Trịnh Bình ngoài ý muốn, ngươi có thể giết đại yêu gì cơ?
Ông không có điểm bảng nên thật sự không biết tình huống cụ thể.
Ông vội vàng chạy đến, vội vàng giết người, vội vàng định rời đi, ông còn phải cứu người nên không có thời gian đi quản những chuyện ngoài lề.
Giờ phút này nghe thấy Tô Vũ nói giết đại yêu, ông không quá để ý, Đằng Không cũng tốt, Lăng Vân cũng được, trừ phi là Thần Ma tinh huyết, nếu không, ông sẽ không bận tâm.
Ông vừa nghĩ tới đây, giáp sĩ Sơn Hải kia đã tỏ vẻ mặt dị dạng, tiện tay vung lên, thi thể ba đại yêu vừa mới bị lấy đi bị gã vứt xuống, thở dài nói: "Người Đại Hạ phủ có thể được miễn phí vào thành!"
Trực tiếp như vậy!
Đầu năm nay chính là ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng!
Buồn thay Đại Hạ phủ chính là đám người không muốn mạng đó!
Tô Vũ nhún nhún vai, ta là người Đại Minh phủ... Được rồi, không cần giải thích, dù sao đừng tiện nghi cho bọn gia hỏa này là được.
Mà Trịnh Bình nhìn thoáng qua mấy đầu đại yêu kia rồi lại nhìn sang Tô Vũ, sau đó lại nhìn thi thể...
Nhìn tận bảy, tám lần!
Ông cảm thấy mình xuất hiện ảo giác!
Gặp Tô Vũ ở đây đã đủ khiến ông thấy ngoài ý muốn, có điều ông quá bận rộn, có chuyện phải làm nên cũng không định đoái hoài tới.
Kết quả... Đây là cái gì?
Ngươi giết ư?
"Sơn Hải?"
Ông cảm ứng một thi thể đại yêu trong đó, sau đó nhìn qua Tô Vũ, khẽ lẩm bẩm: "Sơn Hải... Ngươi không phải Tô Vũ!"
Lừa đảo!
Ánh mắt ông lạnh lẽo!
Thủ đoạn gì đây? Thế mà lừa gạt được ta, ta không phân biệt ra được!
Đây không phải Tô Vũ!
Mẹ nó.
Tô Vũ và cháu của ta giống nhau, thân thể cháu của ta mới vừa vào Đằng Không chưa được mấy ngày, nếu tiểu gia hỏa cường đại trước mắt đây là Tô Vũ... Ta... Ta nên nói cái gì đây?
Cũng không phải là không được a!
Lúc trước Tô Vũ đã đấu thắng Đan Hùng, Đan Hùng cũng rất cường đại!
Khi đó, hắn đã có chiến lực Lăng Vân.
Hiện tại đã qua mấy tháng... Khó nói hắn có mạnh hơn hay không.
Thế nhưng ông vẫn không có cách nào tin tưởng chuyện Tô Vũ giết Sơn Hải, mẹ nó, ta không tin, ta tuyệt đối không tin, đây là giả!
Vừa mắng, ông vừa thu hồi những thi thể này.
Không quan tâm thật hay giả, thi thể là thật.
Ta muốn!
Ông lấy đi thi thể, nhìn lại Tô Vũ một hồi lâu mới ngập ngừng thăm dò: "Vân Huy nhà ta cho ngươi mượn mấy vạn công huân, ngươi còn nhớ chứ? Nếu là Tô Vũ thì mau trả tiền đi!"
Tô Vũ phì cười, "Hai vạn công huân đổi một bộ công pháp còn chưa đủ à? Huống chi, ngay từ đầu khi Trịnh huynh đệ hợp tác với ta thì đã ăn không ít chỗ tốt từ đơn thần văn nhất hệ rồi."
Lời này vừa nói ra, Trịnh Bình liền tin.
Không có thiên lý!
Tiểu tử này thật sự giết được Sơn Hải rồi?
Thật đáng sợ!
"Cùng đi không?"
Ông thấy Tô Vũ dường như không muốn đi, vội truyền âm dặn dò: "Đừng vào cổ thành, bên trong rất phức tạp. Phủ chủ đã từng vào một lần, lúc ra thì bị trọng thương, không thể không rút đi, năm đó Phủ chủ hăng hái muốn lật ngược cổ thành, trực tiếp đánh tới Tinh Thần hải... Kết quả bị cổ thành cản đường, trọng thương rồi chỉ đành lui về Đông Liệt cốc."
Hạ Long Võ!
Cực kỳ bá đạo!
Giờ phút này, Tô Vũ chỉ có mỗi suy nghĩ như vậy, thật sự rất bá đạo.
Trực tiếp từ Đông Liệt cốc đánh tới bên đây, thậm chí muốn đánh xuyên qua cổ thành, trực tiếp đánh tới Tinh Thần hải, đánh tới hang ổ phụ cận Yêu tộc, Phủ chủ mới đúng là ngoan nhân thực thụ.
Không đến Chư Thiên chiến trường, có lẽ vĩnh viễn cũng không cách nào biết được vì sao vạn tộc e ngại Hạ Long Võ chứng đạo.
Hạ Long Võ chưa chứng đạo mà cũng dám suất quân đánh tới cổ thành, đợi y chứng đạo xong rồi thì sẽ ra sao?
Có lẽ y thật sự có thể lật ngược cổ thành, giết tới Tinh Thần hải, giết tới hang ổ Yêu tộc. Thật là ngông cuồng!
