Phía trước.

Tô Vũ thúc ngựa chạy đi. Nơi xa, có tiếng sói tru bất ngờ truyền đến, ngựa đạp vân nhút nhát hơi chậm lại, Tô Vũ thấp giọng hừ một tiếng, lập tức dùng thần văn chữ "Chiến" duy trì, ngựa đạp vân trong nháy mắt đã lấy lại khí thế, bừng bừng phấn chấn tăng tốc tiến lên.

"Phốc!"

Một con dã lang phóng ra, vừa muốn tấn công ngựa thì một cái búa đã hạ xuống, thân thể dã lang chia năm xẻ bảy.

Hỏa diễm bốc lên!

Ngay lập tức thi thể của nó đã tan biến ngay tại chỗ.

Gió nhẹ lướt qua, không lưu lại bất kỳ cái gì.

Tô Vũ cũng không quay đầu lại, tiếp tục thúc ngựa phóng đi, tốc độ cực nhanh.

Chư Thiên phủ nằm tại phương bắc, một đường tiến về phía bắc, đến cuối cùng chính là nơi mà Tô Vũ muốn đến.

Nơi đó có thể thông hướng ra Chư Thiên chiến trường.

Đại Kim phủ cũng nằm trên tuyến đường này. Chỉ mất tầm hai ba ngày là có thể đến đấy, đi đường thuận lợi thì chừng năm ngày là đến được Chư Thiên phủ.

Bất quá các đại phủ lại không nằm sát rạt với nhau, mà luôn có ranh giới là vùng hoang dã hoặc rừng núi, nơi này bình thường đều có yêu thú chiếm đóng địa bàn, hoặc là đạo tặc hoặc là Vạn Tộc giáo đồ tụ tập.

Mấy phủ lớn như Đại Hạ, Đại Tần còn tốt, bốn phía không có giáo chúng Vạn Tộc giáo, dù có cũng phải điệu thấp vạn phần, không dám thò đầu ra.

Nhưng ở các phủ khác thì không hẳn, có vài phủ cũng không quá quản những kẻ gây rối này.

Nước sông không phạm nước giếng, ngươi không gây chuyện thì sẽ có những phủ lười quản các ngươi.

Điều này cũng dẫn đến việc phụ cận một vài phủ đều có đạo tặc hoành hành, vô cùng thiếu an toàn.

...

Tô Vũ cưỡi ngựa, tốc độ rất nhanh.

Dưới bóng đêm, vẫn như cũ không hề giảm tốc độ. Trên đường vắng không phải không có người nảy sinh ý đồ với Tô Vũ, bất quá nhìn hắn hơn nửa đêm một mình phóng ngựa như bay thì có chút cảnh giác, lập tức nản chí xuống tay với hắn.

...

Trời tờ mờ sáng.

Lúc này Tô Vũ đã đến gần biên giới của đại phủ gần nhất.

Đại Ngô phủ.

Đại Ngô phủ tiếp giáp Đại Hạ phủ, năm xưa cũng từng là một trong những đại phủ mạnh mẽ nhất, có điều sau này Đại Ngô vương chết trận, thực lực Đại Ngô phủ trong nháy mắt suy giảm.

Đại Ngô phủ hiện giờ không có vô địch tọa trấn, nhiều ít có mấy phần suy sụp rõ rệt.

Đây cũng là quê hương tổ địa của gia tộc Ngô Lam năm xưa, sau này bọn họ mới di chuyển đến Đại Hạ phủ, tính thời gian thì định cư cũng đã trên trăm năm.

Mà trước đó vài ngày, có khả năng Trần Vĩnh đã giết người tại đây.

Không, là khẳng định y đã ra tay. Cũng không biết hiện giờ y đã đi đâu.

Hạ Hổ Vưu đưa cho Tô Vũ không ít tư liệu, trong đó có một bản danh sách liệt kê ra những mục tiêu tiếp theo mà rất có thể Trần Vĩnh sẽ muốn hạ thủ.

...

Tô Vũ ngựa không dừng vó, tốc độ đi đường cực nhanh.

Mất hơn một ngày, hắn đã vượt qua địa phận Đại Ngô phủ, đằng trước mắt hắn bây giờ chính là Đại Nguyên phủ, đây cũng là một phủ có thực lực rất mạnh mẽ.

Tô Vũ vẫn như trước không định vào thành. Hắn biết nếu có người chú ý tới hành tung của mình, đại khái chắc chắn sẽ hoài nghi, có điều Tô Vũ thật sự không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.

Với tình tình của Thôi Lãng thì bảo đảm y sẽ vào thành, sau đó lưu lại ăn chơi tầm vài ngày. Trung bình một đại phủ có đến mấy chục tòa thành thị, cho nên y mà đi du ngoạn thì dừng lại tầm 3 4 tháng tại một nơi là chuyện hết sức bình thường.

Dựa theo tốc độ của y thì để đến được Chư Thiên phủ, đại khái cần thời gian một năm.

Thế nhưng Tô Vũ không có thời gian rảnh rỗi như thế để lãng phí.

Hoài nghi thì kệ người hoài nghi!

Trước mắt không có Nhật Nguyệt nào âm thầm đi theo. Nếu có kẻ đi theo mà ngọc cảm ứng của hắn không phát hiện được, vậy thì đối phương chính là vô địch, vô địch mà đã muốn giết hắn, thế thì quản đối phương hoài nghi hay không hoài nghi làm gì, dù sao cũng không giữ mạng được.

Nhân cảnh bây giờ có ba vị vô địch, đại khái cả ba người bọn họ đều đã đoán được thân phận của hắn, muốn giết hắn... Hắn cũng không có cách nào kháng cự.

...

Mãi đến nửa đêm ngày 11, Tô Vũ mới tiếp cận biên cảnh Đại Kim phủ.

Đại Kim phủ bên này có cái Tĩnh Tâm tuyền, Tô Vũ đã tìm hiểu qua tình huống. Tĩnh Tâm tuyền có thể xem là bí cảnh tự nhiên, thiên địa tự hình thành, không có tác dụng quá lớn. Hiển nhiên vẫn có chút chỗ tốt, đó là gột rửa tâm linh, cọ rửa huyết khí.

Không ít chiến sĩ cùng tướng lĩnh sát lục quá nhiều trên chiến trường, lúc trở lại Nhân cảnh đều sẽ muốn tới đây một chuyến.

Đại Kim phủ cũng công khai kinh doanh Tĩnh Tâm tuyền, hấp dẫn không ít cường giả đến đây, xem như tạo thêm một phần thu nhập trọng yếu cho Đại Kim phủ. Bình thường để tiến vào Tĩnh Tâm tuyền thì giá cả không thấp, phải nộp lên trên 10 điểm công huân.

10 điểm đối với Tô Vũ hiện tại xem ra không đáng giá nhắc tới, nhưng đối với người bình thường mà nói thì con số này vẫn rất đắt.

Một năm trôi qua, một mình Tĩnh Tâm tuyền đã có thể kiếm về cho Đại Kim phủ tới mấy chục vạn công huân.

Lại thêm người đến người đi, có kẻ dừng lại nghỉ qua đêm, có người tại đây tiêu phí, tại đây ăn cơm,... Tính được thu nhập hằng năm từ Tĩnh Tâm tuyền phải lên đến trăm vạn công huân là ít.

Giá trị cực cao!

Lúc ở Nam Nguyên, kẻ đầu tiên mà Tô Vũ giết chính là nhi tử của phủ quân tướng chủ Đại Kim phủ - con trai độc nhất của một cường giả Nhật Nguyệt.

...

Lúc đêm khuya, Tô Vũ đã tới Tĩnh Tâm thành.

Tòa thành thị này không quá lớn, bất quá dù là ban đêm thì nơi này vẫn bật đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa thành còn có không ít cường giả đến từ bốn phương tám hướng. Có vài người cách thật xa mà Tô Vũ đã có thể ngửi được mùi máu tươi từ trên thân đối phương.

Vào thành cũng cần thu phí.

1 điểm công huân!

Đương nhiên, nhằm vào chính là kẻ ngoại lai, thế nhưng vẫn như cũ ngăn không được những kẻ ngoại lai nô nức tìm tới.

Tô Vũ vừa tới cửa liền nghe có tiếng lính canh thủ thành oang oang thông báo: "Phía trên có lệnh, những người khác có thể vào, nhưng những người tới từ Đại Hạ phủ thì trong vòng ba ngày không cho phép vào trong! Cũng không cho phép vào Tĩnh Tâm tuyền!"

"Làm sao vậy? Kỳ thị Đại Hạ phủ?"

Ngoài cửa thành, rõ ràng cũng có người vừa chạy tới từ Đại Hạ phủ bên kia, nghe vậy liền cả giận quát: "Lá gan không nhỏ, Đại Kim phủ còn dám kỳ thị người Đại Hạ phủ chúng ta sao?"

"Đại nhân hiểu lầm!"

Lính thủ thành cũng thấy rất bất đắc dĩ, Đại Hạ phủ là cường phủ, bình thường hiển nhiên không thể tùy ý chèn ép, hắn không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể cung kính nói: "Đại nhân thông cảm, đây là mệnh lệnh bên trên đưa xuống. Nói là vài ngày trước có tin tức truyền đến, công tử của tướng chủ đã bị giết tại Đại Hạ phủ. Tướng chủ đã tự mình chạy qua bên kia để truy tung hung thủ. Có điều tại Nhân cảnh, Tĩnh Tâm tuyền là nơi dễ dàng rửa sạch huyết khí nhất, cho nên..."

"Vô nghĩa!"

Có người mắng: "Tĩnh Tâm tuyền nằm ngay cảnh nội Đại Kim phủ các ngươi, hung thủ kia ăn hùng tâm báo tử hay sao mà dám đến đó rửa sạch huyết khí? Vả lại đã bao nhiêu ngày rồi, coi như người ta thật tới thì cũng đã tẩy rửa sạch sẽ, hiện tại phong bế để làm gì, có bệnh sao?"

Vị tráng hán đến từ Đại Hạ phủ kia là cường giả Đằng Không cửu trọng, gã bôn ba một đường tới đây, giờ phút này lại nghe lính canh thông báo không được phép vào bên trong thì lập tức phát hỏa.

Mà Tô Vũ phía sau thì hơi chột dạ.

Là truy tung sao?

Vị tướng chủ Đại Kim phủ có năng lực mạnh mẽ như vậy à?

Lúc hắn giết người xong thì không mang theo bất cứ vật gì, chẳng lẽ chỉ thông qua mấy món đồ còn sót lại của nhi tử mà vị Nhật Nguyệt này có năng lực truy tung đến chỗ hắn?

Tô Vũ thật sự không quá tin tưởng!

Đương nhiên, không loại trừ việc đối phương có một ít bí pháp, thông qua một chút di vật của con ông ấy mà phát hiện ra cái gì. Có điều đã nhiều ngày trôi qua, truy được mới là lạ.

Bất quá trước đó mình từng có mặt tại Nam Nguyên, bây giờ lại xuất hiện ở đây, liệu có thể bị hoài nghi hay không?

Hắn là Đúc Binh sư, khi không chạy tới Tĩnh Tâm tuyền thì đúng là có điểm không ổn.

Tuy nhiên rất nhanh Tô Vũ đã an tâm trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play