"Phiếu 33, số ba.”

“14 so 9 so 10."

"Rút ngắn khoảng cách rồi."

Diệt Tằm vương kích động nói: "Nhìn một chút xem có phải số một hay không, nếu là số một thì cái kia chính là toàn cục đã định, ngược lại không phải thì cũng coi như ngang tay!"

"Phiếu 34, đáng tiếc, số hai, xong!"

"14 so 10 so 10, còn có 6 phiếu, Hạ gia không tệ a, thế mà còn có 9 nhà ủng hộ các ngươi!"

"Phiếu 35, lại là số hai!"

"..."

Đến lúc này, Bát đại gia Nhật Nguyệt đều thấy cực kỳ khẩn trương, làm sao liên tục mở phiếu đều là số hai?

"Phiếu 36, số ba!"

Diệt Tằm vương tiếc nuối nói: "14 so 11 so 11!"

"Phiếu 37, số ba!"

"Oa, lần này thật xong!"

Diệt Tằm vương lắc đầu nói: "Không cần so, 14 so 11 so 12, nếu còn lại toàn bộ đều là số hai, vậy thì cũng chỉ ngang tay, Phong Kỳ đã không còn hy vọng thắng lợi."

Hạ Hầu gia trầm mặc một chút, chậm rãi nói: "Tiếp tục đi."

Diệt Tằm vương cười ha hả, tiếp tục mở phiếu: "Phiếu 38, số hai. Phiếu 39, số 2!"

Lúc này ngay cả Đại Hán vương cũng bất giác ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Còn một phiếu cuối cùng, nói như vậy, bây giờ là 14 - 13 - 12, nếu lại là số hai thì coi như huề nhau rồi?"

Diệt Tằm vương gật đầu, cười bảo: "Không sai, là huề nhau. Vậy thì kết cục cứ dựa theo lá phiếu cuối đó đi."

Diệt Tằm vương nhìn quanh một vòng, cười tới ý vị thâm trường, trong tay ông cầm lên viên ngọc phù cuối cùng, phía trên biểu hiện chính là số hai.

Huề nhau.

Chân chính huề nhau!

Bất quá, khi ông giơ viên ngọc phù ấy ra cho mọi người bên dưới xem, thì hai nét gạch phía trên đó trong nháy mắt đã biến thành một gạch.

Diệt Tằm vương nhìn thoáng qua, tiếc nuối nói: "Là số một! 15 - 13, thật đáng tiếc, Phong Kỳ, chỉ có một mình ngươi bị sưu hồn, không thể dẫn theo ai khác rồi.”

Mấy người Nguyên Khánh Đông dồn dập thở hắt ra.

Chu Phá Trùng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Còn tốt, 15 phiếu ủng hộ, 12 phiếu trung lập, Hạ gia cộng thêm minh hữu của bọn họ cũng chỉ lấy được 13 phiếu, trong đó còn có một phiếu là của Đúc Binh hệ, phiếu này có thể bỏ qua không tính cũng được.

Bọn hắn thì nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt Hạ Hầu gia lại có chút hốt hoảng thất thần, y dựa vào trên ghế, thái độ hơi chán nản, không nói một lời.

Mà bên kia, Hồng Đàm cũng kinh ngạc thất thần.

...

Diệt Tằm vương thu hết cảnh tượng trước mặt vào mắt, trong lòng không khỏi cảm khái.

Đệt mợ.

Đại Hạ phủ, Đại Minh phủ, phiếu của chính ông, và cả lá phiếu cuối cùng mà ông lén lút sửa lại này, cộng thêm 13 phiếu đã công bố, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì xem như Hạ gia sẽ cầm về tổng cộng 17 phiếu, Bát đại gia kỳ thật chỉ có 11 phiếu ủng hộ.

Đương nhiên, ông vẫn thấy khó hiểu trước quyết định của Đại Minh phủ bên kia. Nhưng ông biết chắc chắn trong này có vấn đề.

17 phiếu, dù cho trừ bỏ lá phiếu của Đúc Binh hệ thì cũng còn 16 phiếu.

16 so với 11, 12 nhà trung lập.

Diệt Tằm vương âm thầm vui mừng, còn tốt.

Lại liếc qua chỗ Chu Phá Trùng, thấy dáng vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của bọn hắn, ông khẽ nhếch môi, rất hài lòng a?

Ông cũng không nhiều lời, mà là nói thẳng: "Phong Kỳ thua, vậy thì chỉ một mình y bị sưu hồn, Bát đại gia Nhật Nguyệt không cần! Hồng Đàm, Hạ Hầu gia, đây là kết quả bỏ phiếu công khai của mọi người, các ngươi phải chấp nhận, không nên hung hăng càn quấy!"

Hạ Hầu gia bình tĩnh đáp: "Dĩ nhiên, có chơi có chịu! Chẳng qua là ta không nghĩ tới thật sự sẽ thua, sẽ đi đến một bước này, 15 phiếu tán thành chỉ sưu hồn Phong Kỳ... Chao ôi, lợi hại thật."

...

Dưới đài, Tô Vũ có chút nghẹn hoảng.

Hắn đang nghĩ, rốt cuộc thì Hạ Hầu gia đã chọn số mấy?

Là số một hay số hai?

Nếu Hạ Hầu gia chọn số hai, cái kia đại biểu thân Hạ chỉ có 14 nhà.

"Bất quá... Nếu ta đại biểu Đại Minh phủ chọn số một, vậy thì coi như ngang bằng."

Nghĩ như vậy, Tô Vũ bất giác thấy an tâm hơn một chút, kỳ thật so với suy nghĩ trước đó đã tốt hơn nhiều.

Xem ra không phải toàn bộ đều duy trì Bát đại gia!

Về phần trung lập phái thì hắn cũng lười nói cái gì, những người này chỉ cần không quấy rối, không nhúng tay vào, đó là lựa chọn tốt nhất.

"Còn tốt, còn có thể đấu!"

Tô Vũ vẫn là có điểm ngoài ý muốn, Hạ gia đều đã như vậy, thế mà còn có thể lôi kéo không ít người. Quả nhiên lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa!

Mà kỳ thật trong lòng Hạ Hầu gia giờ phút này cũng cực kỳ khẩn trương.

Y không biết tình huống cụ thể đến cùng như thế nào, Diệt Tằm vương bên kia có động tay động chân làm gì hay không. Hi vọng kết quả có thể như chính mình mong muốn, bằng không Nhân cảnh liền sẽ đại loạn!

Giờ phút này, Đại Hán vương, Đại Tống vương đều thấy tiếc hận, nhưng không ai có ý định mở miệng.

Quả nhiên, ba phần thiên hạ.

Lực duy trì đa thần văn nhất hệ và Hạ gia không thấp, có điều xét ra vẫn thấp hơn một ít so với họ nghĩ.

Xem ra những năm qua, uy phong của Hạ gia đã trượt xuống rất nhiều.

15 - 13, nhìn như khoảng cách không lớn, nhưng trong số 13 lá phiếu ấy còn có của Đúc Binh sư nhất mạch.

Đúng ra phải là 15 - 12 mới phải.

Điều này đại biểu trừ 3 vị vô địch, thì đông đảo vẫn là thiên hướng về chính sách của Bát đại gia.

Đến tận đây, toàn cục đã định!

...

Kết quả bỏ phiếu đã có.

Thế nhưng bầu không khí lại có vẻ hơi an tĩnh.

Hạ Hầu gia giờ phút này dựa vào ghế đệm đằng sau, ngẩng đầu nhìn xem trần nhà đại điện, dường như đang thất thần.

Dưới đài, vẻ mặt vô số người thay đổi liên tục, từng đạo tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài.

Đại Hạ phủ thua!

Đại Hạ phủ, hoặc là nói phái chủ chiến... Thua!

...

Đại Minh phủ.

Duyệt Tâm đảo.

Chu Thiên Đạo đang cùng Ngưu Bách Đạo đánh cờ, thu được tin tức liền thuận miệng thông báo: "15 - 13, 15 phiếu chọn chỉ sưu hồn Phong Kỳ."

Ngưu Bách Đạo hơi ngẩn ra, nhìn về phía người đối diện, trong tay ông nắm chặt một quân cờ, nửa ngày sau mới trầm giọng hỏi: "Đại Minh phủ làm sao chọn?"

Phái chủ chiến đã thua?

Đại Hạ phủ cố gắng giãy dụa, cuối cùng vẫn bị cọng cỏ đè chết?

Chu Thiên Đạo hạ cờ, đáp khẽ: "Ta giao cho Tô Vũ đi chọn."

"..."

Ngưu Bách Đạo cười khan đáp: "Phải không? Tô Vũ đang bế quan mà."

"Ồ!" Chu Thiên Đạo thờ ơ gật đầu, "Vậy liền bế quan nhiều thêm một quãng thời gian nữa đi."

Ngưu Bách Đạo dở khóc dở cười, vốn ông biết rất khó giấu giếm được vị này, cho nên cũng không phải quá để ý, Ngưu Bách Đạo hỏi sang chính sự: "Phủ chủ, kỳ thật ta vẫn luôn muốn biết, Đại Minh phủ đến cùng chủ hòa hay chủ chiến?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Chu Thiên Đạo hỏi ngược lại một câu.

Ngưu Bách Đạo suy tư rất lâu, cuối cùng mở miệng đáp: "Chúng ta còn chưa chuẩn bị xong, Thần Ma kỳ thật cũng chưa chuẩn bị xong, bao gồm Tiên tộc hiện tại cũng không có quyết định, bây giờ các bên đều là sợ ném chuột vỡ bình, hai đầu sợ. Trăm năm sau, nếu nhân tộc chuẩn bị xong, Thần Ma Tiên Yêu cũng sẵn sàng chiến, tới khi đó, dù ngươi có thêm ra vài vị vô địch thì cũng chưa chắc có thể chiếm được bất kỳ ưu thế nào."

"Ngươi cảm thấy muốn chiến, vậy hiện tại liền khai chiến?"

Chu Thiên Đạo cười tủm tỉm hỏi: "Là ý tứ này à?"

"Không phải, ta không chủ trương toàn diện khai chiến vào lúc này." Ngưu Bách Đạo lắc đầu, đoạn nói: "Thế nhưng bây giờ nên bắt đầu làm tốt chuẩn bị cục bộ cho chiến tranh quy mô lớn. Ta nghĩ giờ phút này không nên lui nhường một bước, tử chiến đến cùng, khiến cho Thần Ma phải kiêng kị, tiếp tục bảo trì đại phương bên trên hòa bình, thế nhưng không phải là vì nhượng bộ mà đổi lấy hòa bình, mà là cần dựa vào giết chóc để chấn nhiếp."

Ngưu Bách Đạo lại nói: "Kỳ thật Thần Ma chẳng qua chỉ đang thử thăm dò hư thực, trước đó bọn chúng yêu cầu chúng ta giao Tô Vũ ra cũng chỉ là đang phán đoán thế cục của Nhân tộc, thậm chí ác ý phân hóa vô địch của chúng ta, điểm này Phủ chủ hẳn là cũng biết."

Chu Thiên Đạo khẽ gật đầu, "Biết, có điều nếu dùng trăm năm hòa bình để đổi lấy cơ hội sản sinh thêm mấy vị vô địch, thậm chí âm thầm hỗ trợ một số người quật khởi, vậy thì trăm năm này đương nhiên không tính là ngắn. Có người muốn đáp ứng cũng là chuyện bình thường."

Ngưu Bách Đạo thở dài, "Đúng là bình thường, nhưng không nói tới người ngoài. Phủ chủ, ta vẫn còn muốn hỏi, ý tứ của Đại Minh phủ thì sao, hay nói đúng hơn ý tứ của Đại Minh Vương thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play