Có lẽ đối phương chỉ là Lăng Vân thất trọng, kết quả hắn lại không làm được gì, lại còn chịu thiệt, là do hắn quá yếu đúng không?
Những kẻ ở Chư Thiên chiến trường đều cường đại như vậy à?
...
Cùng lúc đó.
Cách Tô Vũ không xa, bên một dòng sông, một đám người đang nghỉ ngơi, kẻ mặc áo giáp chợt xuất hiện, nơi đây có vài kẻ mặc áo giáp giống gã, có người thấy gã đã trở lại thì cười hỏi: “Hồng Khải, đi đâu chơi đấy? Tọa kỵ của ngươi đâu?”
“Mất rồi!”
Kẻ kia đáp một câu, sau đó phun tào: “Gặp được một cường giả Nhân tộc, thật xui xẻo!”
“Sơn Hải cảnh à?”
Đồng bạn an ủi: “Gặp Sơn Hải mà lông tóc vô thương, không tồi.”
“Không phải.”
Hồng Khải lắc đầu, “Không phải Sơn Hải, là Lăng Vân, không phải đám Hoàng Đằng, quả là Nhân tộc có không ít thiên tài, chưa từng nghe nói về gia hỏa này, thế nhưng hắn nện một búa suýt nữa làm ta choáng váng!”
“Búa?”
Những kẻ khác nhìn nhau, bọn họ không biết thiên tài Nhân tộc nào dùng búa.
Còn về chuyện Thôi Lãng xếp hạng cuối Hoàng bảng thì là Đúc Binh sư, mấy kẻ này không nghĩ đến hắn.
Tô Vũ cảm thấy mình thật xui xẻo.
Chính Hồng Khải cũng cảm thấy bản thân xui xẻo vô cùng!
Gã là Lăng Vân thất trọng, thiên tài cường giả trong Huyền bảng, từng đánh chết Lăng Vân cửu trọng, từng giao thủ với Sơn Hải, dù gã gặp Sơn Hải một vài trọng, tuy không thể vượt cấp giết người, những có thể an toàn trốn thoát.
Kết quả gặp một Lăng Vân sơ kỳ lại bị đối phương đập choáng, không thể không nhanh chóng rời đi, gã cảm thấy rất khó chịu.
“Hồng Khải, cần chúng ta hỗ trợ không?”
“Không cần!”
Hồng Khải cự tuyệt: “Đừng quan tâm đến hắn, hiện tại kẻ chúng ta phải đối phó không phải là hắn, mà là ấu long kia!”
Hồng Khải nói: “Long tộc mới là lựa chọn tốt nhất để làm tọa kỵ! Ấu long kia sắp thăng cấp Sơn Hải, bắt được nó thì sẽ có thể có thú cưỡi cấp bậc Sơn Hải!”
“Chúng ta không đủ nhân thủ, Long tộc vốn cường đại, hơn nữa tên kia còn thuộc Kim Long nhất tộc, chỉ đứng sau Thiên Long Tộc. Rất khó đối phó.”
Hồng Khải gật đầu, nếu dễ đối phó thì đã không phiền toái như vậy.
Gã muốn bắt mấy tù binh để dụ dỗ ấu long này mắc mưu.
“Không sao, bắt vài kẻ làm mồi, có lẽ ấu long này mới rời Long giới không lâu, biết đâu có thể độc ngất nó!”
Còn Tô Vũ thì thực lực không yếu, thôi, bỏ qua, tránh làm hỏng chuyện của mình.
Gã không quá để ý chuyện vừa rồi.
Ở Dục Hải bình nguyên, gặp địch thủ, giao chiến một phen, nếu không chịu thiệt thì chẳng có vấn đề gì.
...
Hồng Khải không thèm để ý.
Nhưng Tô Vũ lại rất để ý.
Hắn khó chịu tột độ!
Má nó!
Ta vừa tới đã bị người ta đánh một trận, tuy không làm sao, nhưng vô duyên vô cớ bị đánh, hơn nữa đối phương còn chạy thoát, hắn không phục.
Ta còn chưa dùng bản lĩnh thật sự đâu!
“Kẻ mặc áo giáp kia... Ngươi chết chắc rồi!”
Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi, ta là một kẻ lòng dạ hẹp hòi đấy, thì sao nào, gia hỏa kia, ngươi chết chắc với ta.
Không ai có thể cứu được ngươi!
Tâm tình tốt đẹp của hắn đã bị phá hủy.
“Cục lông nhỏ, ngửi hương vị cho ta, chúng ta đuổi theo tên kia!”
Cục lông nhỏ đang cuộn mình ngủ trong đầu hắn. Nghe Tô Vũ ra lệnh thì nó lười biếng đứng lên ngáp một cái, mơ mơ màng màng tỉnh lại, mấy ngày nay Cục lông nhỏ không có việc gì làm, ngủ rất thoải mái.
Lúc này nghe Tô Vũ gọi, mũi nó giật giật, lên tiếng: “Bên trái, hương vị chưa tán đi!”
Tô Vũ không do dự, nhanh chóng trốn vào hư không, hóa thành một trận gió, biến mất trong chớp mắt.
Tên kia chết chắc rồi!
Lần này hắn tới Dục Hải bình nguyên, vừa ra cửa đã gặp bất lợi, nếu không làm thịt gã thì tâm tình sẽ không tốt, vậy thì không ổn đâu!
...
Trên bình nguyên rộng lớn, Tô Vũ nhanh chóng đuổi theo.
Ở nơi hoang vắng này gặp được đối thủ, hắn có chút kích động hưng phấn.
Bởi vì mới vừa tiếp xúc tên kia, Cục lông nhỏ dùng giác quan nhạy bén đuổi theo, không bao lâu, Tô Vũ đã nhận ra phía trước có người, nhanh chóng che lấp khí tức, che giấu hành tung, hóa thành dòng nước trốn vào con sông gần đó.
Trong sông, nước chảy cuồn cuộn.
Tô Vũ cứ để mặc bản thân trôi đi như vậy, lướt xuống hạ du.
Nhưng đúng lúc này, cảm giác nguy cơ nhàn nhạt dâng lên, thần văn chữ “Kiếp” nhảy lên một chút.
Tô Vũ cả kinh, nhanh chóng cảm ứng, trên ngọc cảm ứng rõ ràng biểu hiện ra một điểm sáng.
Lăng Vân!
Lăng Vân đỉnh phong!
Điểm sáng gần như ở ngay sát hắn, Tô Vũ giật mình, gần mình có một vị Lăng Vân đỉnh phong ư?
Đúng lúc này, trong dòng nước phía trước Tô Vũ, trong cơ thể một con cá lớn, một tiểu long kim sắc nằm trong đó, đột nhiên nó mở to hai mắt, từ trong cơ thể cá lớn nhìn khắp nơi xung quanh, trong mắt có vẻ giảo hoạt và nghi hoặc.
Nó cảm thấy có nguy cơ.
Tiểu Kim Long tra xét, do dự một hồi rồi không tra xét nữa.
Phòng ngừa bị người phát hiện.
Cùng lúc đó, con cá này tiếp tục bơi về hạ du, ở bờ biển, mơ hồ có vài khí tức truyền đến.
Trong lòng Tô Vũ rung động.
Hắn đã phát hiện cá lớn, gần như ở ngay cạnh hắn, lúc bấy giờ Tô Vũ hóa thân thành nước, phát động Toàn Quy liễm tức thuật.
Trong lòng hắn thầm chấn động, má nó!
Trong Dục Hải bình nguyên này sao lắm chuyện phiền toái như thế?
Hắn còn chưa trả thù, hiện tại đã gặp phải nguy hiểm.
Con cá bên cạnh kia là thứ gì?
Tô Vũ không dám tra xét, chỉ biết con cá đó hình như có thực lực Lăng Vân đỉnh phong, có điều không biết thực lực cụ thể ra sao, có khả năng Lăng Vân đỉnh phong chỉ là cảnh giới.
Quả nhiên, nơi chốn đều là nguy cơ.
Tô Vũ không dám lộn xộn, chỉ có thể lặng im chảy xuôi theo dòng nước.
Bên bờ sông, đám người Hồng Khải đang ngồi thương lượng.
Đột nhiên, có người quát khẽ: “Cẩn thận, độ nồng đậm của nguyên khí phụ cận tăng lên, cẩn thận có người ẩn núp đến đây!”
Kẻ đó nói ngôn ngữ thông dụng của chư thiên, kẻ đó cũng mặc áo giáp, nhưng không phải màu đỏ, mà là màu xanh lá.
Chiến sĩ áo giáp màu xanh lá cầm một thứ giống như cây thước, màu sắc của nó đang thay đổi.
Đám giáp chiến sĩ tụ tập lại.
Hồng Khải cũng ở bên cạnh, nghe vậy thì nhìn xung quanh, mau chóng phóng ý chí lực tra xét một phen, lớn tiếng quát: “Mọi người cẩn thận, Định Nguyên Thước của Thanh Khải sẽ không biến hóa vô cớ, nhất định đang có thứ gì đang tiến lại gần đây, mọi người chú ý!”
“Thanh Khải, ngươi tra xét xem nồng độ nguyên khí thế nào.”
Thanh Khải cắm thước vào nền đất, màu sắc không thay đổi nhiều.