Không đến Chư Thiên chiến trường cũng sẽ không biết, Phủ trưởng Chiến Tranh học phủ ngoan như cháu trai khi ở Đại Hạ phủ, khi tới nơi này lại cũng lắc mình biến thành kẻ tàn nhẫn.
Tô Vũ không khỏi tò mò, vậy trong phủ, những gia hỏa vốn chẳng hề hiền lành gì thì khi lên chiến trường liệu sẽ hung ác tới mức nào?
Triệu tướng quân thì sao?
Hồ tổng quản nữa?
Mấy người bọn họ ở nơi đây phải chăng cũng là nhân vật uy hiếp tứ phương?
Thầm nghĩ những chuyện này, Tô Vũ truyền âm đáp: "Ta đã biết, đa tạ Trịnh gia gia, ta tự có tính toán, ngài đi cứu Hoàng Đằng trước đi, hắn quá yếu, kém chút bị Thiên Đạc đánh phế rồi..."
"..."
Ánh mắt Trịnh Bình dị dạng, tiểu tử ngươi lại dám nói như vậy, ta muốn bóp chết ngươi!
Tô Vũ cười cười, hắn không thfm để ý tới ông, nhanh chóng hóa thành một đạo cương phong biến mất ngay tại chỗ. Hắn đi làm gì, đến Chư Thiên chiến trường một chuyến đâu có dễ dàng, ta đã đến cửa thành, tại sao phải đi chứ, nhưng mà tốt nhất là hắn phải thay đổi thân phận để vào thành.
Hiện tại quá chói mắt!
Đương nhiên, có đi cổng chính hay không thì cần xem xét thêm, chưa hẳn hắn đã có thể vào, Ma Đa Na còn gặp khó như vậy cơ mà.
Dù sao hắn không đi cùng Trịnh Bình là được rồi.
Thấy hắn chạy, Trịnh Bình cảm ứng một chút, ông khẽ thở phào, tốc độ của tiểu tử này rất nhanh, thủ đoạn cũng không ít, không cần ông lo lắng quá mức.
"Thôi Lãng, Tô Vũ..."
Tới bây giờ ông mới minh bạch lời dặn dò của Hạ Hầu gia trước khi ông đi!
Gặp được Thôi Lãng có thể cứu liền cứu, cứu không được cũng không cần quản, tiểu tử kia không dễ chết như vậy.
Hóa ra là tiểu tử Tô Vũ, Hầu gia đã sớm biết rồi à?
Đáng sợ quá!
Giết Sơn Hải cảnh... Trịnh Bình tỏ vẻ rầu rĩ không thôi, cháu trai của ta bị bỏ lại rất xa rồi!
Phủi mông, ông chạy vội về hướng bên phải, mặc kệ, cứu Hoàng Đằng và Ngô Kỳ trước đã. Hai người này mới là bảo bối của Đại Hạ phủ, tiểu tử kia hiện tại không ở Đại Hạ phủ, không quan tâm hắn, tiểu tử này có rất nhiều thủ đoạn, có khi mình chết rồi thì hắn vẫn còn sống nhăn răng chạy khắp nơi.
Sau lưng, một đám sinh linh chờ ông rời đi, lúc này mới dám ngoi đầu lên.
Có cường giả Sơn Hải cảm khái một tiếng: "Đại Hạ phủ... Long Võ vệ... Đúng là một đám đồ tể! May mắn!"
May mắn cái gì thì hắn không nói.
Nhưng trong lòng mọi người đều tự biết rõ.
May mắn Đại Hạ phủ không đánh tới, may mắn Hạ Long Võ muốn chứng đạo, cường giả vạn tộc đều đang ngó chừng y.
Không thì dựa theo tính cách hung hăng của đối phương, lần này tập sát Nhân tộc thiên tài thì đám đồ tể ấy có thể mang theo Long Võ vệ cùng với Trấn Ma quân một lần nữa đánh xuyên qua Dục Hải bình nguyên, giết tới lân cận cổ thành cũng không chừng.
Bây giờ, may mà chỉ có mỗi mình Trịnh Bình đến.
Ai về nhà nấy, đám sinh linh nhao nhao tản ra.
Đừng nhìn nữa, nhìn nữa coi chừng lại có người chết.
Lần này đã chết mất mấy vị, Huyền Khải nhất tộc quá xui xẻo, ngay cả Nhật Nguyệt trấn thủ đều bị Trịnh đồ phu xử lý. Quả là không thể trêu vào, Nhật Nguyệt ở đâu cũng đều là đại năng, bị xử lý thì ngay cả bọt nước cũng không thể dậy nổi.
Về phần Ma Đa Na đã vào thành, Tô Vũ rời đi, những chuyện này mọi người coi như đề tài để tán dóc là được, những vị thiên tài đỉnh cấp của cường tộc sẽ không dễ bị giết, ngược lại bọn họ dễ dàng bị bọn hắn giết thì đúng hơn.
Phân tranh giữa bọn hắn, kẻ khác tốt nhất không nên dính vào!
...
Cùng lúc đó.
Tô Vũ vắt hết óc suy nghĩ, ta nên giả mạo ai để vào thành đây?
Có nên đi cửa chính hay không?
Dù sao hắn rất muốn vào xem!
Đến Chư Thiên chiến trường mà không vào cổ thành thì sẽ rất tiếc nuối, Ma Đa Na nói cũng không sai lắm, so với giết người thì vào cổ thành có lẽ sẽ càng thú vị hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT