Tô Vũ đang muốn ném tấm bảng trong tay đi, trên tấm bảng phụ kia bỗng hiện ra một hàng chữ.
“Hoan nghênh gia nhập Liệp Thiên các!”
“Tấm bảng này chỉ tương tự như truyền âm phù, không có năng lực truy tung, cường giả bốn bảng đều có!”
“Liệp Thiên bảng sinh ra cùng thiên địa, sinh ra tự nhiên trong chiến trường Chư Thiên, phàm là sinh linh tiến vào chiến trường Chư Thiên thì khí tức đều bị cảm ứng được, sống thì còn, chết thì mất...”
Tô Vũ nhíu mày, truyền âm phù?
Mẹ nó!
Ta không tin!
Chính hắn cũng từng nghiên cứu truyền âm phù, có vài truyền âm phù có công năng định vị.
Có lẽ thứ này có công năng định vị.
Mang theo nó không phải chuyện tốt.
Tô Vũ trực tiếp thiêu đốt nó!
Tấm bảng bị đốt thành tro bụi.
“Liệp Thiên các... Liệp Thiên bảng!”
Tô Vũ lắc đầu, đám người kia giết mãi không hết, cũng không biết hiện tại do ai khống chế, ít nhất kẻ truyền âm qua tấm bảng hẳn là một trong những kẻ sau màn, có khả năng nắm giữ bảng chính.
Mang theo thứ này có lẽ sẽ có chỗ hữu dụng, nhưng an toàn vẫn quan trọng hơn.
Những cường giả trên bảng có lẽ sẽ mang theo, nhưng những kẻ đó có khả năng chỉ ở bên ngoài, nên không thèm để ý bị định vị, Tô Vũ lại không nghĩ như vậy.
Tô Vũ đốt xong, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Không bao lâu sau, trong tay kẻ có bảng khác đều phát hiện biến hóa.
...
Hạng 3 Hoàng bảng: Thôi Lãng, Đúc Binh sư, Lăng Vân nhất trọng, Nhân tộc, thiên tài Đại Minh phủ.
Chiến tích: Đánh chết Lăng Vân thất trọng.
Tin tức nhanh chóng được đổi mới!
...
Giờ khắc này, không ít người kinh ngạc, Thôi Lãng?
Đúc Binh sư?
Nhân tộc Đại Minh phủ, từ khi nào Đại Minh phủ có cường giả Đúc Binh sư như vậy, giết cường giả Lăng Vân thất trọng cảnh, có khả năng sao?
Hay chỉ do may mắn?
Còn vấn đề làm cách nào để nhanh chóng đổi mới tin tức, biết ai bị ai giết, điểm này không ít người đều từng nghi hoặc, sau đó có vô địch kết luận, Liệp Thiên bảng hẳn là binh khí Thiên giai đỉnh phong, thậm chí là Thần cấp.
Có thể là đã tồn tại ở Chư Thiên chiến trường từ lâu, nhưng bị người Liệp Thiên các phát hiện, sau đó bị bọn họ lợi dụng.
Bắt giữ khí tức kẻ tiến vào, người Liệp Thiên các lấy ra một vài khí tức đối ứng, đưa tin tức vào đó, Liệp Thiên bảng có thể chủ động đổi mới, chủ động sửa tin tức.
Kẻ Tô Vũ từng đuổi theo lúc trước, sau đó có thêm một vị Nhật Nguyệt đuổi tới, hẳn là bọn họ đã lấy ra khí tức của Tô Vũ, đưa hắn vào Liệp Thiên bảng.
Giống như Bách Đạo các, trước khi tiến vào phải nhập tên, sau đó sẽ tự động cập nhập tin tức, lên tới tầng nào, tới tầng bao nhiêu đều có thống kê rõ ràng.
...
Tô Vũ không chú ý chuyện này.
Hắn còn không có bảng, đương nhiên là không rõ ràng.
Cẩn thận không thừa, ai biết tấm bảng đó có vấn đề gì hay không.
...
Cùng lúc đó.
Tiên phong quân.
Trong tay Tào tướng quân cũng có một phần Thiên Liệp bảng, y cầm nhìn thoáng qua, ánh mắt khác thường, “Thôi Lãng?”
Gia hỏa này mới đi bao lâu?
Đến một ngày chưa?
Vậy mà đã giết một Lăng Vân thất trọng rồi.
Đúc Binh sư Đại Minh phủ thiện chiến như vậy từ khi nào?
“Thôi Lãng, hạng 3 Hoàng bảng... tuổi hơi lớn một chút, nếu không nên vào Huyền bảng hoặc là Địa bảng!”
Tào tướng quân lộ vẻ ngoài ý muốn, lại có chút bất đắc dĩ, Đúc Binh sư Đại Minh phủ vừa đi vào đã rêu rao như vậy, cẩn thận kẻo bị người vây giết, nào có ai vừa vào đã giết người đâu, không biết hiện tại có phải hắn đang bị trọng thương hay không.
...
Một ngày này, thanh danh Thôi Lãng Đại Minh phủ chính thức lan khắp chư thiên Vạn tộc.
Lúc trước khi hắn ở hạng 360 thì không ai để ý, một Đúc Binh sư rất quan trọng, nhưng Liệp Thiên bảng đa số coi trọng sức chiến đấu.
Mà nay hắn tiến vào hạng 3 Hoàng bảng Liệp Thiên bảng trong nháy mắt, lập tức khiến cho toàn bộ thiên tài coi trọng.
Thôi Lãng!
Lúc bấy giờ, cái tên này đã được rất nhiều người biết đến.
Vượt sáu tiểu giai để giết người!
Còn không phải giết người bình thường, mà là thiên tài Huyền Khải nhất tộc, giết thiên tài và giết kẻ tài trí bình thường là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng, nếu giết được thiên tài như Hồng Khải, e là Tô Vũ có thể vào Huyền bảng.
Nếu giết thiên tài Thần Ma nhất tộc, vậy sẽ tiến vào Địa bảng, thậm chí là Thiên bảng.
Lăng Vân thất trọng cũng phải xem là thất trọng kiểu gì.
...
Giờ phút này, Tô Vũ còn đang tiếp tục đuổi theo đám Hồng Khải, hắn có tâm lý trả thù rất mạnh, ở nơi không có quy củ trói buộc, vậy hắn chính là kẻ có thù tất báo!
Ở Nhân cảnh đã nhịn đủ rồi, tại đây hắn không muốn nhịn nữa.
Còn vấn đề Huyền Khải nhất tộc có hộ đạo giả hay không, trước mắt có vẻ là không có.
Trong tình huống bình thường, hộ đạo giả chỉ đi cùng những thiên tài lần đầu tiên tiến vào nơi đây, cho bọn họ một kỳ thích ứng.
Sau khi thích ứng, cái gọi là hộ đạo giả, bao gồm cả thiên tài, đều không cần hộ đạo giả.
Đến đây là vì mạnh lên, mà không phải là vì trở thành kẻ được bảo vệ.
Nếu đơn thuần là vì rèn luyện, sợ chết, vậy những người đó sẽ không tới Dục Hải bình nguyên, rèn luyện ở đâu cũng đều an toàn hơn bên này.
Trọng sinh trong nghịch cảnh, trưởng thành trong nguy cơ, đây cũng là một chuẩn tắc của Vạn tộc để bồi dưỡng thiên tài.
Cường giả mà được trưởng thành trong sự bảo vệ thì không tính là cường giả.
Không gặp nguy cơ thì còn tính gì là cường giả?
Không có vô địch nào là được kẻ khác nâng đỡ đi lên, bất cứ vị vô địch nào, ở thời kỳ nhỏ yếu đều phải trải qua khó khăn gian nan, nguy cơ sinh tử.
...
“Thôi Lãng?”
Dục Hải bình nguyên, trong một rừng cây, Hoàng Đằng cầm bảng liếc mắt một cái, cười cười, bình thản nhận xét: “Thôi Lãng Đại Minh phủ, ta đã gặp hắn một lần, không có phong phạm cường giả, hắn có thể thành hạng 3 Hoàng bảng sao? Còn cao hơn Ngô Kỳ? Ta không tin!”
Nói thực, y không tin.
Nếu Thôi Lãng này không phải giả thì chính là bị người đoạt xá.
Dù sao không có khả năng là Thôi Lãng y từng gặp trước kia.
Tuyệt đối không có khả năng!
Hoàng Đằng xuất thân gia đình bình dân, gặp nhiều thiên tài hào môn, cũng từng gặp một vài bình dân thiên tài, mỗi người đều có điểm đặc thù, đều có dấu ấn độc đáo.
Thôi Lãng là lãng tử, nhưng tuyệt đối không phải kẻ tàn nhẫn.
Không thể nhẫn tâm tới mức tiến vào Dục Hải bình nguyên, y bảo đảm.
Trừ phi đối phương đã gặp đả kích nặng nề, thay đổi triệt để, mang theo tín niệm thẳng tiến không lùi tiến vào Dục Hải bình nguyên, đương nhiên trên đời vẫn có loại người này nhưng quá hiếm thấy!
Cách Hoàng Đằng không xa, khóe miệng Ngô Kỳ rỉ máu, liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói: “Người khác cần ngươi tin tưởng ư? Mà ta cần ngươi chứng minh ta như thế nào à?”
Hoàng Đằng phì cười, “Cũng đúng, Ngô Kỳ, ngươi nói không sai, nhưng... Ta cảm thấy chúng ta có lẽ phải chạy trốn rồi.”
“Trốn?”
Ngô Kỳ cắn răng, lạnh lùng nói: “Ngươi tự đi đi, đừng ở cùng ta, Ma Nhĩ Ba muốn giết ta, nhưng gã còn chưa đủ tư cách!”
“Người ta không chỉ có một mình, gã đi cùng thiên tài Thủy Ma tộc Thiên Đạc.”
“Không cần ngươi lo!”
Ngô Kỳ hừ nhẹ một tiếng, nàng có sự kiêu ngạo của chính mình, Hoàng Đằng tiếp tục đi theo nàng thì rất dễ gặp nguy hiểm.
Nàng bị Ma Nhĩ Ba truy lùng, hai bên đã giao chiến vài lần, Hoàng Đằng bị thương không nhẹ, nàng cũng vậy, mà Ma tộc cũng bị bọn họ giết mấy kẻ.
Nhưng hiện tại bọn họ đã gặp trọng thương, tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Phải tách ra!
Ngô Kỳ nàng không muốn nợ nhân tình. Dù chết trận tại đây thì làm sao?
Năm đó khi nàng còn chưa Đằng Không, đã dám chém giết gần Đông Liệt cốc, huống chi đây không phải lần đầu tiên nàng tới Dục Hải bình nguyên.
Tại đây, thiên tài Vạn tộc tranh phong, đây mới là chiến trường của nàng.
Nàng giết người khác, cũng từng bị người đuổi giết, nàng không hối hận, Thiên Đạo luân hồi, giết người rồi cũng sẽ bị người giết, tới đây phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Hoàng Đằng chỉ cười mà không nói, cũng không để ý tới, y móc ra một khối ngọc phù, kích phát, cảm ứng một chút rồi nhẹ nhàng thở ra, “Đi thôi, đừng nói nhảm nhiều, lại sắp đuổi tới rồi, đúng là âm hồn không tan!”
Dứt lời, y liền bảo: “Không biết Tần Phóng có tới không, nếu có thì liên thủ cùng hắn, phản sát đám người kia!”
Ngô Kỳ không để ý đến y, nhanh chóng đứng dậy cảm ứng một phen, sau đó chạy về một phương hướng.
Hoàng Đằng nhún vai, tiếp tục đuổi theo.
Y vừa đi vừa nói: “Kỳ thật Đại Hạ phủ có không ít thiên tài, Bạch Phong, Hạ Ngọc Văn, Lưu Hồng, Hồ Văn Thăng,… Đáng tiếc không phải một lòng, mỗi kẻ một tính toán, Nhân tộc a! Đừng nói là các đại phủ, cùng phủ cũng không đồng lòng.”
“Đó là vì ngươi vô năng!”
Ngô Kỳ không quay đầu lại, “Nếu ngươi có bản lĩnh thì tự nhiên sẽ thuyết phục được mọi người! Ngươi không đủ bản lĩnh, ai phục ngươi?”
“Có đạo lý!”
Hoàng Đằng gật đầu đáp: “Đúng vậy, cho nên ta vẫn chưa đủ mạnh, tựa như Bạch Phong, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, đánh hắn vài lần hắn còn không phục, ta cũng chịu rồi.”
Ngô Kỳ im lặng.
Ngẫm nghĩ lại thấy buồn cười, “Bạch Phong chính là như vậy, chết cũng không nhận thua, dù thua thì cũng không phục!”
Hoàng Đằng nở nụ cười, không nói gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT