùng cường giả cũng tham dự vào, kia còn chơi thế nào?

Long Chiến cười nhạt đáp: "Không giống, chúng ta đều có thể nhưng Tô Vũ thì không được. Thân phận của hắn đặc thù, Nhân tộc đa thần văn nhất hệ... Không thể quật khởi! Sự tình của Diệp Bá Thiên năm xưa đã khiến vạn tộc đều cảnh giác vạn phần."

"Người của đa thần văn nhất hệ chứng đạo thành công thì thật sự có thể mở ra lực áp chế Nhân cảnh sao?"

Tiểu Kim Long cũng biết việc này, nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi: "Là cổ tịch ghi chép hay chỉ là suy đoán? Ở Kim Long nhất tộc, ta không nhìn thấy tư liệu như vậy."

Long Chiến trầm ngâm một lúc mới đáp: "Ta không rõ, có lẽ là thật. Tình huống cụ thể thì chỉ có Vĩnh Hằng mới biết, khi nào về ngươi có thể hỏi thăm Kim Long đại trưởng lão thử xem."

"Ừm."

Nhìn thấy Tử Linh còn chưa đi, Tiểu Kim Long hơi kích động nói: "Tử Linh nơi đây thật phiền, tử khí cũng rất phiền, thật muốn đánh chết một đám!"

"Không nên vọng động!"

Long Chiến vội can ngăn: "Không thể giết Tử Linh, hiện tại Tử Linh đã loạn, lại giết nữa thì coi chừng bức ra thượng cổ Tử Linh, tới lúc đó tất cả mọi người đều sẽ gặp phiền phức!"

"Ta biết!"

Tiểu Kim Long buồn bực đáp. Mà Tô Vũ ở bên ngoài nghe vậy thì trong lòng khẽ nhúc nhích.

Thượng cổ Tử Linh?

Là thứ đồ chơi gì?

Giết đủ nhiều Tử Linh thì sẽ có thượng cổ Tử Linh xuất hiện?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play